Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 19: Tân Di 5: Cái Bẫy 3.



Ngồi trên taxi, tôi liếc nhìn dòng bình luận và mỉm cười: "Mấy thứ tà môn vớ vẩn đó, tôi sẽ đuổi chúng về chỗ của mình."

Bác tài quay đầu nhìn tôi, ngạc nhiên: "Này cô gái, thu dọn đồ đi, cái gì vừa đ.â.m vào m.ô.n.g tôi thế này?"

Tôi giật mình, vội xin lỗi rồi kéo thanh kiếm gỗ đào chọc vào lưng ông ấy về.

Nửa tiếng sau, taxi dừng trước cổng khu chung cư của Văn Hào.

Từ xa, tôi đã thấy một người đàn ông cao gầy chạy lại.

"Đại sư! Tân Di Đại sư! Cuối cùng cô cũng tới rồi!"

Tôi gật đầu chào rồi hỏi: "Nhà anh ở đâu?"

Văn Hào không nói nhiều, dẫn tôi nhanh chóng đi vào trong.

Đứng dưới tòa nhà của anh ấy, tôi đột nhiên dừng bước.

Ngẩng đầu lên nhìn, tôi khẽ nhíu mày.

Trong mắt tôi, tòa nhà này từ trên xuống dưới đều ngập tràn âm khí, tà khí ngút trời.

Văn Hào bối rối hỏi: "Đại sư, có chuyện gì sao?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Tòa nhà này không chỉ có một hồn ma..." Tôi nói nửa chừng rồi im lặng, quay lại nhìn cậu.

Ánh mắt tôi quét từ đầu đến chân Văn Hào một lượt.

Chợt hiểu ra điều gì đó, tôi lạnh lùng nói: "Anh cố tình lừa tôi đến đây đúng không?"

Văn Hào ngơ ngác một lúc, sau đó khí chất thay đổi đột ngột.

Anh ta nhẹ nhàng đẩy gọng kính bằng ngón giữa, nở một nụ cười đầy bí hiểm: "Đại sư đúng là lợi hại thật. Cô phát hiện ra nhanh hơn tôi nghĩ."

Tôi điềm nhiên đáp: "À, tôi chỉ giả vờ thử cậu thôi."

Văn Hào: "..."

Đồng hồ điểm đúng nửa đêm. Ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất hoàn toàn.

Người đàn ông đứng sau lưng tôi đột ngột ra tay, ép tôi lùi vào bên trong tòa nhà.

Ngay khoảnh khắc đó, màn sương đen trong tòa nhà dường như hoá thành thực thể.

Những làn sương đen bò men theo các góc tường như những con rắn, trườn lên tay chân tôi, siết chặt cơ thể tôi lại.

Làn khói lạnh buốt chạm vào da thịt khiến tôi run lên bần bật. Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông, ngỡ ngàng thốt lên: "Tù âm trận?"

Hắn ta cười nhếch mép đầy ngạo mạn và quái dị: "Để tôi giới thiệu, tôi tên là Oda Tomoji. Hôm nay đặc biệt đến để so tài với Tân Di Đại sư."

Vừa dứt lời, những làn sương đen sống động như có linh hồn, kéo lê cơ thể tôi vào sâu trong bóng tối của hành lang.

Chiếc điện thoại đang phát livestream vẫn đeo trên cổ tôi.

Người xem trong phòng chat hoảng loạn tột độ.

【Chết tiệt! Mau báo cảnh sát!】

【Báo cảnh sát cũng vô ích thôi! Chuyện này không phải cảnh sát có thể giải quyết!】

【Tân Di Đại sư sao lại im lặng rồi? Đại sư có sao không?!】

Màn hình livestream tối đen, chỉ còn lại những tiếng động lạ lùng. Không ai có thể phân biệt được điều gì đang xảy ra!

Không chỉ người xem trong phòng livestream, ngay cả Oda Tomoji đang đứng bên ngoài tòa nhà cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Tình huống gì vậy, người phụ nữ đó đâu rồi?

Hắn ta nhíu mày, lướt xem trên màn hình điện thoại. Tòa nhà này đã được hắn lắp đặt camera ở khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng tôi đâu.

Thậm chí, không có cả tiếng hét hay rên rỉ nào...

Hắn nghi ngờ: "Người phụ nữ đó c.h.ế.t rồi sao?"

"Lũ pháp sư Trung Quốc yếu ớt thế à?"

Oda Tomoji bật cười lạnh lùng, bước chân chậm rãi tiến vào tòa nhà tối tăm.

