Một tiệm "Món hầm trăm năm" vừa mới khai trương ở con phố bên cạnh, chỉ sau một tháng đã cướp sạch khách của quán nhà tôi.
Bạn trai tôi, Trình Hạo, tức giận đến mức giữa đêm muốn lẻn sang quán đó để đánh cắp công thức bí truyền, nghi ngờ rằng họ đã bỏ chất cấm vào món ăn.
Năm tháng trước, anh ấy vừa mới phẫu thuật vì gãy xương. Tôi khuyên anh đừng hành động bốc đồng, nhưng anh không chịu nghe...
Từ đêm đó, Trình Hạo mất tích.
Mãi cho đến một tuần sau, tôi nhìn thấy một con ch.ó hoang tha qua đường một khúc xương lớn, trên đó vẫn còn vài chiếc đinh thép...
“Tiểu Chu à, A Hạo ra ngoài đi học vẫn trở về sao?”
Mẹ của Trình Hạo lại gọi điện cho tôi.
Tôi cố gắng kiên nhẫn an ủi bà vài câu, nhưng cuối cùng cũng chịu hết nổi vì bị bà hỏi tới tấp. “Dì ơi, có khách vào quán rồi ạ. Con xin phép đi làm trước nhé.”
Ngồi trước cửa quán, tôi vẫn nghe rõ tiếng rao bán náo nhiệt từ con phố bên kia vọng lại.
"Đặc sản trăm năm, hương vị có một không hai!"
...
Tôi tên là Chu Nhan. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì tình hình việc làm quá khó khăn, tôi và bạn trai Trình Hạo quyết định tự mở tiệm để khởi nghiệp.
Qua một quá trình lựa chọn kỹ càng, vay mượn khắp nơi, chúng tôi mới có thể mở được một tiệm nhỏ bán món hầm tại khu phố đắt đỏ này.
Do cả hai đã đi học công thức riêng, món hầm của quán có hương vị rất ổn, khi khai trương làm ăn cũng khá tốt.
Dù lượng khách dần ít đi, nhưng chúng tôi cũng có được một số khách quen.
Thu nhập của tiệm khá ổn định, tôi và Trình Hạo đã tính toán dành dụm thêm một năm nữa rồi tổ chức đám cưới.
Nhưng tất cả thay đổi kể từ một tháng trước.
Ở con phố bên cạnh, một quán bán món hầm khác khai trương với lời quảng cáo rằng nước dùng đã được nấu liên tục suốt trăm năm không ngừng nghỉ!
Ngay khi mở bán, quán đó đã thu hút đông nghịt khách.
Ngay cả những khách quen của chúng tôi cũng bị lôi kéo qua đó.
Tôi và Trình Hạo cải trang thành khách, thử ghé qua đó ăn. Kết quả khiến cả hai sững sờ.
Hương vị món hầm của họ rất đặc biệt, thơm nức. Ăn một miếng mà dư vị còn đọng lại suốt cả đêm.
Chúng tôi liên tục tới đó ăn ba ngày liền.
Đến đêm thứ ba, Trình Hạo đột nhiên bật dậy từ trên giường.
“Không ổn rồi! Chúng ta nghiện món này mất rồi!” Anh vội vàng gọi tôi dậy. “Anh sẽ báo cảnh sát. Chắc chắn họ cho chất cấm vào món ăn!”
Một số người bán đồ ăn vì muốn tăng hương vị thường sử dụng trái phép những nguyên liệu như nhựa thuốc ph..iện, điều này là vi phạm pháp luật.
Trình Hạo nghĩ rằng chỉ cần cảnh sát phát hiện chất cấm, quán đó sẽ bị đóng cửa, và quán chúng tôi sẽ hồi sinh.
Tôi kéo anh lại: “Chuyện không có bằng chứng như thế, liệu cảnh sát có xử lý không?”
Trình Hạo dừng lại, suy nghĩ rồi gật đầu: “Em nói đúng. Anh phải tự tìm chứng cứ...”
Lúc đó đã nửa đêm, hầu hết các cửa hàng trên hai con phố đều đóng cửa.
Quán chúng tôi vắng khách nên cũng nghỉ sớm.
Trình Hạo chợt nảy ra một ý tưởng, anh đứng dậy mặc quần áo vào: “Anh sẽ sang xem thử quán đó. Chắc chắn sẽ tìm được manh mối ở thùng rác hoặc khu vực bếp của họ!”
Tôi hoảng hốt: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Năm tháng trước, anh bị tai nạn giao thông, gãy xương chân phải. Chân anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu bị phát hiện, chắc chắn là không chạy nổi.
Nhưng Trình Hạo rất cố chấp.
“Không sao đâu, anh chỉ đi xem rồi về ngay.”
Anh không để tôi ngăn cản, đẩy cửa bước ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Hôm sau, Trình Hạo không trở về.
