Lần này, không cần tôi phải nhắc, các khán giả trong phòng livestream đã nhanh chóng phát hiện điều kỳ lạ.
【Quản lý ký túc... sao không có bóng vậy?】
【Đúng rồi, nhìn tường đi, chỉ có mỗi cái bóng của khung cửa sổ, còn người đâu rồi?】
【Đệch, nổi da gà luôn rồi!】
【Ý cô là gì? Cô quản lý ký túc này rốt cuộc là thứ gì thế?】
Tôi trầm giọng nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, cô quản lý xinh đẹp này căn bản không phải là người, mà là một loại ác quỷ được gọi là 'cốt nữ'. Ngày rằm tháng Bảy là lúc bách quỷ đi đêm, mà trong số đó, cốt nữ là loại oán khí nặng nề nhất, thích hại người nhất."
"Những cô gái khi còn sống bị sỉ nhục và c.h.ế.t trong uất hận, nếu không ai nhặt xác mà để cho họ hóa thành xương trắng, thì sẽ biến thành loại ác quỷ này. Khi tác quái, chúng sẽ ngụy trang bằng một hình dáng xinh đẹp."
"Bạn cùng phòng của cậu đã bị cốt nữ dụ dỗ, bị hút hết nguyên khí. Nếu không làm gì, đến lúc mặt trời mọc ngày mai, cậu ấy sẽ đột tử mà chết."
Những lời tôi nói quả thật quá khó tin đối với A Kiệt.
Cậu ta sững sờ, quỳ ngồi trên sàn nhà, gương mặt trở nên ngây dại.
Bạn cùng phòng của cậu vẫn nằm trên giường, phát ra những âm thanh "hộc hộc" đáng sợ.
Một lúc sau, A Kiệt run rẩy giật mình tỉnh lại.
"Không được, tôi không thể ở đây nữa! Tôi phải về nhà! Phải về nhà!"
Cậu ta lao đến tủ quần áo, lục tung đồ đạc một cách hỗn loạn.
Tủ và vali vang lên tiếng "rầm rầm" vì bị cậu ta lôi kéo mạnh tay.
Nam sinh nhỏ con đeo kính vừa nãy, giờ từ phòng tắm bước ra, nhìn A Kiệt với vẻ ngạc nhiên.
"Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại phát điên thế?"
A Kiệt không ngừng tay: "Ở đây không ở được nữa, cậu cũng mau thu dọn đồ đi!"
"Cái gì cơ?" Nam sinh ngơ ngác hỏi.
"Còn lão Chu nữa, cậu gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy mau rời khỏi đây!"
Lão Chu có lẽ là một người bạn cùng phòng khác chưa về ký túc xá.
Nghe A Kiệt nói vậy, nam sinh kia chỉ tay xuống tầng dưới: "Có chuyện gì thế? Lão Chu chưa về được đâu. Lúc nãy cậu ấy vừa bảo là cô quản lý ký túc gọi có việc, nên chạy xuống phòng trực ban rồi."
"Bình thường đi hẹn hò với bạn gái cũng chưa thấy cậu ấy chạy nhanh như thế."
"Kỳ lạ thật, ngày nào cũng nghe các cậu kể về cô quản lý ký túc xá xinh đẹp, mà tôi chưa từng gặp bao giờ."
A Kiệt đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu ta: "Cậu chưa gặp lần nào à?"
"Chưa." Nam sinh lắc đầu, khó hiểu đáp: "Quản lý ký túc tôi gặp là dì Vương, khoảng năm mươi tuổi mà."
A Kiệt hoảng loạn quay đầu lại nhìn màn hình máy tính.
Cậu ta run rẩy hỏi tôi: "Đại sư... những ai có thể nhìn thấy cô quản lý đó, chẳng lẽ... đều là người đã bị cốt nữ nhắm đến?"
Phòng livestream lập tức bùng nổ.
