Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 59: Tân Di 11: Quản Lý KTX Xinh Đẹp 4



Trong sự yên tĩnh của đêm khuya, chỉ còn vang lên âm thanh ghê rợn của tiếng nuốt ừng ực và tiếng da thịt bị xé rách.

Tay của Tiểu Trần run lên, gần như không còn giữ nổi điện thoại.

Cô nhanh chóng thu camera về trước khi bóng đen đó ăn xong, rồi đóng kín cửa sổ và cửa chính lại.

Cô ngồi thụp xuống dưới cửa sổ, giọng run rẩy:

"Tân Di Đại sư, mọi người vừa thấy rồi đấy... đó chính là bà nội của tôi."

Tiểu Trần kể rằng, bà nội cô bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ từ ba ngày trước.

Hôm đó, bà nội lên núi nhặt củi nhưng mãi không thấy về.

Thấy trời đã tối, ông nội và cô lo lắng nên gọi thêm mấy người trong làng cùng nhau lên núi tìm.

Họ gần như lật tung cả ngọn núi, phải đến nửa đêm mới tìm thấy bà.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Bà bị ngã vào một hang núi, trẹo chân không đi được, nhưng may mắn là vẫn tỉnh táo.

Mọi người lập tức khiêng bà xuống núi.

"Nhưng kể từ hôm đó, bà nội tôi trở nên rất kỳ lạ."

Tiểu Trần nhớ lại: "Trước đây bà dậy rất sớm, nhưng giờ lại ngủ rất nhiều, đã vậy ăn uống cũng nhiều hơn hẳn, ngày nào cũng đòi ăn thịt gà."

"Bà nội bây giờ trở nên rất sợ ánh sáng, ban ngày hầu như không ra khỏi nhà. Có một lần ánh nắng chiếu vào bà, bà lập tức hét lên thảm thiết như bị bỏng vậy! Hơn nữa, tôi còn nhìn thấy đôi mắt của bà… Trong khoảnh khắc bị ánh sáng chiếu vào, chúng đã biến thành màu xanh lục!"

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Điều đáng sợ nhất là, bà bắt đầu điên cuồng ăn thịt gà sống."

"Bà không nấu chín, cứ thế ăn sống nhai ngấu nghiến. Ông nội nghĩ bà bị bệnh, định đưa bà đi khám bác sĩ, nhưng bà nổi giận, cào rách mặt ông nội, còn xô ông ngã đến giờ vẫn chưa xuống giường được."

Tiểu Trần siết chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn tôi: "Tân Di Đại sư, có phải bà tôi đã bị ma quỷ nhập không?"

Tôi trầm ngâm vài giây, rồi lắc đầu:

"Theo những gì cô kể, không giống bị quỷ nhập."

"Có vẻ giống như... bị chồn vàng (hoàng thử lang) nhập xác hơn."

Tiểu Trần mở to mắt, kinh hãi thốt lên: "Cái gì?! Chồn vàng ư?"

Cô ấy thoáng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên mơ hồ, không chắc chắn.

Thấy biểu hiện khác thường này, tôi hỏi: "Sao vậy? Cô từng gặp chồn vàng rồi à?"

Cô mím môi, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nói với vẻ do dự:

"Nửa tháng trước, tôi có lên núi nhặt củi cùng bà nội, rồi ngủ quên dưới gốc một cây cổ thụ."

"Tôi mơ thấy một con chồn vàng rất lớn chui ra từ rễ cây. Nó đứng thẳng, cười với tôi, còn chắp tay cúi chào, rồi hỏi tôi bằng tiếng người rằng nó có giống người không..."

"Tôi sợ lắm, nhưng nhìn nó một cái là biết ngay không phải người, nên tôi thật thà trả lời. Vừa nói xong, nó thét lên một tiếng, cơ thể thu nhỏ lại một nửa, rồi chạy biến đi bằng bốn chân."

Giọng cô càng nói càng nhỏ.

Tôi thở dài: "Chắc cô cũng nhận ra rồi đúng không? Đó không phải mơ, mà là thật."

"Cô gặp phải chồn vàng 'thảo phong' rồi."

Muốn trở thành yêu tinh, động vật thường có hai cách: hoặc khổ luyện hàng trăm năm, hoặc thảo phong (tức xin con người ban cho danh phận).

Chúng có thể tu luyện vài trăm năm, có linh khí rồi, thì đi tìm người để thảo phong.

Bởi vì con người vốn dĩ đã thuộc cấp bậc Địa Hành Tiên.

Nếu thảo phong thành công, có thể tiết kiệm mấy trăm năm tu luyện, trở thành một tinh quái có danh phận. Nếu không thành, tu vi sẽ bị tổn hại, phải quay về làm lại từ đầu.

Rõ ràng, con chồn vàng đi tìm Tiểu Trần để xin thảo phong này đã không gặp may, thảo phong không thành.

