Editor: Nại Nại
Cẩu Đản đang lén ăn vụng bánh pudding vị xoài ở dưới gầm giường của Quý Lan, bất chợt cảm thấy cô không được bình thường.
5 ngày liên tiếp.
Mỗi buổi sáng 5 ngày liên tiếp cô nằm ở trên giường vò đầu bứt tay, nhăn nhó mặt mày, sau đó đồng hồ báo thức lúc 8 giờ vang lên thì cô bật dậy đi vệ sinh cá nhân, rồi không cam tâm tình nguyện ra khỏi cửa đi làm.
Buổi chiều tầm 3, 4 giờ là tan làm về nhà, ánh mắt dại ra ngồi ở trước máy tính không nói lời nào.
Còn buổi tối thì càng thái quá hơn. Một người sống sờ sờ vậy mà không bật đèn cứ thế ngồi ở trong phòng, ánh mắt rạng rỡ, y như muốn ăn tươi nuốt sống chim vậy.
Chỉ có nhiêu đó thì còn chưa tính.
Thế mà cô lại chẳng thèm quan tâm đ ến hành vi ăn vụng táo bạo trắng trợn của nó nữa.
Thấy thế nào, cũng không được bình thường nha.
Cẩu Đản nghĩ, Quý Lan là chủ nhân duy nhất của nó. Thân là một hệ thống ràng buộc của cô, thừa hưởng dòng máu cao quý từ hành tinh ZZ xa xôi, nên chăm sóc hơn cho cô cũng là điều nên làm.
Vì vậy vẻ mặt nó nghiêm túc, dồn khí đan điền, tập trung sức mạnh vào đôi cánh, dùng sức vỗ thật mạnh, rồi thành công bay đến trên giường của Quý Lan.
Sau đó, nhó sải đôi chân nhỏ từng chút một đi tới, cuối cùng cũng đến bên cạnh Quý Lan.
Cẩu Đản cẩn thận mổ một cái, mềm mềm, không có mùi vị kỳ lạ của đồ trang điểm. Không tồi không tồi.
Nó lại tò mò nhìn chằm chằm vào Quý Lan: "Cô động d*c hả?"
Giọng nói như một cục tạ, từng chữ ném thẳng vào trong trái tim.
Quý Lan trợn mắt trắng, trả lời lại Cẩu Đản với hai chữ: "Cút đi."
Cẩu Đản: "..." Ò.
Hôm nay Quý Lan không còn mặt mũi nào đến studio của Trần Vũ nữa.
Mấy ngày hôm trước sau khi trở về từ nhà hàng Tứ Xuyên xong, cô càng nghĩ càng run tim, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Cô sơ lược lại những lần mình tiếp xúc với Trần Vũ trong đời này ra, cuối cùng đưa ra một kết luận.
Trước đó, giữa hai người bọn họ cũng chưa từng gặp mặt nhau, hoàn toàn không có bất cứ giao thoa gì.
Lúc trước khi ký hợp đồng với Trần Vũ, cô đã cảm thấy sai sai rồi.
Bản hợp đồng kia chỉ bảo cô mỗi ngày xuất hiện ở trong phòng làm việc mà thôi, đến trễ về sớm hay chơi điện thoại cũng không thành vấn đề, lương tháng còn cao nữa chứ. Thấy thế nào cũng giống như đang thỉnh Bồ Tát về nhà vậy, làm gì có chỗ nào giống như đang tuyển nhân viên đâu?
Nhưng mà một người mặt dày có thần kinh thô như cô cũng lười nghĩ nhiều. Dù sao cũng vừa mới xử lý xong hết những chuyện gấp rút ở kiếp trước, có thể sướng được ngày nào hay ngày đó.
Hơn nữa hứng thú của ngôi sao lớn, người bình thường khó mà hiểu được.
Nói không chừng là do Trần Vũ nhiều tiền không có chỗ tiêu thì sao!
Cho nên khi vừa mới bắt đầu, cô cũng trưng khuôn mặt già không đổi sắc đi làm hằng ngày.
Quý Lan tính toán rất cẩn thận, số tiền mình cướp từ Cẩu Đản lúc trước đã bị cô tiêu gần hết rồi, viêm màng túi vì đồ trang điểm, mấy ngày hôm trước đưa tấm thẻ kia cho Chu Chính nữa, cô gần như là đổ nghèo khỉ rồi.
Phương Hạ và Kỳ Sơn kia còn chưa trả lương cho cô, cho nên bây giờ cô không có tiền, vấn đề tiền nong thật sự rất cấp bách.
Đúng lúc con hàng Trần Vũ giải nghệ coi tiền như rác quăng khắp nơi cho cô, cô cũng vui tươi hớn hở mà nhặt lấy.
Nhưng mà ai có thể nghĩ tới!
Ngày đó ở trong nhà hàng Tứ Xuyên, anh nói: "Chờ em khai giảng, studio cũng sẽ chuyển đến đó."
Meo meo meo? Cái qq gì?
Đường đường một cái studio nói chuyển là chuyển hả?
Anh muốn làm gì?
Cũng chính vào chiều ngày hôm đó bắt đầu, Quý Lan ngồi trên sô pha trong phòng làm việc của Trần Vũ, càng ngồi càng cảm thấy sai sai.