Tôi nhận được một tin nhắn từ anh ấy, nói rằng công thức bí truyền của quán kia được lấy từ một nơi gọi là thành phố Tầm Dương. Anh ấy bảo sẽ đến đó tìm hiểu thêm.
Việc rời đi đột ngột như vậy thật sự rất bất thường.
Anh ấy thậm chí không quay về lấy quần áo.
Tôi nghi ngờ rằng có thể anh đã bị người của quán đó giam giữ.
Vì thế, ngay hôm đó, tôi tìm đến quán để hỏi chuyện.
Chủ quán là một cặp vợ chồng. Họ tươi cười niềm nở với tất cả mọi người, trông rất hiền hòa và thân thiện.
Nhưng nụ cười nơi khóe miệng họ lại khiến tôi cảm thấy ớn lạnh không rõ lý do...
Chủ quán trực tiếp đưa tôi tới xem camera an ninh và phát một đoạn video.
Trời khi ấy đã tối mịt, nhưng hình ảnh trên camera vẫn rất rõ nét.
Trong video, Trình Hạo xuất hiện trước cửa quán vào lúc 11 giờ rưỡi đêm. Anh quanh quẩn ở đó khoảng mười phút rồi dùng dụng cụ cạy khóa, lẻn vào bên trong.
Một giờ sau, Trình Hạo xuất hiện trở lại ở cửa quán, cúi đầu lầm lũi đi về phía đường lớn và biến mất khỏi phạm vi quan sát của camera.
Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng xin lỗi họ.
Cặp vợ chồng không để bụng, chỉ bảo tôi yên tâm rồi tiễn tôi ra khỏi quán. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như Trình Hạo thật sự đã đi tìm công thức bí truyền kia.
Nhưng sau tin nhắn đầu tiên, anh ấy hoàn toàn mất liên lạc trong những ngày tiếp theo.
Cho đến tận hôm nay, tôi bắt đầu lo lắng, bồn chồn không yên, chẳng biết nên làm gì.
Gâu!
Bên ngoài vang lên tiếng chó sủa.
Tôi ngẩng lên nhìn.
Một con ch.ó vàng lớn đang ngậm một khúc xương đi ngang qua cửa tiệm nhà tôi.
Tôi nhận ra ngay đó là con ch.ó hoang thường xuyên lang thang quanh khu vực này. Các tiểu thương trên hai con phố này thỉnh thoảng cũng hay cho nó ăn chút đồ.
Khúc xương trong miệng nó khá lớn, trông giống như xương bò.
Nó đặt khúc xương xuống đất, cúi đầu nhai gặm một cách ngon lành.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó vài giây, ánh mắt bất giác dừng lại trên khúc xương. Sau đó, tôi lập tức sững người.
Trên khúc xương đó... sao lại có đinh thép?
Một cảm giác rờn rợn dâng lên trong lòng. Tôi lập tức liên tưởng đến Trình Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh ấy từng bị gãy xương, sau phẫu thuật vẫn còn những chiếc đinh thép cố định trong chân...
Suy nghĩ này khiến tôi hoảng sợ tột độ. Tôi bật dậy, định chạy ra kiểm tra khúc xương đó, nhưng con ch.ó vàng vì bản năng bảo vệ thức ăn đã vội ngậm xương bỏ chạy.
Tôi đuổi không kịp, đứng ngơ ngác giữa đường trong cơn bối rối.
Một người bán hàng gần đó thấy vậy, tốt bụng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tôi hỏi lại: "Chị có biết ai cho A Hoàng khúc xương vừa rồi không?"
Cô ấy lắc đầu, chỉ tay về phía trước: "Tôi chỉ thấy nó vừa từ bên phố bên kia chạy qua thôi."
Chuyện này cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi, khiến tôi không tài nào ngủ được.
Nằm trên giường, tôi trằn trọc hết lật bên này lại trở mình bên kia.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo. Như tôi đã đoán trước, điện thoại vẫn tắt máy.
Lòng tôi ngày càng hoang mang, cảm giác bất an cứ chực chờ bủa vây.
Dạo này, các tin tức trên mạng liên tục xuất hiện về những xác c.h.ế.t vô danh, và mỗi lần chưa xác nhận được nạn nhân không phải là Trình Hạo, tôi đều kinh hãi đến phát run.
"Ting!"
Điện thoại bất ngờ vang lên thông báo.
Tôi cúi xuống nhìn.
【Người bạn đang theo dõi – Tân Di của đạo quán Huyền Thanh – vừa bắt đầu livestream. Hãy vào trò chuyện ngay nhé!】
Tân Di?
Tôi thoáng ngạc nhiên, rồi chợt nhớ ra.
Trước khi khai trương quán, tôi và Trình Hạo từng đi ngang qua gầm cầu và tìm một thầy bói xem vận mệnh cho cửa tiệm. Người thầy bói đó là một cô gái rất trẻ, trông không đáng tin lắm, nhưng giá cả thì cực kỳ rẻ.
