Edit: Nại Nại
Quý Lan nghệch mặt ra hơi hơi cúi đầu, ánh mắt ngang tầm với đám lông chân rậm rạp không vào nếp của người đối diện.
Bộ đồ cổ trang có màu nâu nhạt cổ chữ V che cơ ngực như ẩn như hiện, vạt áo bị vén lên toàn bộ được cố định ở phần eo, dưới thân mặc quần short màu nâu, đôi chân trần được bao phủ bởi đám lông tươi tốt, đang bay theo gió.
Đây là một body không xứng với khuôn mặt.
"Vị huynh đài này..." Nuốt nuốt nước bọt, Quý Lan run rẩy mở miệng.
Lúc trước cô chỉ thấy trên báo lá cải rằng vào mùa hè, diễn viên quay phim cổ trang thường sẽ để trống phần th ân dưới để hít thở không khí trong lành. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, đúng là có hơi bị sốc.
"Ai nha... đừng gọi người ta là huynh đài nha~" Anh giơ tay làm kiểu hoa lan, che miệng cười duyên, giọng nói khàn khàn cố gắng phát âm ra những âm thanh dịu dàng duyên dáng.
Như thể con đường núi có 18 khúc cua.
"Vậy... vị tráng sĩ này?" Quý Lan giật giật khóe mắt, cảm thấy con hàng này có đến 90% là bị bệnh tâm thần.
Giờ cô còn chưa nghĩ đến, cô của một lát sau, sẽ bị ý nghĩ ngu xuẩn bây giờ mà bị trừng phạt.
"Ghét cô quá đi!" Tráng sĩ xấu hổ đấm đấm vào vai phải của Quý Lan, động tác rất nhẹ nhàng. Một lát sau, thấy Quý Lan không nói tiếng nào, anh dịu dàng ngồi xổm xuống, hai mắt tràn đầy tình cảm: "Hai người là người mới đến cung của Vương đại nhân hả?"
Vương đại nhân?
Vương Chí An?
Đạo diễn Vương?
"A... đúng vậy." Quý Lan run lập cập, gật đầu liên tục.
Phương Hạ bên cạnh đã hoàn toàn câm nín.
"Vậy được, hai vị chủ tử đi cùng với nô tỳ thôi." Anh đỡ hai vai Quý Lan đứng lên, sau khi bỏ tay xuống, nhìn thấy Quý Lan và Phương Hạ vẫn chưa có phản ứng gì thì thúc giục: "Hai người còn thất thần làm gì, lát nữa nô tì còn phải đi đón những vị chủ tử khác nữa, còn không mau đuổi theo?"
Quý Lan vẫn còn đứng đực ở đó chưa kịp phản ứng, Phương Hạ kéo vali của hai người rồi lôi kéo Quý Lan đi theo.
Phương Hạ lén chọc vào eo của Quý Lan: "Chị nhớ ra rồi, hình như trong kịch bản có một thái giám rất lợi hại trong triều, 80% là anh ta."
"Thái giám?" Quý Lan nhìn theo bóng dáng thướt tha với phần lưng cơ bắp cùng với phần mông cong kia của người đàn ông trước mặt mà nhăn nhó mặt mày: "Vì sao thái giám lại tự gọi là nô tỳ?"
Phương Hạ: "Chị cũng không biết, nhưng mà trong lịch sử, thái giám đúng là có thể tự gọi mình là nô tỳ, có lẽ là đạo diễn Vương tỉ mỉ thôi."
Quý Lan gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Chị có cảm thấy anh ta có hơi bi3n thái không?"
Phương Hạ gật đầu như gà con mổ thốc.
Người đàn ông đi ở phía trước đưa lưng về phía hai người, yết hầu lăn lên xuống, trên mặt không còn vẻ nịnh nọt như vừa nãy nữa, thay vào đó là sự lãnh đạm.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, anh khinh thường cười một cái.
Anh nắm chặt lòng bàn tay, lòng bàn tay vẫn còn xúc cảm khi đỡ Quý Lan dậy kia.
Tráng sĩ không nói chuyện nữa, Quý Lan cũng không bận tâm, vừa đi vừa ngắm nhìn phong cảnh hai bên.
Ngói xanh, lan can chạm khắc, mái nhà cong cong đình viện đủ loại.
Tại một nơi như thế này là nơi hoàng đế và triều thần mỗi ngày như thiêu thân lao đầu vào lửa, cùng với những yêu hận tình thù tuần hoàn giữa các bá tánh bình thường.
Còn chưa nghĩ nhiều, tráng sĩ đang nhập vai diễn kia đột nhiên dừng lại, Quý Lan không để ý nên đầu đập vào lưng anh ngã ngửa ra sau.
Cứng như đá, trông như đã từng tập gym rồi ấy.
Tráng sĩ đảo mắt: "Vị chủ tử này sau này đi đường cần phải tập trung chút nha, không phải ai cũng giống như nô tỳ dễ nói chuyện vậy đâu."
