Lặng lẽ thu dọn đồ đạc, tôi khoác ba lô lên vai: "Đi thôi."
Hà Thanh hỏi: "Tiếp theo làm gì nữa?"
"Phá th..ai."
Hà Thanh hoảng hốt: "Hả???"
Tôi bật cười: "Đùa thôi."
Anh ta suýt khóc lần nữa.
Tôi gấp lá bùa vàng trong tay lại và đặt nó vào tay anh: "Từ giờ trở đi, hãy dán lá bùa này lên bụng.
"Oán khí của quỷ mẫu đã tiêu tan, anh linh sẽ không tiếp tục phát triển nữa.
"Hiện tại, thứ trong bụng anh chỉ là một cái thai ch..ết l..ưu mà thôi.
"Ngày mai, đến đạo quán Huyền Thanh xin một ít tro hương. Mỗi sáng tối, hòa tro hương với nước để thanh tẩy thân thể. Trong vòng nửa tháng, bụng anh sẽ xẹp xuống."
Hà Thanh liên tục gật đầu: "Cảm ơn đại sư! Cảm ơn đại sư!"
Ra tới ven đường, anh ta gọi xe cho tôi.
"Tân Di Đại sư, từ giờ tôi sẽ là fan cứng trong livestream của cô!
"Hu hu, tôi không dám tưởng tượng, nếu không gặp được cô, tôi sẽ thành ra thế nào nữa…"
Tôi cười nhẹ, nhưng bất chợt nhớ ra điều gì đó, nụ cười khựng lại.
"Tôi quên mất một chuyện."
Hà Thanh run rẩy hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Anh còn chưa trả tiền. Xem bói cộng với ra ngoài làm việc, tổng cộng là 2.500 tệ. Anh có thể chuyển khoản qua điện thoại, cảm ơn."
Hà Thanh: "…"
Trở lại căn phòng thuê, đã gần 11 giờ đêm rồi.
Lượng người xem trực tiếp ngày càng tăng, số người theo dõi trực tuyến đã gần chạm mốc 5000 người.
Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Chúng ta tranh thủ thời gian nào, bắt đầu phát bao lì xì tiếp theo nhé."
Lần này, bao lì xì được một nữ cư dân mạng tên là "Tiểu Địch" giành được.
Tiểu Địch mở kết nối trực tiếp, trên màn hình xuất hiện một cô gái có khuôn mặt ngọt ngào, dễ thương.
Tôi hỏi cô ấy: "Em muốn xem bói gì nào?"
Tiểu Địch nói: "Tân Di Đại sư, em muốn xem phong thủy nhà em."
Chuyện này không quá khó. Tôi gật đầu: "Em gửi địa chỉ nhà cho chị, rồi quay một đoạn video ngôi nhà gửi qua đây, chị sẽ giúp em xem thử."
"Vâng ạ."
Tiểu Địch rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã gửi những gì tôi cần.
Tôi xem video, rồi nhẩm tính một hồi: "Phong thủy nhà em..."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tiểu Địch sốt sắng: "Đại sư, có vấn đề gì đúng không ạ?"
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, chậm rãi nói hết câu: "Không có vấn đề gì cả, phong thủy nhà em rất tốt."
Tiểu Địch thở dài thất vọng, ngồi bệt xuống ghế: "Sao lại thế được? Không thể nào..."
Lúc này, cả những người trong phòng phát trực tiếp cũng nhận ra sự bất thường của cô ấy.
[Có chuyện gì đúng không em gái? Em cứ nói ra đi, Tân Di Đại sư nhất định sẽ giúp em.]
[Đúng rồi đó, có khó khăn gì thì nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách giúp.]
Những lời an ủi khiến Tiểu Địch bình tĩnh hơn. Cô ấy hít sâu một hơi rồi từ từ kể lại chuyện xảy ra gần đây.
"Em cảm thấy hình như trong nhà em từng có người chết..."
Tiểu Địch cho biết cô là một fan cuồng của tiểu thuyết k..inh dị. Bình thường, cô sống một mình trong căn hộ thuê. Mười ngày trước, vào buổi tối, sau khi đi vệ sinh xong, vừa bước vào phòng khách, cô chợt loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên đâu đó.
