Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 46



Editor: Nại Nại

 

Review kem nền thường được viết từ các khía cạnh như phù hợp với loại da, thời gian giữ lớp makeup và tình trạng da sau khi tẩy trang, thỉnh thoảng cần có những tính năng đặc biệt được thêm vào, ví dụ như làm mờ vết thâm vân vân.

 

Quý Lan đã được đào tạo từ kiếp trước, nên vô cùng quen tay không thể nào quen tay hơn.

 

Qua một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cô cũng đã soạn xong toàn bộ văn bản.

 

Tổng cộng có tám tấm ảnh với tám đoạn.

 

Ba đoạn đầu tiên tương ứng với ba loại kem nền Armani khác nhau... thiết kế dạng nhỏ giọt, lâu trôi nền.

 

Ba đoạn sau tương ứng với ba tiêu chuẩn của lớp kem nền... độ che phủ, bắt sáng và số lượng mỏng hay dày.

 

Cả hai loại đều coi là dòng sản phẩm cao cấp có uy tín tốt, nếu chọn đúng với loại da và màu da, sẽ không mắc sai lầm khi có chọn đại một loại kem nền nào đó.

 

Còn hai loại ở giữa thì cô đặt hai loại yêu thích của mình là Whoo và Mux.

 

Whoo là loại kết cấu dạng kem mịn, có mùi thảo mộc dễ chịu vì nó chủ yếu được tạo nên từ những thành phần đông y cô đặc, thoa lên mặt có hơi dày nặng nhưng sẽ giúp da mặt trông sáng hơn và bền màu. Mux là dạng hiệu ứng trang điểm màu nud3 rất nổi bật.

 

Hơn nữa giá của cả hai cũng không tính là quá cao, khá hợp lý.

 

Hài lòng định dạng lại toàn bộ văn bản rồi dán vào phía dưới những hình ảnh tương ứng. Sau khi thêm vào bộ lọc, cô tạo một khung vẽ mới bắt đầu vẽ bằng chuột.

 

Weibo chỉ được đăng tối đa chín tấm ảnh một lần, thường được gọi là chín lưới ô vuông.

 

Quý Lan có chút không hiểu, bức ảnh thứ năm được đặt ở center phải có một bông hoa, cái loại cảnh đẹp ý vui ấy... kiếp trước cô tìm một đàn chị cùng trường, trả phí mua một tấm.

 

Là một beauty blogger, cô luôn có ý thức về bản quyền rất cao.

 

Kiếp này đến quán đột ngột, tạm thời không tìm thấy nên tự vẽ luôn cho rồi.

 

Run run rẩy rẩy, xiêu xiêu vẹo vẹo túm lấy con chuột, kéo trên kéo dưới, từ cành cây nhánh cây đến lá cây từ từ thành hình, tạo nên một bông hoa tưởng như đang nở nhưng thật ra vẫn chưa nở.

 

Cuối cùng tô màu, điều chỉnh và thêm bộ lộc.

 

Đại công cáo thành.

 

Sau khi thu nhỏ dung lượng ảnh, Quý Lan mở Weibo ra, tải chín bức ảnh gốc lên rồi thêm hashtag #Hữu Hữu Hữu Mộc.

 

Một lát sau, load Weibo lại.

 

Ngoài nhiều bình luận bày tỏ sự ngưỡng mộ trước sự giàu có của blogger, còn có một bình luận nổi bật.

 

[Hữu Mộc Sa Điêu: Wow, nhiều kem nền vậy sao, riêng ba tấm đầu tiên cũng đã tốn mấy ngàn rồi, nhiều tiền vậy à, bán X mới có đây mà [doge] [doge] [doge].]

 

Quý Lan trợn mắt trắng: chỉ có mi là nói nhảm.

 

Sau đó ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình vài cái, trả lời lại cô ta.

 

___

 

Cẩu Đản nghiêng cái đầu nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cái thẻ kia.

 

Hai chữ cái to 'Giang Tô' đứng đầu tiên, cùng với các con số lung tung rối loạn đã được cào ra ở phía sau, càng làm nó tin chắc rằng đây là thẻ cào mật khẩu.

 

Cái mỏ nhỏ há ra rồi khép lại, kẹp chặt tấm thẻ.

 

Nhân lúc Đàm Hoan ở phía sau không để ý, nó lén lúc đến góc tường màu trắng, nép mình vào đó bằng mấy cái lông màu trắng của mình. Cửa phòng mở ra, bố mẹ Đàm Hoan ở trong phòng bếp đóng cửa lại nói chuyện gì đó, bà nội cô ta đang ngồi trên sô pha xem thời sự.

