Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 61: Tân Di Đặc Biệt 5: Cung Quỷ Tiên 2



Ban đầu, tôi định thức trắng cả đêm. Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt tôi đã bắt đầu díp lại.

Tôi cố chịu đựng thêm một chút nhưng không thể chống đỡ nổi.

Trước khi ngủ, tôi cố dùng chút ý thức cuối cùng bật chế độ ghi âm trên điện thoại, rồi úp màn hình xuống giường. Chẳng mấy chốc, tôi chìm vào giấc mộng.

Buổi sáng hôm sau, tôi bị tiếng gà gáy đánh thức.

Tỉnh dậy, tôi lập tức ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía đầu giường.

Không có con gà nào cả...

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong người dần được thả lỏng.

Ngồi trên giường một lúc, tôi mới lề mề đứng dậy đi rửa mặt.

Khi bước ngang qua cuối giường, tôi bỗng khựng lại.

Ánh mắt dừng trên chiếc gương ở góc tường. Đồng tử tôi co rút.

Tôi nhớ rất rõ hôm qua mình đã lót một tờ giấy dưới chân gương để tránh trơn trượt...

Nhưng bây giờ, tờ giấy đó đã nằm bên cạnh gương.

Chiếc gương này đã bị ai đó di chuyển!

Mắt tôi mở lớn, lập tức quay đầu lấy điện thoại trên đầu giường.

Mở tập tin ghi âm dài hơn bảy tiếng, tôi bắt đầu nghe.

Trong loa phát ra âm thanh hơi thở đều đặn của chính tôi.

Vừa tua nhanh đoạn ghi âm, tôi vừa cảm thấy lạnh người.

Nếu đêm qua có ai vào phòng tôi, sao tôi lại không hề hay biết?

Tôi vốn ngủ rất nông, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ đánh thức tôi.

Tại sao tôi lại ngủ sâu như vậy?

Bỗng nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó.

Là cốc sữa nóng mà Dương Thần đưa cho tôi trước khi đi ngủ...

“Kẹt——”

Trong tập tin ghi âm, âm thanh cửa mở vang lên.

Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại, gần như nín thở để lắng nghe.

Sau tiếng cửa mở, là những tiếng bước chân.

Những bước chân nhẹ và chậm rãi, ngày càng rõ dần, dừng lại ngay bên cạnh giường tôi.

"Cục cục——"

Tiếng gà kêu vang lên khiến tôi toàn thân cứng đờ.

Sau đó là những tiếng lục đục khe khẽ. Kể từ lúc đó, tiếng gà kêu vang lên, ngắt quãng nhưng không dừng lại suốt cả đêm.

Có ai đó đã đặt một con gà bên cạnh giường tôi!

Thậm chí, người đó còn không buộc miệng gà, cứ để nó tự do phát ra âm thanh, như thể chắc chắn tôi sẽ không tỉnh dậy...

Trước người kia rời khỏi phòng, tôi còn nghe thấy tiếng di chuyển chiếc gương.

Tôi tua nhanh đoạn ghi âm, đến khoảng năm giờ sáng, cửa phòng lại mở ra.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Con gà trên đầu giường được mang đi, gương cũng được đặt lại như cũ...

Tôi ngồi bất động trên giường, đầu óc trống rỗng.

Dương Thần đã lừa tôi.

Anh ấy muốn hại tôi!

Hoảng loạn, tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, dự định tìm cơ hội rời khỏi ngôi làng này ngay trong ngày hôm nay.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy Dương Thần cùng bố mẹ anh đang ngồi trong nhà chính.

Nghe tiếng động, cả ba người đồng loạt quay sang nhìn tôi.

"Nặc Nặc, em đeo ba lô làm gì thế?"

Dương Thần hỏi tôi.

Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Nhà em có chút chuyện gấp, em phải về ngay. Bác trai, bác gái, thật xin lỗi, có lẽ hôm nay con phải đi rồi."

Dương Thần nghe vậy liền bước đến gần tôi:

"Có chuyện gì vậy? Nhà em gặp chuyện gì sao?"

Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra một lý do: "Mẹ em bị ngã, em phải về xem thế nào."

"Hả? Có nghiêm trọng không?"

Dương Thần tỏ vẻ lo lắng, không để lộ chút sơ hở nào. Anh lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại em muốn đi cũng không đi được đâu."

Tôi ngạc nhiên: "Tại sao?"

"Đêm qua mưa lớn, cây cầu ở đầu làng đã bị lũ cuốn trôi rồi. Giờ không ai ra vào được."