"Em đã hỏi thăm mấy nhà trên dưới, nhưng họ không có trẻ con, mà cũng chưa từng nghe thấy tiếng khóc nào vào ban đêm."
Liên tục mấy đêm liền, cô đều bị tiếng khóc ấy đánh thức. Cô không kìm được mà bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.
"Chắc chắn là trước khi cho thuê, căn nhà này đã có người c.h.ế.t rồi!" – Cô quả quyết.
Tôi hỏi: "Em đã hỏi chủ nhà chưa?"
Tiểu Địch có vẻ lúng túng: "Hỏi rồi, ông ấy chửi em một trận, bảo không ở thì cút đi."
Những người xem trực tiếp cười ầm lên.
[Em gái ơi, em hỏi thế thì chủ nhà nào dám thừa nhận chứ?]
[Còn nữa, em đã ở căn nhà này hơn một năm rồi, mới nghe tiếng khóc cách đây mười ngày thôi. Có khi nào, chỉ là có nguyên nhân khác chứ không phải tại căn nhà không?]
[Ôi, nghĩ kỹ mà thấy rùng rợn ghê... Nếu không phải do căn nhà thì là do ai đây?]
Tiểu Địch càng đọc bình luận càng lo lắng hơn. Cô không muốn tin rằng vấn đề là ở bản thân mình.
Thấy sắc mặt cô, tôi nhẹ nhàng nói: "Không nhất định là do em đâu. Em thử nghĩ kỹ lại xem, cách đây mười ngày, nhà em có xảy ra chuyện gì không?"
"Hoặc có đem về vật gì mới không?"
"Trong mười ngày trước à?" Tiểu Địch trầm ngâm, "Chẳng có chuyện gì cả, em vẫn đi làm bình thường thôi."
Tôi im lặng chờ. Tiểu Địch lại nhíu mày suy nghĩ thêm.
"À, đúng rồi!" – Cô chợt nhớ ra, vội vàng đứng lên, chạy đến góc phòng khách khiêng một chiếc hộp nhỏ ra.
"Một người bạn em vừa đi du lịch Tây Xuyên về, mang cho em ít quà. Em vẫn để trong phòng khách, chưa động đến."
"Tân Di Đại sư xem giúp em xem có vấn đề gì không?"
Vừa nói, cô vừa mở hộp lấy đồ ra.
Sữa viên, thịt khô bò Tây Tạng, sườn khô hun khói...
"Em đưa cây sáo lại gần một chút cho chị xem nào."
Nghe lời tôi, cô đưa cây sáo lại gần. Sau khi quan sát kỹ, tôi khẽ thở dài.
"Em có biết đây là thứ gì không?"
"Trông giống như một cây sáo thôi. Bạn em bảo nó nhặt được trên núi, thấy đẹp nên mang về tặng em."
Cây sáo mà bạn Tiểu Địch mang về từ Tây Xuyên chính là "Khương địch".
Ngày nay, Khương địch được làm từ phần mềm nhất của tre tiễn, nhưng từ xa xưa, loại sáo này từng được chế tạo bằng xương chân của những đứa trẻ sơ sinh yểu mệnh.
Không rõ là may mắn hay bất hạnh, cây sáo mà bạn của Tiểu Địch mang về cho cô thuộc loại thứ hai.
"Tàn hồn của những đứa trẻ yểu mệnh có thể đã lưu lại trên cây sáo này. Vì vậy, em mới nghe thấy tiếng trẻ con khóc vào ban đêm."
Tiểu Địch sợ hãi hỏi: "Tđại sư, vậy em có gặp nguy hiểm không?"
"Đừng lo." Tôi mỉm cười trấn an. "Linh hồn của trẻ con không làm hại người đâu. Chúng chỉ xa nhà, nên có chút nhớ nhà thôi."
"Em hãy mua một ít đồ ăn ngon và đồ chơi, đặt cạnh cây sáo này, dỗ dành nó một chút. Như thế, buổi tối nó sẽ không quấy phá em nữa."
Tôi dặn dò thêm: "Nhưng em vẫn cần tranh thủ sớm đi Tây Xuyên, trả cây sáo này về nơi cũ, tìm một ngôi chùa để an táng nó đàng hoàng.
