Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 18



Editor: Nại Nại

 

Đừng sợ.

 

Nghĩ như vậy, Quý Lan nhanh chóng đổi tên nhóm, ngón tay gõ trên bàn phím vài cái, xâu chuỗi thành một dòng chữ.

 

[[rose] [rose] [rose] thời gian và địa điểm đã được quyết định chưa?] Ngay khi cô chuẩn bị bấm gửi đi, biểu tượng chim cánh cụt trên thanh thông báo và âm thanh 'tích tích' vang lên, thông báo rằng có tin nhắn mới trong đoạn chat.

 

Đến từ nhóm 'hai ba đứa ngốc', Đàm Hoan.

 

[Đàm Hoan: [chấm hỏi] Quý Lan?]

 

[Tang Trì: Ừ.]

 

Tên trên mạng của Quý Lan là Tang Trì, mặc kệ là trong game hay các ứng dụng xã hội khác, do năng lực hạn hẹp về khoảng đặt tên cho nên cô đã quen dùng một cái ID thống thị thiên hạ.

 

Còn vì sao Weibo lại không đặt là Tang Trì?

 

Đó là bởi vì bị trùng đấy!

 

Cho nên tuy rằng học dốt nhưng cô vẫn còn chút đầu óc, đã lấy tên Hữu Hữu Hữu Mộc, hợp lại với nhau vừa lúc tạo thành một chữ 'Tang'.

 

Bây giờ, lại thêm một tin nhắn khác đến từ phía bên kia.

 

[Đàm Hoan: Wow... không phải cậu không có QQ sao? Sao tự nhiên lại đăng ký, còn tham gia vào nhóm nữa? Là ai cho cậu số nhóm sao?]

 

[Đàm Hoan: Đặng Lỗi?]

 

[Tang Trì: Không phải nha, tôi tự tìm tên nhóm đấy, không phải lúc trước cậu đã nói tên của nhóm chat trong lớp chúng ta cho tôi sao? Trong nhà dì tôi xảy ra chuyện nên tôi dọn ra ngoài rồi. Vừa lúc thi đại học xong kỳ nghỉ hè cũng đến, cho nên tôi bắt kịp xu hướng, lên mạng lướt web nè. ^-^]

 

[Tang Trì: Trước đây tôi quá khép kín quái gở, chỉ dám tiếp xúc với cậu, căn bản không hề trò chuyện hay liên lạc gì với những bạn học khác suốt ba năm qua, nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ.]

 

[Đàm Hoan: Haha, có thể có thể. Nhưng mà hình tượng hôm trước của cậu quá sốc, thiếu chút nữa tôi đã không nhận ra rồi đó.]

 

[Đàm Hoan: Đúng rồi, cậu đi liên hoan lớp không? [âm hiểm] [âm hiểm] [âm hiểm].]

 

[Tang Trì: Chắc là đi... buổi liên hoan cuối cùng rồi, sau này tốt nghiệp đại học cũng không nhất định có thể gặp mặt, lần này coi như kỷ niệm đi]

 

[Tang Trì: Cậu thì sao? Đi không?]

 

[Đàm Hoan: 0-0 ha ha ha haha. Cậu thực sự nghĩ mình có thể thi đậu đại học sao? Ai cho cậu cam đảm vậy?]

 

Quý Lan cười cười, thành tích của mình ở trong lớp đúng là vẫn luôn rất bình thường, cấp 2 cô cố gắng lọt vào top 200 toàn trường, nhưng đến cấp 3 cô toàn đứng ở hạng 250 trở lên, với trình độ này Đàm Hoan cảm thấy cô thi không đậu cũng rất bình thường.

 

Nói thẳng như vậy cũng là một phần trong tính cách của cô ta, tính cách không coi ai ra gì đó.

 

"Không coi ai ra gì... cũng không đúng." Quý Lan lẩm bẩm: "Có lẽ trong mắt không chứa nổi 'Quý Lan' mới đúng."

 

Cẩu Đản trong tay không biết dậy từ khi nào, mơ mơ màng màng vẫy vẫy lông chim, nửa mê nửa tình đứng ở trên laptop, ngẩng đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào màn hình.

 

Quý Lan vừa kéo gáy nó sang một bên, vừa tiếp tục gõ chữ bằng một tay.

 

[Tang Trì: -3- dù sao thì chủ nhiệm cũ cũng đã xin lá bùa may mắn cho chúng ta mà, lúc tôi thi vẫn luôn giữ nó bên mình đó, lỡ may thì sao?]