Chúng tôi chỉ mất mấy chục tệ để cô ấy xem giúp xem vị trí mở tiệm có tốt không.
Cô ấy nói rất nhiều, tổng kết lại là: vị trí này tốt, sẽ có tiền vào, nhưng trong tương lai có thể gặp vài biến cố ảnh hưởng đến vận khí.
Sau đó, quán làm ăn khởi sắc, tôi liền quên luôn chuyện đó.
Trong những lần lướt điện thoại, tôi tình cờ thấy cô ấy livestream và tiện tay nhấn theo dõi.
Giờ đây, khi hồi tưởng lại lời cô ấy đã nói dưới gầm cầu, tôi không khỏi rùng mình!
Cô ấy đã đoán trúng hết rồi!
Và bây giờ, biến cố ấy đã thực sự xuất hiện!
Nghĩ tới đây, tôi không chút do dự nhấn vào phòng livestream của Tân Di.
Sau vài giây màn hình bị giật nhẹ, hình ảnh một cô gái trẻ xuất hiện.
Cô ấy trông vẫn giống hệt như trong trí nhớ của tôi.
Tân Di đang trò chuyện thoải mái với các khán giả. Nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy những ngày qua như được trút bỏ phần nào gánh nặng.
Trực giác mách bảo rằng cô ấy nhất định sẽ cứu được tôi!
Tôi vội vã gõ dòng tin nhắn vào khung chat.
【Tân Di đại sư! Tôi là Chu Nhan, người từng tìm cô bói quẻ dưới gầm cầu cách đây hai năm, cô còn nhớ tôi không?】
【Quán nhà tôi hiện đang gặp chút rắc rối. Tôi muốn nhờ cô bói thêm một quẻ nữa, được không?】
Ngay khi tôi gửi tin nhắn, các khán giả trong phòng liền xôn xao.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
【Cái gì vậy? Tân Di đại sư xem bói phải xếp hàng chờ lượt đấy, đừng chen ngang chứ!】
【Đúng rồi, tôi chờ mấy ngày nay rồi đây này!】
Tôi không biết quy tắc của phòng livestream, bị trách móc liền cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.
Tân Di nhìn thấy dòng tin nhắn, khẽ "ồ" một tiếng.
"Là cô à."
Tôi không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ tôi.
Cô ấy chỉnh lại tư thế ngồi, giọng nói trong trẻo vang lên: "Khách quen thì phải có hậu mãi chứ. Đã thế lại liên quan đến cửa tiệm của cô, đương nhiên tôi sẽ ưu tiên giải quyết trước."
"Hôm nay, quẻ đầu tiên sẽ dành cho cô."
Sau khi tôi kể lại toàn bộ câu chuyện, phòng livestream im lặng vài giây rồi đột nhiên nổ tung với hàng loạt bình luận.
【Theo kinh nghiệm ba tháng cày livestream của Tân Di đại sư, quán món hầm kia chắc chắn có vấn đề!】
【Đồng ý! Có thể bạn trai của cô gái này đã bị họ nhốt lại!】
【Này, người ta đã cho xem camera rồi, rõ ràng bạn trai cô ấy tự rời đi mà.】
Lúc này, có người bất ngờ hỏi:
【Cô gái, có chắc người trong video thật sự là bạn trai của mình không?】
Câu hỏi khiến tim tôi thót lại: "Chắc là anh ấy… Nhưng trời tối quá, không nhìn rõ mặt.
"Lúc đó tôi có quay lại đoạn video từ camera an ninh, xem đi xem lại mấy lần nhưng cũng không thấy rõ mặt..."
Tân Di từ nãy đến giờ im lặng, giờ mới cất tiếng: "Cô đã quay video lại à?"
Tôi sững người: "Dúng vậy."
Tân Di nói: "Gửi riêng cho tôi xem."
Tôi nhanh chóng gửi đoạn video qua tin nhắn riêng.
Trên màn hình, Tân Di cúi đầu xem video với vẻ mặt điềm tĩnh.
Khi video kết thúc, cô ấy vẫn không ngẩng đầu lên, ngón tay tạm dừng ở một khung hình nhất định, mày khẽ nhíu lại.
Vài giây sau, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
"Cô xem nhiều lần như vậy, mà không nhận ra người trong video đi nhưng gót chân không bao giờ chạm đất sao?"
Nghe lời cô ấy, tôi giật mình hoảng hốt, vội lôi điện thoại ra xem lại video.
Trong màn hình tối mờ, người đàn ông đang đi về phía bên kia đường.
Tôi trừng mắt không chớp, tim đập thình thịch.
Đúng như lời Tân Di, lúc bước đi, anh ta thật sự không hề đặt gót chân xuống.
Đây hoàn toàn không phải dáng đi của Trình Hạo.
"Đại sư, nếu anh ta không phải Trình Hạo, thì đó là ai?"