Tôi sững người, mắt mở lớn nhìn anh ấy.

Dương Thần kéo tay tôi, mỉm cười nói: "Em yêu, giờ em không thể rời khỏi làng đâu."

Tôi không tin lời anh, nhất quyết ra đầu làng xem thử.

Nhưng cây cầu hôm qua vẫn còn nguyên nay đã sụp đổ thật rồi.

Dòng nước xiết bên dưới cuồn cuộn chảy, cuốn theo cả bùn đất.

Tôi đứng bên bờ sông rất lâu, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Đây là con đường duy nhất ra vào làng. Giờ không chỉ tôi không thể rời đi, mà dù có gọi cảnh sát, họ cũng không thể lập tức đến đây cứu tôi.

Quay đầu lại, tôi thấy Dương Thần đang đứng cách đó không xa, nói chuyện với vài người trong làng nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.

Lòng tôi rối bời, vừa quay người lại đã thấy một bé gái chẳng biết từ khi nào đã chạy tới gần mình.

Con bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo đỏ bẩn thỉu, đang ngồi bên bờ sông ném đá xuống dòng nước xiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thấy nguy hiểm, tôi thoe bản năng kéo nó ra sau:

"Nguy hiểm lắm, đừng chơi ở đây."

Con bé quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy đảo quanh một vòng rồi bỗng nhiên cười: "Em đâu có chơi, em đang tìm chị gái mà.

"Hehe, em tìm chị gái mà.

"Chị, chị có muốn đi tìm chị gái với em không?"

Tôi vội buông tay nó ra.

Cô bé này… không bình thường.

"Con bé này bị ngốc đó."

Một bà cô đi ngang qua nói với giọng đầy khinh thường: "Đúng là tạo nghiệt, chẳng làm được gì mà bụng còn chưa đẻ nổi! Sống cũng chỉ tổ phí gạo!"

Tôi ngẩn người. Con bé này còn nhỏ thế, sao đã bị nói đến chuyện sinh nở?

"Điền Nha! Còn chưa về nhà hả?"

Thấy bà cô cầm cây roi tre tiến lại gần, Điền Nha liền ôm đầu run rẩy đứng lên.

Bà ta vừa mắng vừa vụt roi lên người Điền Nha.

Con bé gào khóc, hoảng hốt né tránh.

Tôi định bước tới ngăn lại thì Điền Nha đã né qua một bên, vụt chạy ra sau lưng tôi, vô tình đ.â.m sầm vào Dương Thần vừa đi tới.

Điền Nha ngã xuống đất, Dương Thần cũng lảo đảo mấy bước.

Con bé ôm đầu, ngẩng lên nhìn anh ấy rồi bỗng nhiên hét lên thất thanh:

"A!!! Đừng lại gần tôi! A!!!"

Tôi sững người, nhìn chằm chằm Dương Thần.

Anh ấy làm bộ bất đắc dĩ, giơ tay lên như đầu hàng: "Mọi người làm chứng nhé, tôi chưa làm gì cả."

Bà cô kéo tai Điền Nha, lôi nó dậy khỏi mặt đất: "La cái gì mà la! Về nhà ngay!"

Vừa chửi bới, bà ta vừa kéo Điền Nha đi.

Tôi nhớ lại vẻ mặt hoảng loạn của Điền Nha, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Con bé… hình như rất sợ Dương Thần.

"Đó là bà Điền Á bà bà," Dương Thần bước tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Anh giải thích: "Con trai bà ấy bị ngã tàn phế, không tìm được vợ, nên bà ấy mua Điền Nha về."

Tôi cau mày: "Làng các anh vẫn còn tục mua vợ sao?"

Dương Thần cười nhẹ: "Làng này lạc hậu, nhưng trường hợp đó cũng chỉ là thiểu số thôi. Đừng lo."

Tôi không nói thêm, chỉ lẳng lặng theo anh quay về.

Trong lúc đi, tôi vừa suy nghĩ cách rời khỏi nhà anh ta, vừa hỏi bâng quơ: "Điền Nha bị ngốc bẩm sinh à? Em vừa rồi nghe cô bé cứ luôn miệng nói muốn tìm chị gái."

Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nhưng khi tôi hỏi câu đó, sắc mặt Dương Thần thoáng trở nên mất tự nhiên.

Anh còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau, một người đàn ông bỗng dưng xộc tới.

Đó là người vừa đứng nói chuyện với Dương Thần khi nãy.