【A đù, các người không phải đang diễn trò đấy chứ?】
【Đây là diễn viên hả? Diễn y như thật luôn!】
【Tôi là fan cứng của Tân Di Đại sư đây, bây giờ trốn trong chăn, chẳng dám cười nữa rồi.】
Nhìn A Kiệt sợ đến mức mặt tái mét, tôi nhẹ giọng trấn an: "Cậu đừng quá sợ hãi. Gặp tôi rồi thì vẫn còn cơ hội sống sót."
"Đại sư!" A Kiệt gào lên một tiếng thảm thiết: "Cứu tôi với! Tôi còn trẻ mà, tôi còn chưa có bạn gái nữa!"
Tôi âm thầm giảm nhỏ âm lượng.
"Đừng có hét nữa. Từ giờ đến lúc trời sáng vẫn còn ít nhất bảy tiếng. Các cậu vẫn còn thời gian."
"Bây giờ các cậu cần làm là chụp cho tôi một bức ảnh chụp chính diện cô quản lý đó."
"Cái gì?!" A Kiệt kinh hãi tròn mắt: "Bảo tôi đi chụp cô ta? Còn là chụp chính diện?!"
"Tôi không đi đâu."
Cậu ta lập tức từ chối.
"Quỷ cốt nữ tạo dáng vẻ bề ngoài dựa theo dung mạo khi còn sống. Cậu phải chụp lại để tôi xem cô ta đã c.h.ế.t như thế nào. Nếu không biết, tôi không thể hóa giải oán khí của cô ta được. Mà nếu không hóa giải oán khí, làm sao tôi cứu được các cậu? Hay là..."
"Đại sư!" A Kiệt giơ tay ra hiệu ngừng lời tôi: "Tôi hiểu rồi! Giờ tôi đi ngay đây!"
Bạn cùng phòng nhỏ con gầy gò của A Kiệt tên là Trương Hòa.
Cậu ta trông có vẻ bình tĩnh, thực ra chỉ là phản ứng chậm mà thôi.
Bây giờ khi nhận ra tình hình, cả người cậu ấy run cầm cập, bị A Kiệt kéo xuống cầu thang đi thẳng tới phòng trực ban của ký túc xá ở tầng một.
"Kiệt ca, tôi không chịu được nữa đâu, thật sự không chịu nổi."
A Kiệt tay cầm điện thoại, tay kia kéo Trương Hòa: "Im đi! Nhanh chân lên! Có Tân Di Đại sư phù hộ rồi, sợ cái gì?"
Cảm ơn đã xem trọng, nhưng tôi vẫn còn sống mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ký túc xá của họ có năm tầng, họ sống ở tầng bốn, không có thang máy, cầu thang chỉ có ánh sáng chập chờn.
Lộ trình chỉ mất một phút, nhưng cả hai đã đổ mồ hôi lạnh vì sợ.
Bây giờ là 12 giờ đêm, không có nhiều người dưới tầng một, nhưng vẫn nghe được tiếng chơi game vọng ra từ vài phòng.
Họ từ từ mò tới cửa phòng trực ban.
A Kiệt hít sâu một hơi, nghiêng đầu áp tai vào cánh cửa để nghe ngóng.
Trương Hòa cố nén sợ hãi, khẽ hỏi: "Có nghe thấy gì không?"
A Kiệt: "Không nghe thấy gì cả. Đừng có kéo tôi!"
Trương Hòa khó hiểu: "Tôi có kéo cậu đâu."
"Vậy trên vai tôi là cái gì? Tay heo à?"
Tôi không nhịn được, liền chen ngang: "Cậu quay đầu lại xem thử đi."
A Kiệt ngẩn người, từ từ quay đầu, tay cầm điện thoại cũng xoay theo.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt tái xám to đùng.
【Đệch! Cất điện thoại đi!】
【Xin lỗi, tôi đã ngoan rồi, tha cho tôi đi...】
Trương Hòa giật mình kêu lên: "Lão Chu?!"
