Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 52



Editor: Nại Nại

 

"Nếu blogger không mở cửa hàng trên Taobo, vậy cô ấy muốn làm gì? Lên trời? Xuống đất? Chui vô mây? Nhào xuống biển?"

 

Một bàn tay không dễ chịu, Lý Bân dùng luôn hai tay liên tục đập xuống bàn rầm rầm, chấn động đến bát cơm vừa mới ăn xong trên bàn run lắc hai ba cái: "Trời cũng không phải bay lên vậy đâu!"

 

"Có phải do cô ấy ngại phiền không, có phải cô còn chưa nói với cô ấy là không cần lo về chuyện của cửa hàng Taobao làm gì, chỉ cần đứng ra làm người đại diện là được?"

 

Dương Tiểu Kiều gật đầu lại lắc đầu: "Có nói rồi ạ."

 

"Hôm nay cô làm sao vậy, ngoại trừ lắc đầu thì cũng chỉ có lắc đầu." Lý Bân nhìn đến độ trái tim run rẩy.

 

Một cây rụng tiền quý giá như vậy, sao lại muốn thăng thiên chứ?

 

Dương Tiểu Kiều: "Cô ấy nói... nếu công ty chúng ta mở cửa hàng, mỹ phẩm bán ra sau này chắc chắn sẽ có cả hàng thật lẫn hàng giả."

 

"Cô ấy nói... cô ấy rất yêu quý danh tiếng của mình, tương lai sau này công ty sẽ ký với rất nhiều blogger khác, mở ra rất nhiều cửa hàng Taobao với nhiều mặt hàng khác nhau cùng với nguồn lấy sản phẩm khác nhau. Nhưng đối với cô ấy mà nói, tài khoản chỉ có một mà thôi, người cũng chỉ có duy nhất một mạng, cô ấy không thể làm chuyện có lỗi với fans được."

 

"Cô ấy còn nói... nếu như lần này công ty đẩy cô ấy trở nên nổi tiếng rồi, sau này hai bên cùng có lợi, không cần thiết phải đi con đường mở cửa hàng này nữa." Dương Tiểu Kiều trần thuật lại mọi chuyện một cách nghiêm túc.

 

"... Thôi được rồi." Cuối cùng Lý Bân cũng thỏa hiệp, phất phất tay, bảo Dương Tiểu Kiều ra ngoài đi.

 

Thật ra...

 

Có rất nhiều blogger cùng thuộc một cái công ty, thoạt nhìn có vẻ như mỗi người đều có cửa hàng Taobao riêng của mình, nhưng trên thực tế còn có rất nhiều thứ ở bên trong.

 

Nói chung, các cửa hàng cửa những blogger trực thuộc cùng một công ty đều do những nhân viên trong công ty cử đến điều hành hoạt động. Bọn họ chỉ cần mỗi ngày chụp ảnh đẹp, chỉnh sửa ảnh rồi bán sản phẩm mình review là được. Thỉnh thoảng sẽ nhân tiện nhắc đến cửa hàng Taobao của mình, tỏ vẻ vô cùng tận tâm và chăm chỉ.

 

Nói cách khác, những blogger này chưa bao giờ quản nguồn gốc của sản phẩm lấy từ đâu, họ chỉ treo biển làm người đại diện cho cửa hàng, đây cũng là lí do vì sao nhiều sản phẩm trở nên phổ biến hơn và bán hết với số lượng lớn.

 

Cùng nguồn, cùng gốc, cùng dòng lợi nhuận... tính cả chủ thật sự phía sau của những blogger đó.

 

Lý Bân nghĩ, Quý Lan rất am hiểu, xem ra không thể coi cô ấy là kẻ ngốc bình thường để lừa gạt được rồi.

 

"Hey hey hey, stop!" Lý Bân đột nhiên gọi Dương Tiểu Kiều lại: "Đến đây, cho tôi một phần ăn tối giống với thực đơn ngày hôm qua của Quý Lan đi, nghe nói rất tốt cho sức khỏe!"

 

Trên màn hình là món ức gà áp chảo cùng với hạt ngô trộn salad.

 

Là phần cơm giảm béo của Cẩu Đản.

 

Dương Tiểu Kiều: "... Vâng ạ."