Hơn nữa, nó còn mang thù, rất nhanh đã tìm cách trả đũa Tiểu Trần.

Tiểu Trần rất khó hiểu: "Nó muốn trả thù thì cũng phải trả thù tôi chứ, bà nội tôi đâu có đắc tội với nó..."

Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Điểm thi đại học năm nay của cô chắc cũng khá lắm nhỉ?"

Tiểu Trần sững sờ, khẽ đáp: "Cũng được ạ... Tôi đứng nhất khối văn toàn thành phố..."

"Vậy thì hợp lý rồi." Tôi khẽ gõ lên mặt bàn: "Cô được Văn Khúc Tinh bảo hộ, chồn vàng không thể lại gần cô."

Vậy nên nó đành chọn cách trả thù người thân bên cạnh cô.

Tiểu Trần nghe tôi nói mà sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Dần dần, đôi mắt cô ấy đỏ hoe.

"Là tôi đã hại bà nội..."

"Đừng lo quá, chồn vàng cũng sợ nhân quả báo ứng, nó sẽ không lấy mạng người đâu."

Nghe vậy, hy vọng lóe lên trong mắt Tiểu Trần.

"Tân Di Đại sư, chị giúp tôi với! Có cách nào đuổi con chồn vàng đó ra khỏi người bà tôi không? Bà tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự giày vò này đâu!"

Tôi trấn an cô ấy: "Việc này không khó."

"Nhưng chồn vàng không thể đuổi đi, chỉ có thể mời đi. Cũng không thể quá khách khí, nếu không nó sẽ không xem cô ra gì."

"Ba tiếng nữa trời sẽ sáng, đợi bà cô quay vào nhà, cô hãy lập tức khóa cửa lại. Sau đó đi tìm một con ngỗng trắng lớn và một con ch.ó ngũ hắc, buộc hai bên cửa."

"Ngỗng và chó là hai thứ mà chồn vàng sợ nhất. Như vậy, nó sẽ không dám ép mình đi ra ngoài."

"Đợi trời sáng hẳn, cô tìm vài thanh niên chưa lập gia đình đi cùng lên núi, đến gốc cây nơi cô ngủ hôm đó, đặt lễ vật cúng bái, rồi cúi lạy mấy cái. Như vậy, con chồn vàng sẽ không tiếp tục quấy rầy nữa."

"Cách này gọi là ‘tiên binh hậu lễ’."

Tiểu Trần nghe mà ngây người: "Vậy là được rồi sao?"

"Được rồi." Tôi gật đầu: "Nhưng sức khỏe bà nội cô chắc chắn sẽ suy yếu, cần phải bồi dưỡng."

"Nếu tiện, cô có thể đưa bà đến Huyền Thanh Quán ở vài ngày."

Nghe vậy, cuối cùng Tiểu Trần cũng nở nụ cười.

"Cảm ơn Tân Di Đại sư!"

Lúc này, bình luận trong phòng livestream bỗng nhiên tràn ngập. Tôi mới tập trung nhìn vào màn hình.

【Mấy người có thể ngừng nói chuyện một chút không? Cái gì đang phát sáng xanh trên đầu cô ấy vậy?】

【Cô bé à, lúc nãy cửa sổ của cô có phải chưa đóng chặt không?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

【A a a a a! Đáng sợ quá! Tôi không dám nhìn nữa!】

Tiểu Trần cũng thấy những bình luận này.

Nụ cười trên mặt cô ấy dần cứng lại, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên làm mặt cô ấy trở nên tái nhợt.

Cô ấy chậm rãi ngẩng đầu...

Chỉ thấy cửa sổ vốn đang đóng, không biết từ khi nào đã hé ra một khe hở.

Gương mặt nhăn nheo của một bà lão áp sát vào cửa sổ, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục rờn rợn, trên miệng vẫn còn dính lông và m.á.u gà.

Thấy Tiểu Trần nhìn qua, bà ta bỗng nhếch miệng, nở nụ cười quỷ dị.

"Cháu ngoan, đang nói chuyện với ai vậy?"

"A a a a a!"

Tiểu Trần hét lên một tiếng, lập tức nhảy khỏi cửa sổ.

Chồn vàng vươn tay xuyên qua cửa sổ định túm lấy cô ấy.

Nhưng chưa kịp chạm vào áo của Tiểu Trần, một luồng ánh sáng vàng từ người cô ấy bùng lên.

Chồn vàng rú lên thảm thiết, ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn qua.

Sắc mặt nó dần trở nên dữ tợn.

Hai giây sau, nó chống bốn chân, quay đầu lao vào chuồng gà, lại một trận gà bay chó sủa náo loạn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp nói gì.

Tiểu Trần run rẩy ngồi trên giường, khóc nấc lên vì sợ hãi.