Hắn đi thẳng đến một căn phòng – nơi mà trước đó hắn đã đóng kịch trong buổi livestream.

Đây cũng chính là mắt trận của Tù Âm Trận.

Chỉ cần kích hoạt trận pháp, dù tôi có sống hay c.h.ế.t cũng không thể trốn thoát!

Càng nghĩ, Oda Tomoji càng phấn khích. Hắn đưa tay lên nắm lấy tay nắm cửa.



Tiếng tay nắm cửa từ từ xoay, tôi càng lúc càng phấn khích.

Đã lâu lắm rồi tôi không gặp một trận pháp vụng về đến thế này!

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa mở ra. Người đàn ông cao gầy chậm rãi bước vào phòng, cau mày nhìn quanh.

Tôi huýt sáo trêu chọc: "Ê này, nhìn lên trên đi, cháu trai!"

Oda Tomoji giật b.ắ.n người, vội ngước lên.

Tôi bật cười lớn, nhảy từ trần nhà xuống, đá hắn văng ra xa!

Hắn ngã mạnh xuống sàn, còn chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã nhanh chóng cưỡi lên người hắn, đ.ấ.m liên tục vào mặt.

Sau vài giây, cơn đau giúp hắn tỉnh táo lại.

Hắn trợn mắt tức giận nhìn tôi, lầm bầm một tràng dài bằng tiếng Nhật.

Hắn tức đến nỗi quên mất rằng tôi không hiểu ngôn ngữ đó.

Bô bô ba ba, đau hết cả đầu.

Tôi cau mày, nhét con búp bê Yoshi tôi tìm được trên trần nhà vào miệng hắn.

"Đừng nói nhảm nữa, bà đây không hiểu đâu!"

Phòng chat livestream lúc này đã nổ tung.

【Tân Di Đại sư! Cô chính là thần tượng của tôi!】

【Cô là người hùng thực sự!】

【Đã cái nư! Sướng đến mức tôi nhảy cẫng lên!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

【Hahahaha!】

Oda Tomoji gồng mình, giật mạnh con búp bê ra khỏi miệng.

Hắn nhìn chằm chằm vào con búp bê rách rưới trong tay, kinh hoàng thốt lên: "Mắt trận! Mắt trận của tôi!"

Hắn trợn mắt nhìn tôi, không thể tin nổi: "Sao cô có thể phá Âm Tù Trận của tôi được!?"

Tôi vỗ tay phủi bụi, thản nhiên đáp: "Khó lắm sao?"

"Trận pháp sơ sài, đầy lỗ hổng." Tôi không chút kiêng dè chế giễu, "Với trình độ này, anh còn không đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp Huyền Thanh Quán của chúng tôi."

Oda Tomoji gầm lên: "Không thể nào!"

Tôi nhếch mép: "Không tin à? Được thôi, để tôi cho cậu xem thế nào là một trận pháp thực sự của Trung Quốc!"

Tôi đá hắn bay lên trần nhà rồi nhanh chóng lùi ra khỏi phòng, đứng trước cửa.

Cắn đầu ngón tay, tôi dùng m.á.u vẽ một đồ hình bát quái lên cửa, đặt một đồng xu ở trung tâm làm trận nhãn.

Hai tay kết ấn, tôi lẩm nhẩm: "Càn ba liền, Khôn sáu đoạn, Chấn ngửa bát, Cấn úp bát, Ly trống giữa, Khảm đầy giữa, Đoài khuyết trên, Tốn gãy dưới, cấp cấp như lệnh!"

Không khí xung quanh xao động. Máu từ đầu ngón tay tôi nhỏ xuống đồng xu. Nó rung lên rồi bay thẳng lên cửa, dán chặt vào trung tâm bát quái đồ.

Đồ hình bát quái phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Oda Tomoji cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng.

Hắn hoảng sợ lao tới cửa, đập mạnh tay vào đó: "Thả tôi ra! Đồ c.h.ế.t tiệt! Tôi sẽ g.i.ế.c cô!"

Tôi không bận tâm đến lời lẽ thô tục của hắn.

Vì kẻ mạnh luôn khoan dung với kẻ yếu.

Tôi vỗ nhẹ lên cửa, trấn an: "Đừng lo. Đây chỉ là một trận pháp quỷ môn đơn giản thôi. Anh tài giỏi như thế, chắc chắn sẽ phá trận sớm thôi."

"Chúc may mắn nhé."

Nói xong, tôi không thèm để ý hắn đang gào thét những gì bên trong.

Tôi cúi xuống, thu dọn đồ nghề, khoác lên lưng rồi thong thả bước xuống cầu thang.