 

[Đàm Hoan: Haha, nhưng mà tôi đang đi du lịch ở nước ngoài rồi, không rảnh đi.]

 

Quý Lan nhướng mày, nhìn vào hàng chữ nhỏ bên cạnh tên của cô ta.

 

[Không ở gần khu vực thường dùng.]

 

Nhấp vào dòng thời gian của cô ta, có ba bức ảnh selfie, khuôn mặt chiếm hết phần lớn khung hình nên không nhìn ra phong cảnh ở đâu.

 

Tưởng chừng như đó là một chứng cứ rất tốt, chẳng qua là Đàm Hoan thích giả vờ, luôn mồm bốc phét. Cô ta là người của thành phố Y, bởi vì chất lượng giáo dục ở thành phố W nhìn chung rất cao nên cô ta mới đến đây học cấp 3. Cho nên, nếu nếu chỉ đăng nhập QQ ở thành phố W thì chắc cũng sẽ có cái thông báo này đúng không?

 

Muốn đào sâu hơn, Quý Lan nhấn giữ phím 'win' và phím 'r', khi hộp lệnh bật lên cô ấn 'cmd' vào khung lệnh rồi nhấn enter. Ngay sau đó là khung khoanh tròn màu đen quen thuộc, dấu thông báo mệnh lệnh.

 

Quý Lan đắc ý cười. Mấy năm thời gian cô học đại học kia, không học được gì khác, nhưng mà tra IP, tư liệu mật thì cực kỳ thành thạo.

 

Tiếp theo cô nhập 'at-a" vào, Quý Lan quay lại giao diện trò chuyện của QQ rồi gửi tin nhắn qua.

 

[Tang Trì: Hàn Quốc hả? Tôi thấy ảnh trên dòng thời gian của cậu rất đẹp [đáng yêu] [đáng yêu] [đáng yêu].]

 

Ở bên cạnh khung chat, có một vài dòng hiện lên trong hộp đen mà Quý Lan vừa mới hack, cô lập tức ghi lại được địa chỉ IP của đối phương ngay.

 

192.172.169.6

 

IP này quen mắt thật, hình như đã từng thấy ở đâu rồi ấy.

 

Chọt chọt cái gáy tròn vo của Cẩu Đản trước mặt, Quý Lan hỏi: "Thấy quen không?"

 

Cẩu Đản: "Không quen."

 

Quý Lan lại mở một trang web mới, đăng nhập Weibo vào, đi vào trang cá nhân của Hữu Mộc Sa Điêu đang top 1 trong phần bình luận kia, sao chép nguyên trang web rồi tra IP.

 

Là 192.172.169.6. Y hệ nhau.

 

Xách sau cổ của Cẩu Đản lên, mắt to trừng mắt nhỏ, Quý Lan tiếp tục hỏi: "Giờ quen mắt rồi chưa, có muốn trói buộc ký chủ lại lần nữa không?"

 

Vẻ mặt Cẩu Đản vô tội: "... Không được đâu."

 

Quý Lan đẩy con chim không có cốt khí sang một bên, cảm thấy có hơi thú vị.

 

Đây là trùng hợp, tình cờ hay vô ý đây?

 

Người trên QQ kia vẫn đang tiếp tục.

 

[Đàm Hoan: Đúng vậy, tôi thích Hàn Quốc nhất. Lần này đến còn định mua một số mỹ phẩm để dành nữa, cậu cũng biết mỹ phẩm của Hàn nổi tiếng mà, hàng giả trong nước thì quá nhiều, lỡ như không cẩn thận mua trúng thì toang khuôn mặt mất. Hơn nữa đồ trang điểm thì của Hàn là số 1.]

 

[Đàm Hoan: Haha, ngại quá, tôi quên cậu không quan tâm đ ến mấy thứ đó. [xảo quyệt] [xảo quyệt] [xảo quyệt].]

 

[Tang Trì: [đáng yêu] không có gì đâu mà~ cậu chơi vui vẻ là được rồi.]

 

Quý Lan cười lạnh, đồ trang điểm của Hàn là số 1?

 

Số 1 bà nội mi!

 

Ngoại trừ một số dòng cao cấp ra thì chỉ còn lại một số đồ chơi và son môi là ở mức khá.

 

Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, Quý Lan cũng lười vả mặt cô ta. Hai người có ý nghĩa gì đâu, phải có nhiều người hơn mới vui chứ.

