Sinh vật kia đi đến bên nồi, mở nắp ra và cúi xuống hít một hơi thật sâu.
Hương thơm của món hầm tràn ngập căn phòng, và tôi cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy.
Nó cầm một cái muôi dài, khuấy nồi vài lần rồi đứng nhìn.
Có vẻ như chưa hài lòng, nó từ từ đưa tay phải lên, dùng tay trái bẻ mạnh ngón trỏ của mình.
Rắc!
Tôi hoảng sợ đưa tay bịt miệng, suýt nữa hét lên.
Con quái vật ấy vừa tự bẻ gãy ngón tay mình!
Nó ném đoạn ngón tay vào nồi, khuấy vài vòng rồi cúi xuống ngửi.
Hương thơm của nồi hầm càng trở nên đậm đà hơn.
Nó gật gù, vẻ mặt hài lòng.
Tôi cắn chặt môi, cảm giác buồn nôn dâng trào.
Thì ra cái món hầm khiến bao người khen ngợi hết lời lại được làm ra theo cách kinh khủng này!
Công thức bí truyền mà Trình Hạo muốn tìm hóa ra chính là... cơ thể của thực thi quỷ!
Con quái vật đậy nắp nồi lại rồi quay người lại.
Tôi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của nó.
Một khuôn mặt sói với mõm dài, răng nanh sắc nhọn, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lục.
Đang kinh hãi tột độ, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân khác vang lên.
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc——"
Một thực thi quỷ khác bước vào.
"Đồ ăn tối nay đâu?"
"Chuẩn bị xong từ lâu rồi."
Đó chính là giọng nói của cặp vợ chồng chủ quán!
Chúng không còn khoác da người, hiện nguyên hình dáng quái vật và nói chuyện với nhau bằng giọng điệu kỳ quái.
Con quái vật ban nãy bỗng cười nham hiểm: "Món ăn tối nay có chút nghịch ngợm."
"Nó đang trốn trong cái giỏ tre kia kìa."
Hai con thực thi quỷ đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quái dị, nước dãi nhỏ xuống đất thành từng giọt.
Tách... tách...
Chúng đã sớm phát hiện ra tôi!
Tôi hốt hoảng chui ra khỏi giỏ tre, chạy thục mạng về phía trước, không còn biết lối nào ra ngoài. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể chạy theo hướng mà chúng đã đi vào, leo lên cầu thang để thoát thân.
Vì thân hình quá cao lớn, căn nhà chật hẹp này khiến chúng bị hạn chế cử động, nên hành động trở nên vụng về hơn.
Đó là điều duy nhất giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút giữa tình cảnh kinh hoàng này.
Chạy quá nhanh, tôi liên tục vấp ngã và suýt ngã sấp mặt mấy lần.
"Tân Di đại sư!" Tôi vừa khóc vừa hét, "Làm ơn cứu tôi!"
Giọng Tân Di có chút gấp gáp: "Tôi đã đến khu Thiên Kiều Nhất Lộ rồi, đang phá giải mê chướng!"
Tôi không ngừng gào khóc, xô mạnh cửa một căn phòng rồi chui vào trong, khóa trái cửa lại.
Thực thi quỷ đ.â.m sầm vào cửa, làm cánh cửa rung lên.
Bên ngoài vang lên giọng nói trầm khàn của nó: "Cô bé, mở cửa ra nào. Cô không muốn biết bạn trai mình đang ở đâu sao?
"Cứ ra đây, tôi sẽ dẫn cô đi gặp anh ta."
Tôi đâu phải con nít ba tuổi, lời chúng nói, tôi tuyệt đối không tin!
Đảo mắt nhìn quanh, căn phòng trông như một phòng ngủ bình thường.
Cửa sổ bị bịt kín, và ở góc phòng có một chiếc tủ quần áo lớn bất thường.
Trong khi đó, tiếng gào thét và những cú va đập mạnh khiến cánh cửa ngày càng kêu rên dữ dội. Tôi không còn đường nào để trốn.
Khi sợ hãi tột độ, con người thường có xu hướng tìm nơi mình cảm thấy an toàn nhất để ẩn nấp.
Chỉ ngần ngừ trong thoáng chốc, tôi lao về phía tủ quần áo, mở tung cánh cửa. Nhưng khi nhìn rõ bên trong, tôi c.h.ế.t sững tại chỗ.
Tôi ngã khuỵu xuống đất, không nghe thấy cả tiếng Tân Di đang gọi mình qua tai nghe.
Bên trong tủ, treo đầy những bộ da người hoàn chỉnh, còn căng bóng và đàn hồi.
Có da của đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em...
Đây rõ ràng là "tủ quần áo" của hai con thực thi quỷ!