"Chuyện này... Con chồn vàng này thù dai quá. Cô cứ làm theo những gì tôi nói trước đi, rồi gửi địa chỉ riêng cho tôi, tôi sẽ gửi hai lá bùa cho cô. Xong việc cô dán bùa lên cửa chính, nó sẽ không vào nhà cô được nữa."

Một lúc lâu sau, Tiểu Trần mới hoàn hồn: "Được… được ạ, cảm ơn đại sư."

Tôi lại nhớ đến ánh sáng vàng bùng lên từ người cô ấy khi nãy, lập tức nổi hứng.

Luồng khí Văn Khúc Tinh trên người cô gái này mạnh đến vậy sao?

"Cô có thể gửi ngày sinh bát tự cho tôi không? Tôi xem giúp cô một quẻ."

Tiểu Trần vẫn còn ngơ ngác, nhưng vì tin tưởng tôi nên nhanh chóng gửi thông tin qua.

Nhìn bát tự cô ấy gửi đến, tôi bấm tay tính toán, không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi.

Quan tinh, ấn tinh thanh thuần – đây chính là số mệnh của một người có địa vị hiển hách!

"Đại sư, thế nào rồi ạ?"

Tiểu Trần cũng tò mò.

Tôi cười cười: "Cố gắng học hành, chăm chỉ tiến lên, sau này một lòng một dạ phục vụ nhân dân."

Cư dân mạng sững sờ.

【Livestream này sao càng xem càng thấy ‘đỏ’ thế nhỉ?】

【Đừng đùa nữa, tôi đang ôn thi công chức, căng thẳng lắm rồi!】

Dưới những lời trêu chọc, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tiểu Trần lau nước mắt: "Cảm ơn đại sư! Tôi sẽ đưa bà đến Huyền Thanh Quán, tôi còn muốn trực tiếp cảm ơn đại sư nữa!"

"Không cần phải cảm ơn trực tiếp đâu." Tôi cười hì hì: "Sau này khi lên quán dâng hương, cô chỉ cần thầm nhớ đến tôi, giúp tôi tích lũy chút công đức là được."

"Vâng! Tôi sẽ nhớ!"

Thấy trời cũng đã khuya, tôi không nói thêm gì nữa.

Sau khi dặn dò vài câu đơn giản, tôi liền kết thúc cuộc gọi livestream với Tiểu Trần.

Tôi nhìn đồng hồ trên máy tính, đã 3 giờ sáng.

Tôi ngáp dài.

"Muộn rồi mọi người ơi, tôi chịu hết nổi rồi."

【Thật lòng mà nói, bà lão lúc nãy dọa tôi tỉnh cả ngủ, giờ không ngủ được luôn.】

【Đúng vậy, hoàn toàn không ngủ nổi.】

【Đây là cái giá phải trả cho việc ngủ muộn của tôi sao?】

【Không sao đâu, không sao đâu! Có Tân Di Đại sư ở đây rồi, chúng ta đều sẽ ổn cả thôi!】

【Không sao? Thế mắt bà lão đó sao lại phát sáng màu xanh?】

【Đại sư, xem thêm một quẻ nữa đi, tôi đợi đến mức hoa cũng héo rồi nè...】

Tôi vội xua tay: "Hôm nay đến đây thôi, ngày dài tháng rộng, chúng ta hẹn lần sau nhé."

"À, mà này, sắp đến lễ quỷ rồi, mọi người nhớ cẩn thận một chút trong thời gian này."

"Buổi tối đừng tùy tiện ra ngoài, để tránh chọc phải những thứ không sạch sẽ. Nếu có ra ngoài, cũng đừng gọi thẳng tên đầy đủ của đối phương, kẻo bị ma quỷ ghi tên."

"Nếu cảm thấy có ai đó gọi mình, đừng dễ dàng quay đầu lại, có thể đó là quỷ đang gọi. Khi ngủ, đừng treo chuông gió ở đầu giường, vì âm thanh của chuông gió rất dễ dẫn dụ ma quỷ."

"Quan trọng nhất là, đừng tùy tiện nhặt tiền rơi trên đường. Những đồng tiền đó là để mua chuộc Ngưu Đầu Mã Diện, nhặt chúng lên sẽ rước họa lớn đấy."

"Thôi nào, mọi người mau đi ngủ đi!"

Tôi vươn vai, chuẩn bị tắt livestream.

Nhưng ngay lập tức, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện lên.

【Tân Di Đại sư, cô nói thật đấy à?】

【Tôi vừa nhặt tiền trên đường, còn được bọc trong vải đỏ nữa.】

【Bây giờ tôi quay lại trả có kịp không?】

【Tân Di Đại sư, tôi sợ quá! Mau trả lời tôi đi!】

【Hình như... tôi vừa nghe thấy ai đó gọi tên tôi từ sau lưng...】

Tay tôi khựng lại trên con chuột.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi lên tiếng: "Bạn đang ở đâu vậy?"

Không ngoài dự đoán, hôm nay lại phải tăng ca rồi…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com