 

Quý Lan nhận được châu trả lời khẳng định của Dương Tiểu Kiều, rất hài lòng.

 

Load lại Weibo, đúng như dự đoán, người hâm mộ đang bay... bay với tốc độ cao.

 

Dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, mấy chục vạn người hâm mộ mới này là một nhóm cá rồng hỗn tạp.

 

Một bộ phận xem kịch vui, hơn nữa còn còn có giải thưởng, cho nên mặc dù cô có nói là không cần follow mình, nhưng mà đám người này có lẽ vẫn cảm thấy không yên tâm, thuận tay follow cô luôn. Đương nhiên, đám người này có thể thuận tay follow cô thì cũng có thể thuận tay unfollow.

 

Còn một bộ phận là sau khi vào trang cá nhân của cô, thấy những bài đăng lúc trước của cô hấp dẫn, có lẽ vẫn tiếp tục follow cô, từ từ phát triển rồi trở thành lượng cố định.

 

Bộ phận cuối cùng có lẽ là người theo dõi zombie do Sina đưa ra, bất cứ nền tảng xã hội nào thì rời khỏi thế giới độc lập đều vô cùng nhàm chán, không thể chơi gì được. Mất hết người dùng là kết quả mà không công ty nào muốn nhìn thấy nhất, bởi vậy, vì để giữ gìn sự phồn vinh giả dối của Weibo, Sina chưa bao giờ ngừng tặng số lượng fans. Một mặt muốn báo cho người dùng không được mua fans, mặt khác muốn nhét fans vào trong tay người dùng.

 

Độc chết người.

 

Đang nghĩ ngợi lung tung thì Phương Hạ gọi điện đến.

 

Hẹn địa điểm, Quý Lan tiện tay trang điểm sơ sơ rồi xách theo Cẩu Đản cùng ra cửa.

 

Cẩu Đản được xách ra khỏi tủ lạnh, trên lông còn dính chút băng sương.

 

Chim nhỏ ngậm đầy sữa chưa trong miệng, ngơ ngác hỏi: "Ta đi làm gì?"

 

Vừa hỏi đôi mắt vừa luyến tiếc nhìn ngó tủ lạnh, ngụ ý chính là, trong nhà có rất nhiều đồ ăn ngon, không cần phải đi ra ngoài làm gì...

 

Quý Lan vỗ vỗ ót nó: "Đi ra ngoài dạo nhiều chút đi, cứ tối ngày ở nhà vậy thảo nào béo như heo."

 

Thật ra, cô cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy tủ lạnh và ví tiền của mình ngày một trống rỗng.

 

Lại dặn dò nó vài câu không cho nó nói tiếng người, chỉ được phép kêu chít chít, cô bung ô ra cửa.

 

___

 

Đây là một nhà hàng Tứ Xuyên.

 

Bởi vì Trần Vũ nghe nói Quý Lan thích ăn cay.

 

Sau khi gọi đồ ăn xong, Trần Vũ đặt menu xuống, hài lòng nhìn hai 'nhân viên' trước mặt mình.

 

Phương Hạ và Ngô Nam.

 

Thủ tục thành lập một studio nói phức tạp thì không phức tạp, nói đơn giản cũng không hề đơng giản.

 

Trả tiền rồi giải trình, do danh tiếng của bản thân anh không nhỏ, cho nên studio của anh cứ thế mà được thành lập.

 

Chẳng qua trước mắt chỉ ký hai nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 thôi, với lại anh đã đào được một người đại diện từ công ty cũ về đầu quân cho mình - Vương Thúy Hoa.

 

Tính toán đâu ra đấy, cộng thêm anh nữa tổng cộng có 4 người.

 

Nghe nói quan hệ của Quý Lan và Phương Hạ không tồi, anh lại nổi lên ý đồ xấu.

 

Mượn hoa dâng phật, đi theo tâm sự cùng nhau cũng không tồi.

 

Cô gái nhỏ có nhan sắc, tính cách cũng hoạt bát, nghe nói còn chỉ điểm cho Phương Hạ sửa lại con đường sự nghiệp nữa, là một nhân tài đáng bồi dưỡng.

