Nhưng chưa kịp dứt lời, từ trong đám khói đen, một bóng người dần bước ra.
Đó là một ông lão gầy guộc, mặc áo dài màu xám, đầu đội mũ, phía sau để tóc b.í.m như người thời triều Thanh, trông giống như một người chuyên quản lý sổ sách thời xưa.
Khuôn mặt ông ta trắng bệch, rõ ràng không phải người sống.
Tôi bình thản nhìn ông lão: “Phải xưng hô với các hạ thế nào?"
“Ta họ Lý.” Ông ta lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nheo lại thành một đường mảnh, cười nói: “Cô bé, khí độ bất phàm nhỉ?”
“Tôi là Tân Di của Huyền Thanh Quán.” Tôi mỉm cười nhạt, “Ông chủ Lý, chuyện làm ăn của âm thương chúng tôi thường không can thiệp, nhưng lần này có vẻ ông đã đi quá giới hạn rồi.”
Dù âm thương làm đủ loại giao dịch, nhưng vẫn phải tuân thủ một số quy tắc nhất định.
Điều đầu tiên là "tự nguyện đôi bên."
Ông chủ Lý cười khẽ: “Cô nương này mỗi lần đều năn nỉ ta giúp. Chẳng phải tự nguyện còn gì?”
Ông chủ Lý cứng ngắc xoay đôi mắt xám dã của mình sang cô ấy, nở một nụ cười quái dị: “Tiểu cô nương, tiểu điếm của chúng tôi không có chính sách trả hàng.”
Thẩm Sương cứng người, hơi thở gần như ngừng lại trong giây lát.
“Vậy ông đã nói rõ cái giá phải trả với cô ấy chưa?” Tôi nhìn thẳng vào ông ta, nghiêm giọng: “Chưa, đúng không?
“Niêm yết giá rõ ràng là quy tắc thứ hai của âm thương.”
Ông chủ Lý im lặng nhìn tôi, bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng, dòng khí lạnh tràn qua làm nhiệt độ giảm mạnh.
Cô gái đang trốn ở lối cầu thang cũng bắt đầu run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trên livestream, tất cả mọi người lặng đi một giây, rồi lập tức nháo nhào.
【Ối giời ơi! Tôi có nhìn nhầm không vậy? Đó là cái quái gì?】
【Quỷ! Tôi vừa thấy quỷ trong livestream!】
【Bình tĩnh, đây chỉ là chuyện bình thường với Tân Di đại sư thôi.】
【Hình như Tân Di đang bảo vệ Thẩm Sương? Chuyện này là sao?】
【Chủ phòng, đừng run tay! Mất nét rồi, tôi nhìn không rõ gì cả!】
【Ma cỏ cái gì? Chắc là màn kịch tự biên tự diễn của Tân Di thôi! Cô ta còn dám thuê diễn viên để tẩy trắng tội danh bắt nạt cơ à?】
Dòng bình luận trên màn hình liên tục nhảy ra, nhưng chủ phòng livestream không có thời gian để đọc nữa.
Cô ta cầm chắc điện thoại, chăm chú theo dõi mọi thứ trên sân thượng.
Chỉ vừa mất tập trung một chút mà sao lại sắp đánh nhau rồi?
Ban đầu tôi không muốn đánh nhau với âm thương này.
Nhưng Thẩm Sương rõ ràng sợ đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà miệng vẫn không biết giữ yên.
Cô ấy lắp bắp chỉ vào ông ta: “Tôi nói cho ông biết… Tân Di rất lợi hại! Ông mau làm theo những gì bạn tôi nói, không thì cô ấy sẽ đánh ông tan hồn phách luôn đấy!”
Tôi: “...”
“Vậy thì xem ngươi có bản lĩnh đó không.” Ông chủ Lý rút ra một chiếc bàn tính đen bóng. Chỉ trong hai động tác, luồng khí đen đầy sát khí lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi vội rút chiếc gương Càn Khôn từ trong người ra để đối phó.
Khi ánh sáng từ gương chiếu vào người ông ta, một luồng kim quang bùng lên khiến ông chủ Lý phải lùi lại, che mặt vì đau đớn.
Thẩm Sương kinh ngạc thốt lên: “Thứ này lợi hại thật!”
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn vào chiếc gương thoáng hiện lên vẻ thèm muốn.