Hắn trạc tuổi còn trẻ, gầy đen, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào tôi khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Điền Nha trước đây không ngốc," hắn cười khùng khục, "Chị gái nó ba năm trước vô tình ngã xuống nước c.h.ế.t đuối, Điền Nha đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy nên bị dọa đến ngốc."

Dương Thần cau mày nhìn hắn: "Dương Dũng, theo chúng tôi làm gì?"

Vừa nghe tên hắn, tôi sực nhớ ra.

Dương Thần từng kể với tôi rằng anh có một người em họ tên Dương Dũng, bỏ học từ hồi trung học, rồi cứ ăn không ngồi rồi ở nhà mãi.

Thì ra là người này.

Dương Dũng chẳng thèm để ý tới Dương Thần, vẫn dán mắt vào tôi: "Đây là chị dâu à? Chị dâu xinh thật đó."

Tôi cau mày, hơi lúng túng mỉm cười đáp lại hắn.

Tôi chuyển chủ đề: "Chị gái của Điền Nha cũng là người từ nơi khác đến à?"

"Đúng vậy, cả hai chị em họ đều được..." hắn đột ngột dừng lại, "Đều được đưa tới làng này. Chị gái nó từng đi học, à đúng rồi, chị gái nó hình như quen thân với anh Thần nhà cô lắm."

Tôi vô thức quay đầu nhìn Dương Thần.

Sắc mặt anh có vẻ khó coi: "Nói bậy gì đó? Tôi không quen cô ấy. Còn không mau về nhà đi?"

Dương Dũng sửng sốt, bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gắt cái gì? Mẹ kiếp."

Dù có vẻ bất mãn, hắn cũng không dám nói thêm gì, chỉ vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa. Trước khi đi, ánh mắt hắn vẫn liếc dính chặt vào người tôi.

Dương Thần an ủi tôi vài câu rồi kéo tay dẫn tôi về nhà.

Tôi bước theo anh, tim đập càng lúc càng nhanh.

Về đến nhà, tôi vội vã chui vào phòng.

Sáng nay, khi phát hiện có điều bất thường, tôi đã lập tức kể hết cho Tân Di nghe.

Đến khi vừa về tới đây, điện thoại trong túi mới bắt đầu rung lên vài cái.

Tôi đóng chặt cửa, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

Quả nhiên là tin nhắn từ Tân Di!

【Tôi vừa hỏi sư phụ. Nếu đúng là có việc cung phụng quỷ thần, thì cô chỉ còn hai con đường: Một là tìm cách rời khỏi làng đó càng sớm càng tốt. Hai là... mà thôi, tốt nhất cô hãy tìm cơ hội rời đi.】

Tôi: "..."

Tôi gần như muốn khóc, nhanh chóng gõ một đoạn, kể sơ qua tình hình trong làng.

【Tóm lại là tôi không thể rời đi ngay được. Tân Di Đại sư, cô nói thẳng cho tôi biết con đường thứ hai là gì đi.】

Phải mất vài phút sau Tân Di mới nhắn lại.

【Tục cung phụng quỷ tiên bắt nguồn từ cuối thời nhà Thanh. Có một người họ Trần làm nghề đồ tể, trong lúc cãi nhau với vợ đã vô tình đánh c.h.ế.t cô ấy. Hắn ch..ôn x..ác vợ trong sân nhà, vì sợ hồn ma của cô ấy quay lại báo thù nên bỏ tiền mời người tới trấn ma.】

【Sau một tháng, đồ tể bắt đầu hối hận. Trong lúc dằn vặt và áy náy, hắn lén lập bàn thờ cho vợ, ban đầu chỉ cúng gà vịt. Nhưng sau một thời gian, hắn quên cúng, từ đó gia súc trong nhà liên tục c.h.ế.t bất thường, xác thối rữa, cảnh tượng đáng sợ vô cùng.】

【Nhận ra đó là do hồn ma của vợ, hắn sợ hãi, nghĩ rằng người trấn ma trước đây là kẻ lừa đảo, nên lại mời một người khác tới làm phép. Tuy nhiên, lần này, kẻ hắn mời mới thật sự là kẻ lừa. Giả đạo sĩ giả vờ làm phép trong sân, sau đó còn gỡ lá bùa trấn hồn ở chỗ chôn xác. Ngay lúc lá bùa bị gỡ, hồn ma hiện hình, xé x..ác cả đồ tể lẫn tên giả đạo sĩ...】


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com