"Dù sao đó cũng là một linh hồn. Nếu ở chung với em lâu quá, cơ thể em sẽ gặp vấn đề đấy."
Tiểu Địch xúc động đến mức muốn khóc: "Vâng vâng, ngày mai em sẽ xin nghỉ làm để đi Tây Xuyên luôn."
Cô ấy mang hết đồ ăn, thức uống trong nhà ra đặt bên cạnh cây sáo.
Không khí trong phòng phát trực tiếp trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cư dân mạng bắt đầu bày tỏ sự cảm thông:
[Đứa bé đó cũng thật đáng thương, còn nhỏ như vậy…]
[Tốt nhất là nhanh chóng đưa đứa bé ấy về nhà. Nó chắc chắn rất nhớ nhà.]
[Trời ơi, tôi muốn khóc mất rồi.]
[Mạnh mẽ như tôi mà cũng không kiềm được nước mắt!]
Nhìn những dòng bình luận trên màn hình, tôi không nhịn được mà khẽ cười.
Mọi người đều là những người đáng yêu và tốt bụng.
Sau khi dặn dò Tiểu Địch thêm vài câu, tôi ngắt kết nối trực tiếp với cô ấy.
Lúc này đã gần đến nửa đêm.
"Muộn rồi, hôm nay xem nốt một quẻ cuối cùng thôi. Mọi người chuẩn bị nhé, tôi sẽ phát bao lì xì ngay bây giờ."
Bao lì xì cuối cùng vừa được phát ra thì đã bị cướp mất ngay tức khắc.
Cả phòng phát trực tiếp rộ lên tiếng than vãn:
[Ai? Là ai giành mất thế?]
[Đó là bao lì xì của tôi, trả lại đây!]
Người cuối cùng nhận được bao lì xì là một cư dân mạng tên "Dư An". Sau khi tặng tôi một quả khinh khí cầu, cậu ấy xin kết nối trực tiếp.
Trên màn hình hiện ra khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên.
Người xem bắt đầu trêu chọc:
[Ôi chà, nam sinh ngây thơ đây rồi!]
[Haha, thằng nhóc này nét đẹp đấy, sau này chắc chắn sẽ thành hot boy!]
Dư An nhìn tôi, giọng rầu rĩ: "Chị Tân Di, chị giúp em với..."
Tôi: "..."
Đây là lần đầu tiên có người làm nũng với tôi, mà còn là một cậu con trai nữa.
Tôi gãi đầu: "Em nói thử xem vấn đề của em là gì."
Dư An mím môi, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc điện thoại.
"Một tuần trước, trên đường đi học về, em nhặt được chiếc điện thoại này. Kể từ đó, em bắt đầu gặp nhiều chuyện kỳ lạ."
Tôi: "..."
Người xem cũng không nhịn được mà chọc ghẹo:
[Không hiểu sao mọi người cứ thích nhặt đồ linh tinh thế nhỉ?]
Tôi ho khẽ rồi ra hiệu cho Dư An tiếp tục kể.
"Từ ngày em nhặt được chiếc điện thoại đó, đêm nào đúng 12 giờ cũng có một cuộc gọi đến.
"Em nghe máy thì không có ai nói gì, mà không nghe thì điện thoại cứ reo liên tục đúng một phút mới dừng.
"Em đã thử vứt nó đi, nhưng dù vứt xa thế nào, đến đúng nửa đêm nó lại xuất hiện trên đầu giường của em.
"Em cũng đã thử đập nát, đốt cháy, nhưng dù em phá hủy thế nào, nó vẫn nguyên vẹn và lại tiếp tục reo chuông."
Dư An run rẩy nhìn chiếc điện thoại trước mặt mình.
Tôi liếc nhìn góc dưới bên trái màn hình máy tính.
23 giờ 59.
Chỉ còn một phút nữa là đến nửa đêm.
Phòng phát trực tiếp im lặng hẳn. Có lẽ mọi người đều đang chờ xem những gì cậu ấy kể có thật hay không.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây.
Đúng 00:00, điện thoại của Dư An bất ngờ đổ chuông.