Nhìn ngón tay út cong lên thành hình hoa lan của anh, Quý Lan có hơi xấu hổ.
"Là ở đây." Nhìn theo tay của tráng sĩ, là một bãi đất trống đầy đỏ xanh.
Trên bãi đất trống có mấy lều trại màu xanh.
Quý Lan: "Đây là?"
Tráng sĩ: "Là nơi ở của các chủ tử nha."
Quý Lan: "... Đây không giống như những gì tôi tưởng tưởng."
Tráng sĩ: "Trong tưởng tượng của chủ tử thì như thế nào?"
Quý Lan: "Cẩm y ngọc thực, thiếu nữ xinh tươi."
Tráng sĩ: "Đó là đãi ngộ khi các chủ tử nổi tiếng mới được hưởng thụ."
Quý Lan: "Không lừa anh chứ tôi cảm thấy tôi cũng có thể nổi tiếng á."
Tráng sĩ: "Cuộc sống con người như cánh ve sầu, chết như hoa rơi, chuyện không như ước muốn có đến 90%, ý tưởng không thực tế nhiều như lông trâu. Vương đại nhân có tấm lòng nhân hậu, thấy hai vị không có chỗ ở nên đặc biệt tặng cho một phân cảnh nhỏ. Nô tỳ chưa từng dự đoán được vị chủ tử này thế mà lại có những ý tưởng không thực tế như thế!"
Quý Lan: "Tráng sĩ, anh nói sai rồi."
Tráng sĩ: "Ha hả."
Ba quỳ chín lạy tiễn tráng sĩ đi mất, Quý Lan đi vào lều trại lật từng trang kịch bản ra xem.
Vai diễn của Phương Hạ là một con nữ quỷ ác độc.
Có ngực có não, lạnh lùng xinh đẹp, còn có một đoạn tình người quỷ không dứt với đương kim thánh thượng nữa.
Chỉ tiếc là bị thái giám bắt được.
"Em có cảm thấy anh ta có hơi quen mắt không?" Tới đâu hay tới đó, Quý Lan không phải sợ gian khổ, Phương Hạ cũng không phải. Cô ấy lấy ga trải giường của mình trong vali ra, co chân lại, vừa dọn giường vừa hỏi Quý Lan.
Cô ấy nhìn gương mặt kia càng nhìn càng quen mắt, tuy rằng gương mặt kia giống như một ca phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, nhưng giữa hai lông mày luôn có một cảm giác quen thuộc.
"Không quen biết, diễn sâu như vậy chắc chắn là đầu óc có vấn đề." Quý Lan mất tập trung trả lời: "Chị nói xem đoàn phim này của đạo diễn Vương, có phải chuyên gia tập hợp những nhân tài thiểu năng trí tuệ không? Vừa rồi bông hoa kỳ lạ kia còn diễn vai thái giám lợi hại nắm giữ quyền lực trong triều nữa kìa."
"Nhấc chân lên!" Phương Hạ vỗ vỗ vào cẳng chân của Quý Lan: "Nói không chừng là luôn giữ trạng thái để duy trì kỹ năng diễn xuất một cách tốt nhất."
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ấy đánh vào mông Quý Lan: "Theo như em nói thì chị cũng là nhân tài thiểu năng trí tuệ hả?"
"Ảo giác của chị thôi." Quý Lan rụt chân lại, ngồi dậy, đặt kịch bản lên đùi: "Chị không phải nhân tài thiểu năng trí tuệ, nhưng mà chị phải diễn vai nhân tài thiểu năng trí tuệ."
PHương Hạ: "..." Em nói rất có lý, thế mà chị không có lời gì để nói.
"Ô này, chị có cảnh diễn chung với Ngô Nam nè." Đột nhiên thấy được một hàng chữ, Quý Lan nhướng mày nhìn Phương Hạ bên cạnh.
Ngô Nam vai Dần Đế.
"Đúng vậy." Phương Hạ gật gật đầu, lúc trước khi ăn cơm với Ngô Nam, cô ấy thấy anh ta là một người rất có tổ chức, không giống tên ngốc.
Quý Lan lập tức nổi hứng, chổng mông bò đến bên cạnh Phương Hạ làm mặt quỷ: "Con người anh ta thế nào?"
Phương Hạ nghiêng đầu: "Rất bình thường, không giống ngốc."
"Kiềm chế chút đi." Đột nhiên Quý Lan có loại dự cảm không lành: "Trước kia chị không hề quen biết với Ngô Nam, thế mà anh ta đột nhiên liên lạc với chị, chị không cảm thấy đáng ngờ sao? Cũng đã hơn nửa năm rồi, không có một bài PR nào nói anh ta bình thường cả, thế mà chị lại bảo anh ta bình thường? Không đúng nha, có lẽ là thấy nhiệt độ của chị thấp nhất, định lôi kéo chị xào cp đấy."
