Editor: Nại Nại
"Không!"
"Ta không cần!"
"Cô lấy đi!"
Vẻ mặt Cẩu Đản không thể tin được mà nhảy ra sau hai bước, gào đến rách gan xé phổi.
Quý Lan nhăn mặt, ngoáy ngoáy tay, không nói hai lời xách Cẩu Đản lên trực tiếp ném vào trong lồ ng chim.
Trai đơn gái chiếc ở chung một lồ ng, có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Tuy rằng có hơi cổ hủ, nhưng mà lời người xưa nói luôn luôn có lý. Nếu con người đều là thế vậy thì chim chắc cũng không khác gì.
Không hề để ý đến lồ ng sắt loạn cào cào như gà bay chó sủa, Quý Lan đi vào phòng kiểm tra Weibo, lực chú ý của cư dân mạng từ chuyện lúc trước đã chuyển lên người của Cẩu Đản.
Bản thân đã quen với việc Cẩu Đản há mồm nói chuyện, cho nên khi cắt nối biên tập video cũng không có phát hiện chỗ nào không đúng, sau đó quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng bị đổi mới tam quan.
[WTF? Chim biết nói hả? Chủ blog như thể đang đổi mới thế giới quan của tôi rồi!]
[Lssb! Đây rõ ràng là con gà.]
Sau đó, giang cư mận bắt đầu thảo luận phân tích sâu về chủ đề con này rốt cuộc là con gà hay là con chim.
[Nó béo như quả bóng, tôi đánh cược 5 xu đây là gà!]
[Lầu trên ơi, tôi lớn lên ở nông thôn nè, đã từng nhìn thấy số lượng gà con nhiều hơn số cơm bạn ăn đấy. Lông của gà con và chim con không giống nhau đâu, gà là một loại cay cay, hơn nữa vừa mềm vừa ngắn, cánh nhỏ hơn, om hay hấp đều rất ngon.]
[[doge] ê lầu trên lạc đề rồi!]
[Đây chắc chắn là chim, mấy người không thấy nó còn bay hai lần sao?]
[Gà cũng có thể bay mà, khi còn nhỏ tôi còn lấy cải trắng chọc gà, con gà mái kia bay lên mổ lên đầu tôi mấy vết, bây giờ trên đầu tôi còn sẹo nè.]
[Đây là chim!]
[Là gà!]
____
Thậm chí còn có giang cư mận lấy bức ảnh cô đăng lần đầu tiên trên Weibo kia lộ ra mông của Cẩu Đản ấy khoanh tròn lại, lại lần nữa tiến hành phân tích sâu sắc.
Quý Lan: "..." Bịa, tiếp tục bịa thôi, tôi đã đè nắp quan tài của giáo viên dạy mấy người lại rồi.
Thấy mọi người bàn luận không có hồi kết, cuối cùng cũng có người kéo chủ đề lại.
[À thì... mặc kệ là trâu là vịt là dê là heo là gà hay là chim, quan trọng là vì sao nó có thể nói chuyện???]
Bình luận này có 2586 lượt like nhưng không ai trả lời.
Quý Lan ném điện thoại sang một bên, bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh, một video makeup ngon lành tự dưng nói về vấn đề không nỡ nhìn thẳng, cuộc sống thật sự đầy rẫy những điều bất ngờ.
Blogger blogger, nghĩa trên mặt chữ, là người nổi tiếng trên internet.
Có rất nhiều cách để hot, theo cách truyền thống là cầm kỳ thư họa chiếm lĩnh vị trí đầu tiên, chỉ cần đạt đến trình độ cao hơn người thường một chút và có thêm một tí vận may thì có thể nhanh chóng nổi tiếng từ năm nay.
Còn một loại khác có hơi mới lạ là kẻ bắt chước thời đại mới. Khoác thêm cái áo khoác nhiều màu, vô liêm sỉ đạo nhái lại các video trên mạng hoặc là đạo văn những truyện cười, tuy rằng lúc đầu có thể thu hút rất nhiều fans nhưng mà theo thời đại internet phát triển, kỹ thuật công nghệ vượt tường lửa càng ngày càng phổ biến, thì đều đó chắc chắn sẽ bị lật xe.
Còn lại là những Bát Tiên chơi trò mạo hiểm vượt biển thi triển thần thông. Còn có một số người dựa vào makeup, rap, thú cưng, tự làm xấu, tóm lại mỗi người mỗi sở thích, chỉ cần hot lên đều có thể bị gọi là blogger.
Vốn dĩ Quý Lan quyết định bắt đầu lại từ nghề cũ, an ổn làm một beauty blogger, ai mà có ngờ đâu!
Chỉ bởi vì Cẩu Đản lọt vào ống kính, lật xe!
Tuy rằng Quý Lan rất thích động vật nhỏ, nhưng mà cô cũng không muốn dựa vào động vật để nổi tiếng.
Sẽ làm cho bọn anti có cớ nói động vật sẽ là công cụ để cô đổi lấy lợi ích, tròng lên cho cô một cái danh rắp tâm bất lương.
Cô không gánh nổi.
Mua con vẹt này một là vì biết mình thích, thứ hai là có duyên. Vẹt đầu bạc thông minh hoạt bát, nhưng lực công kích rất hung hãn, nói đơn giản là bắt nạt người tốt sợ kẻ ác.
Nhưng khi nó ở trong tiệm một giây trước còn hung dữ mổ lồ ng sắt, giây tiếp theo đã ngoan ngoãn cọ cọ vào mu bàn tay của cô, không mổ người không cắn người, lẳng lặng mà nhìn cô.