Đáng sợ hơn, ngay phía ngoài cùng treo một bộ da nhàu nhĩ, có vẻ vừa mới bị l..ột ra.
Nhìn gương mặt quen thuộc đó, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
Đó là gương mặt của Trình Hạo.
Hai con thực thi quỷ đã khoác lớp da này để dẫn dụ tôi vào mê chướng!
Trình Hạo... thật sự đã c.h.ế.t rồi.
Rầm!
Cánh cửa sau lưng bị đập vỡ tung.
Con thực thi quỷ thở phì phò, bước vào phòng.
Tôi hét lên, cố gắng bò xuống gầm giường để trốn, nhưng nó đã vung cánh tay dài ngoằng, tóm chặt lấy cổ chân tôi.
"Á!" Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn bị nó lôi xềnh xệch như một con bù nhìn rách nát.
Con quái vật cáu kỉnh nói: "Tao bảo ra mà không chịu ra, hại tao phải phá hỏng mất một cánh cửa rồi!
"Mày đúng là giống hệt bạn trai mày... toàn gây phiền phức!"
Nghe nhắc đến Trình Hạo, sự căng thẳng trong tôi đứt phựt. Cơn giận dữ bùng lên. Tôi dùng hết sức đ.ấ.m mạnh vào đầu nó: "Chính bọn mày đã g.i.ế.c Trình Hạo! Chính bọn mày!"
Thực thi quỷ vung tôi vào tường. Đầu óc tôi choáng váng, m..áu ấm nóng chảy xuống từ trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nó cười nham hiểm: "Là nó tự tìm đến cái c.h.ế.t thôi. Hôm đó bọn tao không có ý định ăn th..ịt ai cả, nhưng hắn lại lẻn vào bếp của bọn tao, tự biến mình thành bữa ăn."
Tiếng cười sắc nhọn của nó như từng nhát d.a.o cắt vào tim tôi.
Nó xách tôi đến khu bếp, đặt tôi lên bàn chế biến lớn.
Hai con quái vật nhanh chóng trói c.h.ặ.t t.a.y chân tôi vào các góc bàn.
"Trông cũng khá ngon đấy nhỉ."
Con quái l.i.ế.m môi bằng cái lưỡi dài, phát ra những tiếng động ghê rợn.
Toàn thân tôi lạnh toát, cảm giác tử thần đang bao trùm lấy mình.
Một con thực thi quỷ cầm dao, đưa lưỡi d.a.o sắc nhọn lên cổ tôi. Đúng lúc nó định cắt xuống, con kia ngăn lại.
Nó liếc mắt gian tà, nhe răng cười: "Lúc nãy nó đánh tao một cái, tao còn đang tức đây. Hôm nay, tao muốn ăn th..ịt sống."
Chắc chưa từng có ai từng chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng như thế này.
Một người phụ nữ bị trói chặt như đòn bánh tét trên bàn ăn, trước mặt cô là hai con thực thi quỷ đang che mặt khóc nức nở.
Lúc này, tôi chính là con cừu non chờ bị làm th..ịt.
Thực thi quỷ đang khóc tang cho tôi – con mồi tiếp theo của chúng.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến cơ bắp tôi trở nên cứng đờ, tôi thậm chí bắt đầu sinh ra ảo giác.
Tôi dường như nhìn thấy Trình Hạo. Anh ấy nói rằng đã tích góp đủ tiền, nói rằng cuối năm nay chúng tôi sẽ kết hôn.
Anh ấy còn mơ ước mua một căn nhà trong thành phố để sau này con cái chúng tôi có thể học ở ngôi trường tốt nhất...
Nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng chấp nhận số phận.
Tiếng khóc lóc ghê rợn của hai con quỷ đột ngột ngừng lại. Chúng cầm dao, thử nhắm lên cơ thể tôi, như đang cân nhắc sẽ ra tay ở đâu.
Một trong hai con dừng d.a.o lại ở vùng bụng tôi.
"Lớp mỡ bụng của con người là dày nhất. Tao thích nhất là loại thịt vừa mềm vừa béo này," nó cười man rợ, vén áo tôi lên, rồi giơ cao con dao, chuẩn bị đ..âm xuống.
"Rầm!"
Cửa sổ cũ kỹ bất ngờ bị đập vỡ, những mảnh kính bay tung tóe, một số găm thẳng vào người con quỷ.
Một bóng người mảnh khảnh nhanh nhẹn lăn một vòng trên sàn và đứng dậy vững vàng.
"Cuối cùng cũng tìm được rồi."
Tân Di!
Tôi khó nhọc quay đầu lại nhìn. Mái tóc dài búi gọn bằng trâm của cô ấy hơi lệch đi. Tân Di nở một nụ cười nhẹ: "Xin lỗi, tôi đến trễ rồi."