"Trong phim ngoài đời, xúc cảnh sinh tình, cách dễ nhất để hút fans." Nói xong, cô còn thảnh thơi chém thêm một đòn nữa.
Một lời trúng đích.
"Em nghe điện thoại đã." Không đợi Phương Hạ trả lời, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Quý Lan ném kịch bản cho cô ấy rồi đi ra ngoài lều trại nghe máy.
"Luật sư Chu, có chuyện gì vậy?" Cô xoa eo nhìn lên mặt trời.
"Đã chuyển thành vấn đề dân sự trong vụ án hình sự." Chu Chính nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia điện thoại, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, vốn định hỏi xem Quý Lan khi nào sẽ về, rồi lại cố gắng chuyển chủ đề đi: "Hôm nay tôi định nói với cô một chút chuyện của Dương Đan Di."
"Dương Đan Di sao vậy, anh không định giúp chị ta sao?" Quý Lan ngáp một cái, cô đã định làm một người tiếp tân phủi tay không can thiệp vào, để lại cục diện rối rắm lại cho Chu Chính xử lý là được: "Tôi cũng không hiểu lắm về những vật chứng hay nhân chứng gì đó, anh làm là được rồi."
"Không phải tôi không định giúp, là tôi căn bản không giúp được." Giọng của Chu Chính có hơi khó xử.
"Hả?" Quý Lan khó hiểu.
"Theo như lời cô ta nói với tôi ngày hôm qua, mẹ kế của Dương Đan Di rất nghe lời bố ruột của cô ta, tình cảm rất tốt, làm sao có thể ly hôn được?" Chu Chính có hơi đau đầu: "Hơn nữa cho dù có ly hôn thì nhà ở có khả năng cũng không thuộc về mẹ kế của cô ta đâu."
"Cho nên, tôi không hiểu tại sao Dương Đan Di lại... hận bố ruột như vậy?"
Quý Lan nheo mắt, xem ra Dương Đan Di không kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe.
Cho đến giờ mụ Dương luôn tuân thủ theo quan điểm 'chồng là trời', cách đây không lâu mụ đã nghỉ việc trở thành một người nội trợ toàn thời gian, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Dương Kiến Quốc.
Cho nên xem ra, chuyện Dương Kiến Quốc muốn giấu thì cho đến mụ Dương có nằm trong quan tài rồi cũng chưa chắc đã biết, hơn nữa Dương Đan Di cực kỳ quan tâm đ ến thể diện, vì vậy...
Đang nghĩ ngợi, thì cách đó không xa thì vị tráng sĩ lúc nãy cùng đám đông vây quanh một người đàn ông đầu trọc đi về phía bên này.
Quý Lan vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, lôi Phương Hạ trong lều ra.
Ra ngoài thì đám người kia đã đến gần.
Dẫn đầu là một người đàn ông đầu trọc thân thiện, hai tay chắp sau lưng, không thể nghi ngờ rằng đây chính là Vương Chí An.
Bên trái là Ngô Nam với vẻ mặt ngu ngơ, mặc quần jeans áo phông trắng, trông rất trẻ trung đầy thanh xuân. Bên phải là vị tráng sĩ kỳ lạ lúc nãy, vẫn là bộ đồ cổ trang lúc nãy, chỉ là trông có hơi trở nên kiên cường hơn không ít.
Phía sau đạo diễn Vương là một đám nam nữ già trẻ Quý Lan không quen biết.
Có đến 99% là ekip đoàn phim.
Quý Lan đi theo Phương Hạ đi tới, vừa mới bắt tay tự giới thiệu xong, tráng sĩ lại đột nhiên lên tiếng: "Vương đại nhân, vai diễn cho nhân vật hoàng hậu nương nương chưa quyết định đâu."
Vẻ mặt khiêu khích, nhưng giọng nói thì trầm khàn từ tính.
Đạo diễn Vương nhíu nhíu mày: "Sao lại thế, không phải mấy ngày hôm trước đã chọn xong hết vai phụ rồi sao?"
Tráng sĩ không trả lời, đạo diễn nhìn về phía Ngô Nam bên cạnh.
Nhưng mà, Ngô Nam đang cúi đầu chơi hai ngón tay của mình, trông ngốc vô cùng.
Quý Lan chọt chọt Phương Hạ, hơi hơi hất cằm chỉ về phía Ngô Nam: "Đây là bình thường mà chị nói sao?"
Phương Hạ: "..."
Còn chưa kịp trêu chọc tiếp thì tráng sĩ lại lên tiếng tiếp: "Nô tỳ cảm thấy tiểu cô nương kia không tồi."
"..." WTF???
Quý Lan mờ mịt mà ngẩng đầu: "Tôi á?"
Bốn mắt nhìn nhau, tráng sĩ ở bên cạnh đạo diễn Vương cười tà mị, câu hồn đoạt phách.
"Vậy ok, chọn cô ấy đi." Đạo diễn Vương rất hài lòng.
Quý Lan: "..." Tôi có một câu cmn muốn nói ngay bây giờ đấy.