 

Chụp lại vài bức ảnh làm bằng chứng, cô lại mở Weibo ra.

 

99+ tin nhắn.

 

Ngoại trừ những lời nhàm chán chửi rủa cùng với nửa đường nửa muối an ủi, thì có ba tin nhắn hấp dẫn sự chú ý của cô.

 

Tin đầu tiên là của Đừng cản tôi tôi còn có thể ăn nữa V, Diệp Nại.

 

[Chị gái nhỏ ơi chị nhìn em đi nhìn em nè!]

 

[Có phải chị gái nhỏ không thích em không? QAQ]

 

[Em thật sự không phải cố ý đâu, không nghĩ tới thuận tay chia sẻ thôi mà thành ra như vậy!]

 

[Trên blog của em, em đã bảo fans của em đi báo cáo hết những bình luận tiêu cực trong Weibo của chị rồi, tuy rằng bị cái đó... nhưng mà chị đừng buồn... thế giới này vẫn có những điều tốt đẹp, quá khứ qua rồi hãy để cho nó qua!]

 

[Chị gái nhỏ ơi, chị không vui sao? Em mời chị đi ăn đồ ăn ngon có được không?]

 

[QaQ, Weibo không thể phát bao lì xì, chị gái nhỏ kết bạn QQ với em nha xxx, em lập tức lì xì cho chị một bao lì tì to luôn!]

 

Quý Lan cười, quả nhiên có người cho dù qua bao lâu cũng đều đáng yêu y như vậy, nhưng có hơi dong dài.

 

Cô cũng trả lời tin nhắn lại.

 

[Không sao đâu.]

 

Thuận tay còn theo dõi, trở thành bạn bè.

 

Tin nhắn thứ hai là từ 'Phương tiểu thư V', Phương Hạ.

 

[Xin chào chủ blog, tôi là người mẫu Phương Hạ. Xin hỏi bạn có phải là cô gái trang điểm cho tôi ngày hôm đó ở Sephora không?]

 

[Đợi rất lâu rồi mà bạn không có liên lạc với tôi, trùng hợp mấy ngày hôm trước nhìn thấy bài đăng trên Weibo cảm thấy rất quen mắt, cho nên mạo muội quấy rầy một chút.]

 

[Nếu cần bất kỳ sự trợ giúp nào thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, số điện thoại của tôi là 18912345678.]

 

[Ngoài ra, những lời ngày đó nói vẫn còn hiệu lực.]

 

Nên liên lạc rồi.

 

Quý Lan vừa bấm vào phần mềm gọi điện, bấm số điện thoại đó rồi gọi đi.

 

Tin nhắn thứ ba là của Hữu Mộc Sa Điêu, Đàm Hoan.

 

[Xạo l0l.]

 

[[hình ảnh].]

 

Là một bức ảnh đáng sợ với làn da xanh đen và đôi mắt vô hồn.

 

Quý Lan thuận tay ấn vào nút báo cáo, đóng Weibo lại.

 

Sau năm tiếng đổ chuông, đầu điện thoại bên kia mới có người bắt máy, là một giọng nam: "Xin chào, đây là phòng làm việc của Phương Hạ."

 

Quý Lan nhướng mày, Phương đại tiểu thư này trí nhớ hình như không được tốt lắm, để người khác chủ động liên lạc còn cho số điện thoại của phòng làm việc, có hơi ngốc. Cô sắp xếp lại ngôn ngữ, còn chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã tắt máy.

 

Quý Lan: "..." Cái thái độ này, nổi tiếng được mới có quỷ.

 

Thôi thôi, giờ cô đang rất cần tiền. Vừa an ủi bản thân, vừa gọi lại một lần nữa.

 

Quý Lan nhanh chóng lên tiếng: "Tôi tìm Phương Hạ, Phương tiểu thư."

 

"Người gọi đến đây đều tìm Phương tiểu thư." Giọng nam bên kia có hơi không kiên nhẫn: "Cô muốn tặng quà hay là muốn ký tên đây?"

 

Còn chưa có trả lời thì đầu dây bên đó đã tiếp tục: "Không có gì hết không có gì hết!"

 

Nói xong lại tắt máy.

 

Quý Lan: "..." Bà mẹ nóng tính dữ.

 

Bất lực, cô chỉ có thể soạn tin nhắn gửi đi.

 

[Tôi là Quý Lan]

 

Đối phương trả lời trong một giây: [Cô là Quý Lan liên quan gì đến tôi.]

 

Quý Lan: "..."