Tiện tay, tôi liếc nhìn bình luận trong phòng chat.

Họ hỏi tôi vừa rồi đã dùng trận pháp gì.

Tôi giải thích: "Chỉ là trận pháp quỷ môn, chẳng có gì ghê gớm đâu. Chức năng của nó chủ yếu là thu hút một số thứ bẩn thỉu thôi."

"Đừng ai học theo nhé."

【Cô nghĩ bọn tôi học nổi chắc!?】

【Tân Di Đại sư ngầu quá!】

Vừa trò chuyện với người xem, tôi vừa thở dài.

Ngay lập tức, có người hỏi: 【Đại sư bị thương rồi sao?】

Tôi ngẩn người: "Không phải đâu. Chỉ là tôi nhận ra lần này không lấy được phí ngoài giờ, thậm chí tiền taxi cũng chẳng ai trả, nên thấy hơi buồn thôi."

Khi tôi ngồi taxi thêm nửa tiếng về nhà, mới phát hiện người xem trong phòng chat đã tặng tôi rất nhiều quà.

Tôi giật mình, vội vàng tắt chức năng nhận quà.

"Vô công bất thụ lộc. Mọi người đừng tặng nữa."

Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi phát bao lì xì cuối cùng.

"Rồi, đây là bao lì xì cuối cùng hôm nay. Mọi người chú ý nhé."

Người cuối cùng nhận được bao lì xì là một cô gái có tên Tiểu Vượng Tử Đầu Trọc.

Sau khi tặng tôi một khinh khí cầu, cô ấy liền yêu cầu kết nối trực tiếp.

Kết nối vừa thông, tôi thấy khung cảnh bên phía cô ấy tối đen như mực.

Chỉ khi cô xoay camera lại, chúng tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt một cô gái trẻ.

Cô ấy mặc một chiếc áo thun đơn giản, gương mặt xinh xắn nhưng lại tràn ngập nỗi sợ hãi.

"Tân Di Đại sư, cứu em với!"

Cô vừa đi nhanh vừa hạ giọng kêu cứu.

Tôi an ủi: "Đừng sợ, cứ bình tĩnh kể từ đầu."

Vượng Tử hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh rồi giải thích mọi chuyện.

"Một tuần trước, trên đường đi làm, em nhặt được một bao lì xì. Bên trong có một ngàn tệ và một nhúm tóc nhỏ."

"Ban đầu em không nghĩ ngợi gì nhiều, còn tưởng mình may mắn nhặt được tiền. Nhưng khi về nhà, em vô tình kể chuyện đó với một người hàng xóm."

"Chị ấy giật mình bảo em phải trả lại ngay, vì đó là người ta đang tìm người kết âm hôn! Ai nhặt được bao lì xì sẽ trở thành cô dâu!"

"Ngay hôm đó em đã trả lại bao lì xì, nhưng hình như thứ bẩn thỉu đó vẫn bám lấy em rồi!"

Vượng Tử gặp chuyện kỳ lạ đầu tiên vào đêm hôm trả lại bao lì xì.

Cô sống một mình trong căn phòng trọ, nhưng tối đó khi ngủ, cô cảm giác như có ai đó đang chạm vào người mình.

Lơ mơ giữa cơn mơ màng, cô nghe thấy giọng nói trầm lạnh của một người đàn ông:

"Được, người này được. Tôi thích cô ấy."

Khi cảm giác lạnh lẽo đó chạm đến cổ cô, Vượng Tử giật mình tỉnh dậy. Căn phòng vẫn vắng lặng, không có ai khác.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình chỉ gặp ác mộng.

Nhưng khi nhìn xuống tay, cô hoảng hốt phát hiện mình đang nắm chặt một nhúm tóc – giống hệt nhúm tóc trong bao lì xì trước đó!

Vượng Tử kinh hãi, cả đêm không ngủ lại được.

Sáng hôm sau, khi đi làm, cô thất thần đứng chờ đèn đỏ bên đường.

Bất giác, cô nhìn thấy bên kia đường có một người đàn ông mặc lễ phục cưới đỏ rực, gương mặt trắng bệch, đang nhìn cô cười.

Cả người cô nổi da gà. Đang định kêu cứu thì một chiếc xe buýt chạy ngang qua. Chỉ trong tích tắc, người đàn ông kia biến mất.

Suốt mấy ngày liền, cô liên tục gặp phải những chuyện kỳ quái như vậy.

Cuối cùng, cô phải chuyển đến nhà bạn thân để tránh thì mới thấy đỡ hơn chút.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com