 

Cho dù không muốn đi con đường rộng thênh thang trong giới showbiz này, thì cô ở trong studio làm linh vật cũng không tồi.

 

Vừa nghĩ vừa mừng thầm, Phương Hạ đột nhiên lên tiếng: "Người thân của Quý lan bên kia xảy ra chuyện, có lẽ không tới được."

 

Trần Vũ: "..." Cố ý hả?

 

"Được rồi, vậy ăn đi."

 

Anh bất đắc dĩ lên tiếng.

 

Cô gái nhỏ không đến, anh cũng không thể cứng rắn ép buộc được.

 

Thấy hai người đối diện không động đũa, anh lại hỏi: "Sao không ăn?"

 

Phương Hạ: "Tôi không ăn cay, sợ nổi mụn."

 

Ngô Nam: "Tôi cũng không ăn, bệnh trĩ còn chưa khỏi."

 

Trần Vũ: "Ông chủ bảo ăn, phải ăn." Nói xong tự cầm đũa lên, nhai kỹ nuốt chậm.

 

Thật mẹ nó cay quá.

 

___

 

Quý Lan ngồi ở trên xe taxi nhận được tin nhắn của Dương Đan Di, rồi bảo tài xế quay đầu xe, lái về phía ngược lại.

 

Chính xác ra, là Chu Chính gửi tin nhắn đến với nội dung:

 

[Cô ta mất rồi, hôm nay hỏa táng. [địa chỉ]. Tôi là Chu Chính.]

 

Tuy rằng không hiểu vì sao Chu Chính lại có liên quan với Dương Đan Di, nhưng Quý Lan cảm thấy mình cũng nên đi xem rốt cuộc có chuyện gì.

 

Chu Chính cũng rất bất lực, người cuối cùng Dương Đan Di liên lạc trước khi mất lại là anh ta.

 

Chị ta còn ra đi rất thanh thản.

 

Mấy ngày trước, chị ta đột nhiên gọi điện cho anh ta, nói muốn tâm sự. Chu Chính tưởng chị ta là chị họ của Quý Lan, hình như có quan hệ cũng không tệ lắm với Quý Lan, vậy anh ta cũng xem chị ta như chị họ của mình luôn.

 

Tâm sự, thì tâm sự thôi.

 

Người bên nhà ngoại, cần phải nịnh bợ một chút, cho dù là có đặt chân vào nửa quan tài đi nữa cũng phải lấy lòng. Lỡ như thiên đường và địa ngục thật sự tồn tại, thì chị ta có lên đó rồi cũng sẽ nói vài câu tốt đẹp về mình.

 

Kết quả không ai tưởng tượng được, vào cửa chính là người nửa sống nửa chết.

 

Chị ta ngồi đó, cứ như vậy lẩm bẩm lải nhải về nửa cuộc đời đã qua của mình, nói cứ nói rồi không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

 

Lời trăn trối cuối cùng trước khi mất của chị ta là: "Luật sư Chu, trong cuộc sống luôn có những dòng sông không thể vượt qua được."

 

Anh ta còn đang suy nghĩ làm như thế nào để an ủi, thì Dương Đan Di đã trút hơi thở cuối cùng.

 

Không vui không buồn.

 

Không giận không oán.

 

Dương Đan Di cũng không biết tại sao lại như thế này, không có thông báo cho Quý Lan, ngược lại ủy thác cho anh ta xử lý hậu sự.

 

Và nhà cửa.

 

Mấy ngày kế tiếp, Chu Chính đến ủy ban để ký giấy tử, hôm nay chính là ngày hỏa táng.

 

Đúng lúc Quý Lan gửi tin nhắn cho Dương Đan Di, vốn dĩ không định trả lời, dù sao nhìn thấy quá nhiều thi thể cũng không tốt.

 

Nhưng mà... đã lâu rồi không gặp Quý Lan, anh ta rất nhớ cô.

 

Lại nghĩ, dù sao sớm hay muộn gì cô cũng sẽ biết chuyện này, cho nên cuối cùng vẫn trả lời tin nhắn.

 

Quả nhiên, chưa đến 1 tiếng sau, Quý Lan đã xuất hiện trước mặt anh ta... xuất hiện ở hỏa táng ở ngoại ô thành phố W.