Cho nên Quý Lan đầu hàng.
Tâm can bảo bối của mình, mua mua mua!
Thở dài một hơi, Quý Lan cầm điện thoại mở cửa ra, Cẩu Đản đang túm lấy lan can lồ ng chim muốn ra ngoài, vẹt nhỏ ở phía sau mổ từng ngụm vào mông nó, bên cạnh còn có mấy sợi lông bay lả tả.
Trông Cẩu Đản hình như sắp trọc rồi.
Cẩu Đản: "QaQ cứu ta!"
Quý Lan ngu người mở miệng: "Giả vờ làm chim trái đất làm gì? Ngay cả tatoo còn có thể biến thì một cái lồ ng sắt nát như này mà không ra được à?"
Cẩu Đản: "... Đúng ha."
Quý Lan cầm điện thoại chụp chung hai đứa nó một tấm ảnh, rồi đăng lên Weibo với caption: [Khứa xuất hiện trong ống kính là cục màu vàng, khứa nói chuyện là cục màu lam, the end. [trái tim].]
Giải thích xong, chẳng những dời đi những lời ô ngôn uế ngữ lúc trước mà còn thành công thu hút một đợt fans thích động vật nhỏ dễ thương.
Tuyệt cà là vời. Ngày mai đi gặp Chu Chính quyết định về việc khởi tố, cô muốn xoay chuyển tình hình trong khoảng thời gian ngắn nhất đi vào quỹ đạo.
Cẩu Đản bên chân vẫn đang duỗi cánh cãi cọ ầm ĩ.
"Có nó không có ta, có ta không có nó!"
"Trong nhà này chỉ có thể có một con chim!"
"Nếu như cô chấp mê bất ngộ thì ta sẽ... ta sẽ nhảy lầu!"
"Mi nghĩ thứ trên lưng mi kia là hai cánh gà kho hả?"
Khóe mắt Quý Lan giật giật, xách cục thịt tròn đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra duỗi tay ra: "Làm chim mà mi muốn nhảy lầu tự sát à, quay đầu lại biến thành cá có phải mi muốn chết đuối bỏ mình không? Đêm nay đừng hòng ngủ với ta!"
Nói xong, cô quyết đoán thả tay ra, ném con chim ra đóng cửa sổ lại, tẩy trang đi ngủ, liền mạch lưu loát.
Cẩu Đản cầm trái tim thủy tinh đã tan vỡ của mình vỗ vỗ cánh mở cửa sổ bay vô.
Con vẹt nhỏ trong phòng khách trợn tròn mắt nghiêng nghiêng đầu, tò mò mà nhìn.
____
Ngày hôm sau lúc 10 giờ sáng, Chu Chính đem theo tài liệu ngồi ở trong quán cà phê dưới tầng nhà Quý Lan mơ màng sắp ngủ.
Đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai của mình, sau đó vang lên một giọng nữ trầm thấp: "Thiên Vương địa hổ."
"..." Khóe mắt Chu Chính giật giật, tay hợp với bên miệng thở ra một hơi: "Tôi là 250.*"
(250: đồ ngốc)
Đây là ám hiệu gặp nhau của anh ta và Quý Lan đã thống nhất trong điện thoại.
"Ok." Quý Lan vỗ mạnh vào vai anh ta, ngồi xuống đối diện.
Người đàn ông trước mặt mặc nguyên bộ vest, cắt tóc gọn gàng, khuôn mặt vuông vắn của anh ta không có gì để khen, nếu có một chỗ xuất sắc thì chính là trong ánh mắt có hơi mang một tí xíu tia chính nghĩa.
Nói tóm lại, là gương mặt có thể hấp dẫn cô gái nhỏ, nhưng mà không phải gu của Quý Lan.
Cô cười cười: "Luật sư Chu, những tư liệu cần gửi tôi đã gửi cho anh hết rồi, lần này tới còn cần bổ sung gì sao?"
Chu Chính gật gật đầu, đặt tư liệu bày trên bàn: "Đây là đơn khởi tố dân sự, cần có chữ ký của đương sự."
Vừa nói vừa đưa bút qua, Quý Lan cũng không nói nhiều lời, nhanh chóng ký tên vào.
"Đây là giấy ủy quyền, ngài xem thử đi, nếu không có vấn đề gì cũng cần phải ký tên."
Quý Lan lật lật cho có rồi tiếp tục ký tên.
"Đây là giấy chứng nhận của công ty và bản sao giấy chứng nhận."
Quý Lan gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chu Chính sửa sang lại tư liệu, nhìn Quý Lan: "Chúng tôi còn cần bản sao cả mặt trước và mặt sau thẻ căn cước công dân của ngài. Sau khi thành công lập án, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tôi có thể yêu cầu thẩm phán tuyên án ngay tại tòa, Dương Kiến Quốc chắc chắn sẽ sớm bị tuyên án, đến lúc đó nếu muốn đạt được mục đích khác thì bây giờ Weibo của ngài có thể sử dụng được."
"Anh lái xe tới à?" Quý Lan gật gật đầu, nhìn chiếc xe hơi đỏ thẫm bên ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy." Chu Chính gật đầu, không phát hiện mình đã nhảy vào một cái hố.
"Vậy ok." Quý Lan nheo mắt cười như hình trăng khuyết: "Vừa hay tôi có một buổi họp lớp, có lẽ là anh tiện đường đó, chở tôi đi đoạn đường đi, nếu có thể thấy tiệm photocopy nào ở trên đường thì dừng lại copy luôn."
Chu Chính: "... Bây giờ nói không tiện đường còn kịp không?"
____