Người đó chính là lão Chu, bạn cùng phòng vừa được cô quản lý gọi vào phòng trực ban.
Lão Chu nhìn chằm chằm hai người bạn mình, mắt trợn trừng rồi ngã ngửa ra sau.
A Kiệt vội túm lấy cậu ta, cả hai bất chấp tất cả, kéo cậu ấy chạy thẳng lên lầu.
Rầm!
Cửa phòng trực ban ký túc bỗng nhiên bật mở.
A Kiệt không dám quay đầu, chỉ giơ cao điện thoại: "Tân Di Đại sư, cô tự chụp màn hình đi! Tôi không dám chụp đâu!"
Cậu ta thật biết cách.
Trên màn hình, một bóng người mảnh mai bước ra khỏi cánh cửa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi chớp thời cơ bấm nút chụp màn hình rồi nhanh chóng nói: "Được rồi, mau về phòng đi!"
Hai người lập tức kéo lão Chu chạy thục mạng lên tầng bốn, không dám ngừng bước.
Vừa vào phòng, họ đóng sầm cửa lại rồi ngã nhào xuống đất thở dốc.
"Đừng nghỉ vội, lấy gạo nếp rải trước cửa. Nếu có nước tiểu đồng tử thì rải thêm chút nữa."
"Cốt nữ chắc sẽ nhanh chóng lên đây."
"Cái gì?!" Hai người tỉnh táo còn lại nhảy dựng lên, cuống quýt chuẩn bị.
"Để tôi rải gạo nếp, còn cậu đi... đi tè đi!"
Nhân lúc đó, tôi gửi bức ảnh vừa chụp cho người bạn làm ở đồn cảnh sát.
"Giúp tôi tra thông tin về các cô gái mất tích ở khu vực gần Đại học Quốc tế Sùng An và núi Tùng Hạc, khoảng mười năm trước."
Bạn tôi phản hồi rất nhanh, chỉ mất mười phút đã gửi thông tin liên quan.
"Nhạc Tâm Nhiên, nữ, mất tích khoảng ngày 14 tháng 7 năm 2014..."
Ngay lúc đó, cửa phòng ký túc của họ vang lên tiếng "rầm" lớn.
A Kiệt và Trương Hòa ra sức giữ chặt cánh cửa, vừa gào vừa đọc lộn xộn đủ loại kinh cầu nguyện.
Tôi nhíu mày, chăm chú đọc thông tin trên màn hình, rồi đột nhiên mắt sáng lên.
Tìm thấy rồi.
May mà bạn tôi gửi đầy đủ, bao gồm cả giấy khai sinh của cô gái ấy.
Tôi đối chiếu bát tự và nét tướng của Nhạc Tâm Nhiên, nhẩm tính một hồi.
"Tân Di Đại sư! Cứu chúng tôi với!"
A Kiệt và Trương Hòa lại hét lên thất thanh.
"Nếu cô không ra tay, chúng tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"
"Yên tâm, cốt nữ vừa hút tinh khí của bạn các cậu xong, hiện tại vẫn còn no, chưa muốn vào ngay đâu. Cô ta chỉ muốn hù dọa các cậu thôi."
Vừa nói, tôi vừa đứng dậy: "Bây giờ tôi phải đến chỗ chôn xương của cô ta. Cần khoảng một đến hai tiếng. Các cậu cứ ngoan ngoãn ở trong phòng, không được rời đi."
"À mà này, phí xử lý ngoài hiện trường hơi cao. Gần đến mùa lễ quỷ nên rủi ro tăng, tôi sẽ tính thêm phụ phí, các cậu chuẩn bị tâm lý trước nhé."
A Kiệt gần khóc: "Tân Di Đại sư, cô làm nhanh lên đi! Tiền không thành vấn đề!"
Đại học Quốc tế Sùng An là một trường liên kết, sinh viên ở đây đều xuất thân từ những gia đình khá giả, nên chẳng ai keo kiệt vài đồng này cả.