 

Chính là lúc này!

 

Cẩu Đản nhanh chóng cất cánh, vọt vào trong phòng khác, trông như là phòng của bố mẹ Đàm Hoan. Sau đó mở cửa sổ ra, vỗ cánh phành phạch, nhảy lên rồi chuồn mất.

 

Động tác liền mạch lưu loát.

 

Ai cũng không phát hiện ra.

 

Bây giờ Đàm Hoan đã bình luận xong, load lại trang chủ.

 

Vui vẻ nhìn thấy bình luận của mình được đẩy lên top 2, lại load lại một chút, thế mà có câu trả lời rồi này?

 

[Hữu Hữu Hữu Mộc: Người như thế nào mới nhìn ra được thế ấy, nhất định là chị gái nhỏ đã tự mình trải qua mới có thể biết được cách kiếm tiền này. [doge] [doge] [doge].]

 

Đàm Hoan nắm chặt điện thoại, tiếp tục bình luận.

 

[Thì là không ăn phân cũng biết phân rất thối. [doge] [doge] [doge].]

 

Cãi nhau với tao ư?

 

Kiếp sau đi.

 

___

 

Quý Lan hài lòng gắp thêm cơm cho Cẩu Đản đã thành công trộm được thẻ cào mật khẩu cho mình.

 

Sau đó đi vào phòng bếp, bật bếp gas, một ngọn lửa màu xanh bốc lên, Quý Lan tiện tay lấy một đôi đũa dài ra, nhặt tấm thẻ cào mật khẩu của Đàm Hoan lên để sát vào ngọt lửa.

 

Một ngọn lửa...

 

Hơn phân nửa...

 

Cuối cùng, toàn bộ bị đốt, chỉ còn lại tro tàn.

 

Quý Lan rất hài lòng.

 

Thật ra trong lòng cô đã mơ hồ có ý nghĩ, cho dù mình không trộm cái thẻ cào mật khẩu này thì Đàm Hoan cũng không thể vào được đại học.

 

Lúc Cẩu Đản về, vì để tranh công và xin thêm đồ ăn ngon hơn, nó đã kể lại tất cả hết mọi chuyện đã xảy ra ở nhà Đàm Hoan cho cô nghe, không xót một chữ.

 

Ví dụ như chuyện bố Đàm Hoan định sẽ chi hơn 10 mấy 20 vạn để mua một suất xét điểm tuyển sinh.

 

Nhưng mà đây là chuyện không thể nào.

 

Đàm Đại Nghiệp không hiểu, nhưng Quý Lan lại hiểu rất rõ.

 

Xét điểm xét điểm, trông thì có vẻ như là có tiền là được ấy, nhưng phương pháp bên trong đó thật sự rất quanh co. Hằng năm, sau khi kết quả thi đại học được công bố, luôn có một số kẻ mạo danh là giáo sư đến từ các trường đại học nổi tiếng, tuyên bố rằng mình có suất tuyển sinh trong tay, đi ra ngoài lừa đảo tiền của các bậc phụ huynh khắp nơi.

 

Cho đến khi vào phút cuối cùng điền vào hồ sơ, phụ huynh mới phát hiện ra mình bị lừa. Nhưng xét cho cùng thì đó cũng không phải là điều gì vẻ vang nên hầu hết mọi người không công khai, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, xem như mất cả tiền bạc và tài sản mà thôi.

 

Quý Lan bây giờ, rất tin một nhà Đàm Hoan là tình huống thứ hai.

 

Không vì cái gì khác.

 

Đầu tiên, vào kiếp trước, đúng là Đàm Hoan đã học ở trường đại học hạng ba, nhưng xét theo dòng thời gian hiện tại, thì không có sự kiện lớn nào đã thay đổi, nên cô có thể tin được kết quả này.

 

Sau đó, tuy rằng đập tiền là có thể xét điểm, nhưng cũng có yêu cầu về số điểm. Điểm thi đậu vào đại học hạng ba chỉ có thể giúp người mua vào trường đại học hạng hai, điểm thi đậu vào trường đại học hạng hai chỉ có thể giúp người mua vào trường đại học hạng một, hơn nữa số điểm chênh lệch không được quá lớn. Đặc biệt là ở một nơi như Giang Tô, nơi tổng điểm thấp và chênh lệch điểm số vô cùng nhỏ, nếu không đập tiền nhiều thì 10 điểm là giới hạn rồi.

 

Mà điểm của Đàm Hoan lại kém hơn 10 điểm so với điểm chuẩn trường đại học hạng hai.

 

Nghĩ vậy, Quý Lan lại vui vẻ hơn một chút.

 

Cô trở về phòng, load lại Weibo.