Ngay sau đó, cô lao về phía tôi như một cơn gió, tung một cú đá mạnh vào con thực thi quỷ gần tôi nhất, đồng thời rút d.a.o cắt đứt dây trói trên tay chân tôi.
Tôi trượt xuống khỏi bàn, run rẩy chui ra sau lưng Tân Di, tay nắm chặt lấy vạt áo cô ấy.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Sự hiện diện của cô khiến tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Hai con quỷ gầm lên tức giận khi con mồi thoát khỏi tay. Chúng lao tới, nhe nanh múa vuốt.
"Lùi lại, tìm chỗ trốn đi!" Tân Di quăng một túi vải nhỏ cho tôi, "Tìm thử xem bên trong có gì để tự vệ không!"
Không kịp nói thêm gì, cô ấy đã lao vào cuộcc chiến. Cô nghiêng người né vuốt của con quỷ rồi xoay người, cầm thanh kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng về phía nó.
Tôi ôm chặt túi vải, nhanh chóng chạy lên cầu thang dẫn lên tầng trên.
Tân Di kìm chân được một con, nhưng con còn lại đã chuyển hướng đuổi theo tôi.
Nó dùng cả tay lẫn chân bò lên cầu thang như một con quái vật thực sự. Cảnh tượng kinh hãi này khiến tôi vừa khóc vừa leo thục mạng lên trên.
Thấy không thể thoát kịp, tôi hoảng loạn thọc tay vào túi vải, lấy ra một lá bùa vàng và ném thẳng vào đầu con quỷ.
Lá bùa dính chặt lên trán nó, phát ra tiếng xèo xèo cùng một làn khói đen mỏng. Con quỷ rú lên đau đớn, lùi lại vài bước.
Có tác dụng rồi!
Tôi vừa leo vừa thỉnh thoảng quay lại ném thêm vài lá bùa.
Khoảng cách giữa tôi và nó càng lúc càng xa hơn.
Dưới tầng, giọng Tân Di hét lên: "Chừa lại cho tôi chút bùa với chứ!
"Trong túi còn gạo nếp đấy, dùng cái đó đi, vừa hiệu quả vừa rẻ!"
Gạo nếp chạm vào người con quỷ, phát ra tiếng nổ lép bép, nhưng lần này dường như nó đã quen với đau đớn.
Mặc dù gạo nếp rải lên người nó phát ra những tiếng nổ lách tách, nhưng bước chân của nó vẫn không dừng lại mà lao thẳng về phía tôi.
Tôi đứng ở ban công tầng hai, phía sau là cửa sổ. Trong lúc hoảng loạn, tôi đột nhiên nghĩ ra cách, liền nhanh chóng mở cửa sổ và né sang một bên.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp nó.
Con thực thi quỷ này quả thật đã nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng nó cũng kịp vươn tay tóm lấy tóc tôi.
Tôi kinh hãi trợn to mắt, rồi cơ thể không kiểm soát được mà bị kéo rơi theo nó.
Nó rơi xuống đất, còn tôi đập mạnh xuống người nó, vì vậy chỉ bị choáng váng chứ không bị thương.
Tôi vội bò dậy định chạy, nhưng nó lại nhanh chóng nắm chặt lấy cổ chân tôi, kéo ngã xuống đất mạnh đến mức toàn bộ nội tạng của tôi như bị đảo lộn.
Tôi đau đớn cuộn người lại.
Con thực thi quỷ đứng dậy, thân hình gần hai mét của nó tạo ra áp lực đáng sợ.
Ánh đèn đường trắng bệch bị thân hình to lớn của nó che khuất, bóng của nó đổ dài bao trùm lên tôi.
"Giúp tôi với!"
Dù biết không ai có thể cứu mình lúc này, tôi vẫn gào lên hoảng loạn.
Ngay sau đó, một giọng nam thở hổn hển vang lên: "Tới đây, tới đây!"
Hả?
Tôi quay đầu nhìn thì thấy một chàng trai hơi mập đang chạy nhanh từ trong màn sương dày đặc. Anh ta giơ cao một thanh kiếm đồng tiền và ch..ém vào quỷ ăn xác, rồi lập tức kéo tôi đứng dậy đưa sang một bên.
"Tôi là Từ Mạn, người của đạo quán Trọng Quang." Anh ta nhanh chóng giới thiệu.
Tôi sững người một lúc rồi chợt nhận ra: "Anh chính là A Mạn trên livestream đó à?"
Anh ta hơi xấu hổ: "Là tôi, việc để xuất hiện thực thi quỷ ở khu Thiên Kiều này đúng là trách nhiệm của chúng tôi."