Trong lúc tôi giao đấu với âm thương, Thẩm Sương đã tìm một góc để trốn.
Ông chủ Lý này quả là khó chơi. Có lẽ vì đã làm ăn quá lâu, ông ta cực kỳ xảo quyệt và nhiều mưu kế.
Các chiêu thức liên tục được tung ra dưới tay ông ta, làm tôi nhất thời phân tâm.
Chỉ một sơ suất nhỏ, chiếc gương Càn Khôn rơi khỏi tay tôi, đúng lúc rơi xuống trước mặt Thẩm Sương.
Đây là pháp khí tôi đã được khai quang trước khi rời Huyền Thanh Quán. Có nó, tôi đối phó với âm thương này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Ném nó qua đây cho tôi!” Tôi hét lên với Thẩm Sương.
Cô ấy nhặt chiếc gương Càn Khôn lên, nhìn tôi một lát rồi… quay đầu chạy thẳng về phía lối ra trên sân thượng.
“Ngu ngốc!” Tôi nghiến răng chửi thầm.
Cô ta tưởng rằng chỉ cần giữ chiếc gương thì âm thương sẽ không dám làm gì mình sao?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Thật là quá xem thường lũ âm thương này rồi.
Ở phía bên kia sân thượng, camera điện thoại đã quay lại toàn bộ cảnh này.
Phòng livestream lập tức ầm ĩ.
【Thẩm Sương vừa phản bội Tân Di đúng không? Cô ấy cầm pháp khí chạy mất rồi. Vậy Tân Di làm sao đây?】
【Trời đất! Lòng người đúng là hiểm ác!】
【Đừng nói linh tinh! Sương Bảo của chúng tôi chắc là đi tìm cứu viện thôi!】
【Sợ quá! Cái thứ ma quỷ này là gì vậy?】
Một người dùng tên 【Đặng Thanh Tử】 xuất hiện trong phần bình luận để giải thích.
【Tôi cảm thấy đó là âm thương. Đây là loại sinh vật không phải người, không phải quỷ, chuyên dùng tài nguyên từ người c.h.ế.t để giao dịch với người sống. Thẩm Sương có lẽ đã giao dịch với nó nên mới gặp rắc rối, còn Tân Di đang cứu cô ấy.】
【Gì cơ? Tân Di đại sư thật là lợi hại!】
【Tôi bắt đầu thích cô ấy rồi!】
【Mà tôi có chút tò mò, Thẩm Sương đã giao dịch những gì với nó vậy?】
【Đừng bịa đặt! Sương Bảo của chúng tôi không làm mấy chuyện đó đâu!】
【Aaa! Nhìn kìa! Tân Di sắp rơi khỏi lan can rồi!】
Chủ phòng hốt hoảng, vội giơ cao điện thoại hơn để quay rõ cảnh tượng.
Lúc này, phòng livestream đang thu hút lượng người xem khổng lồ. Dù trong lòng sợ hãi, cô ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Vừa rồi, vài người còn gửi quà tặng cho cô ta. Số tiền đó bằng cả mấy ngày lương của cô!
Cô ta không còn tâm trí để lo cho thần tượng của mình nữa.
Trên màn hình, Tân Di bị ông lão lơ lửng trong không trung bóp chặt cổ, cả người đập mạnh vào lan can, nửa thân đã nghiêng hẳn ra ngoài.
Ông chủ Lý b..óp chặt cổ tôi, cười ghê rợn mà hiểm ác: "Ai bảo ngươi xen vào chuyện người khác, đi c.h.ế.t đi!"
Tôi nghiêng đầu, liếc nhìn xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Vậy thì cùng c.h.ế.t nhé!"
Đôi mắt xám trắng của ông ta trợn trừng lên. Tôi nắm lấy cổ áo của ông ta, lộn người qua lan can, cả hai cùng rơi xuống.
Gió rít bên tai, tiếng cười của ôngchủ Lý vang lên chói tai: "Ngu ngốc! Ta đâu phải con người, ngã thế này có c.h.ế.t được đâu!"
"Vậy à?" Tôi hỏi lại, "Thế còn trận đồ tru tà thì sao? Ông không sợ à?"
Gương mặt ông ta lập tức biến sắc: "Ngươi nói cái gì?"