 

Khi nhìn thấy bình luận của Hữu Mộc Sa Điêu kia, cô bĩu môi khinh thường.

 

Lười trả lời lại, cô đóng Weibo, không xem nữa.

 

Mấy ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng.

 

Cuối cùng Quý Lan vẫn chọn chuyên ngành máy tính của đại học A. Đại học A tọa lạc tại thành phố N và là một trường đại học nổi tiếng thuộc nhóm 985 của tỉnh Giang Tô. Chuyên ngành kiếp trước của cô cũng là máy tính, đương nhiên kiếp này cô cũng sẽ thuận nước thành sông mà tiếp tục chuyên ngành này rồi.

 

Tuy rằng tỷ lệ nam nữ không cân bằng, các môn trong khoa cũng khó, nhưng ưu điểm là triển vọng trong tìm việc cao hơn.

 

Trong thời gian này Đàm Hoan có tới quấy rầy vài lần, nhưng mà cô lơ đi.

 

Những ngày nhàn nhã trôi qua trong chớp mắt, chẳng mấy chốc đã đến thời điểm cho đợt tuyển sinh lần hai.

 

Hôm nay Đàm Hoan vô cùng nôn nóng.

 

Đàm Đại Nghiệp đã gom tiền khắp nơi, sau khi bán một số bất động sản trong tay cuối cùng cũng gom đủ tiền chuẩn bị cho quan hệ, mọi thứ xem như đã được giải quyết.

 

Nhưng vào đúng lúc này, chỗ Đàm Hoan xảy ra chuyện.

 

Cô ta rõ ràng nhớ rất rõ, lúc trước thẻ cào mật khẩu đặt ở dưới tờ dự thi, tại sao lại không có?

 

"Hoan Hoan, sao rồi, con điền hồ sơ chưa?" Lý Tiểu Lan bưng dĩa dưa hấu vừa mới cắt xong đi vào phòng Đàm Hoan.

 

Mấy ngày trước lão Đàm về nhà nói đã chuẩn bị mối quan hệ xong rồi, ngày hôm sau vội vàng ra ngoài bán nhà. Sau đó bôn ba khắp nơi, lại vay mượn ông bà xin tiền, còn ăn nói khép nép.

 

Nhớ lại, bà ta nhìn cô con gái không lớn không nhỏ của mình thở dài.

 

Đây là hy vọng của cả nhà bà ta.

 

"Điền rồi." Đàm Hoan ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch.

 

Cô ta cảm thấy việc này nhất định không thể để cho bố mẹ cô ta biết được, nếu như hai người mà biết được nói không chừng lại quậy ra chuyện gì đó nữa, hơn nữa gần đây trong nhà... vì cô ta cũng coi như là bỏ ra một số tiền rất lớn, nếu như để bọn họ biết không có thẻ cào mật khẩu thì mình không có cách nào điền hồ sơ, thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa!

 

Vả lại, chỉ là tạm thời không tìm thấy thẻ cào mật khẩu mà thôi, nói không chừng là nằm ở góc bàn hay ở đâu đó, nhất định có thể tìm ra.

 

Nghĩ vậy, cô ta vừa nhận lấy dưa hấu vừa lên tiếng: "Con muốn nghỉ ngơi xem video một lát đã, mẹ ra ngoài đi."

 

"Haiz cái con bé này! Chuyện lớn vậy mà cũng không cho mẹ xem một chút!" Lý Tiểu Lan nhíu mày, tiến lên đẩy đẩy cô ta: "Mau, mở máy tính lên đi, để mẹ nhìn con điền ổn không đã, nhiều tiền như vậy không phải nói giỡn chơi."

 

"Phiền chết đi được, nhìn cái gì mà nhìn! Trước khi thi đại học mẹ không tin con, suốt ngày bảo con ôn hết cái này tới cái nọ, giờ thi rớt rồi đó!" Đàm Hoan rống to: "Bây giờ còn muốn nhìn! Dù sao bố cũng đã nói chuyện với trường học người ta rồi, nếu như con còn chưa điền thì họ nhất định sẽ nói cho bố mẹ biết!"

 

"Cũng đúng!" Lý Tiểu Lan bị rống có chút hơi chột dạ, nói mấy câu ngắn gọn rồi ra ngoài.

 

Đàm Hoan vẫn tìm kiếm từ trên xuống dưới khắp nơi trong phòng như cũ.

 

Không có...

 

Sao lại thế này?

 

Chẳng lẽ...

 

Cô ta đột nhiên có một ý tưởng hiện ra.

 

Chẳng lẽ là do con chim mấy ngày hôm trước ư?