Độ cay của vùng Tứ Xuyên đúng là danh bất hư truyền, y như một ngọn lửa dữ dội. Ngọn lửa cháy liên tục không tắt, từ cổ họng vào tận trái tim, rồi lan đến các cơ quan nội tạng khác.
Điều hòa trong phòng hình như hơi thấp, nhưng mông cô vẫn nóng ran. Chiếc ghế sô pha mềm mại rộng rãi y như bị phủ đầy gai, đâm vào quý Lan khiến cô đứng người không yên.
Cô thậm chí còn bắt đầu nhìn lén Trần Vũ đang nghiêm túc làm việc nữa.
Từ sau khi trọng sinh đến giờ, không đúng, cộng thêm cả kiếp trước nữa, những giống đực mà cô tiếp xúc đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người đàn ông này khác với Chu Chính.
Khuôn mặt của Chu Chính không có gì để khen, nhưng không có khuyết điểm gì, cũng chả có ưu điểm gì tất. Anh ta lúc nào cũng mỉm cười nhàn nhạt với cô, y như một anh trai dịu dàng nhà bên, ở giữa hơi thở đầy thanh xuân và thành thục như người trưởng thành. Là thiện ý xa lạ khiến người ta xấu hổ.
Cô cảm thấy mình không xứng với thiện ý đó, cho nên chọn cách giữ khoảng cách với anh ta.
Thế còn Trần Vũ thì khác chỗ nào?
Cô lại không thể nói thành lời, nhưng tóm lại là rất khác với bầu không khí ở chung giữa bạn bè với nhau. Anh giúp cô, cô cảm thấy biết ơn chứ không phải nghĩ cách tránh xa anh.
Ngoài ra...
Có vẻ như cơ thể cường tráng hơn, mặt mày cũng sắc nét hơn.
Còn gì nữa nhỉ...
Miên man suy nghĩ hồi lâu, Quý Lan bất chợt hiện ra một ý tưởng táo bạo.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ?
Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Trần Vũ có ơn với cô.
Là ơn lúc cô bị dư luận nhấn chìm, anh kéo cô lên.
Cũng là ơn lúc cô quẫn bách không biết phải làm sao, anh coi tiền như rác ném cho cô.
Đã nói đến giả thiết to gan rồi, cần phải cẩn thật chứng thực mới được.
Cho nên Quý Lan vô cùng cẩn thận suy nghĩ vài hôm.
Cô suy nghĩ kỹ càng lại, vì sao Trần Vũ lại chia sẻ Weibo để giúp cô, vì sao Trần Vũ lại bảo cô làm linh vật, vì sao Trần Vũ lại đưa tiền cho cô, vì sao studio của Trần Vũ lại muốn đi theo chuyển đến nơi cô học...
Cứ tiếp tục suy nghĩ theo cách điên rồ đó, nhớ lại cặn kẽ từ trong ra ngoài những chi tiết đó.
Cuối cùng, buổi chiều ngày hôm qua.
Cô cọ tới cọ lui ở phòng làm việc đến tận 7 giờ hơn tối, điều chưa từng xảy ra bao giờ. Cho đến khi trời tối, cô cũng không về.
Trần Vũ chỉ cảm thấy lạ, cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi tắt đèn, định đưa cô về một đoạn.
Nhưng trong màn đêm u tối, Quý Lan vẫn không nhúc nhích.
Cô nhón chân, nheo mắt nhìn thẳng vào Trần Vũ: "Có phải anh thích tôi không?"
___
Trong phòng làm việc.
Bây giờ Trần Vũ rất muốn cười.
Studio chuyển đến thành phố N, không phải bởi vì Quý Lan. Mà vốn dĩ anh đã có quyết định này rồi.
Tuy rằng thành phố W không tồi, nhưng nhân mạch tài nguyên đều không bằng thành phố N cách vách.
Anh là người hơi bị OCD.
Lần trước anh muốn mời cô ăn món Tứ Xuyên nhưng bị lỡ hẹn, cho nên lần này nhất định phải mời cho bằng được.
Cô gái nhỏ có con mắt tinh tường, liệt kê hết tất cả các quán ăn ra luôn, cuối cùng ngay khi anh mở màn hình điện thoại lên mới nhận ra, cho cô một bậc thang.
Lúc ăn cơm, anh không có chủ đề nào để nói.
Tuổi của Quý Lan đủ để anh xem cô là em gái, hơn nữa còn là cô học sinh nhỏ vừa mới tốt nghiệp xong, câu hỏi về kết quả thi là câu hỏi an toàn nhất để hỏi.
Cho nên từ thành tích đến trường học, từ trường học đến chuyên ngành, từng cái đều hỏi một lần. Định cứ thế ăn xong một bữa cơm, thế mà trùng hợp thay, cô cũng học đại học ở thành phố N.
Thế nên âm mưu đen tối cũng vậy mà hiện ra.
Trần Vũ muốn chọc ghẹo cô, để cô cảm nhận một chút cảm giác sợ hãi khi bị bám dính như đỉa.
Thế là anh nói một câu đầy cám dỗ: "Chờ em khai giảng, studio cũng sẽ chuyển đến đó."
Quả nhiên cô gái nhỏ lọt hố ngay.
Anh nhìn ra được, từ ngày hôm đó Quý Lan trở nên bất ổn, như lửa cháy mông. Thậm chí có những khi anh đang xử lý công việc bị nhìn chằm chằm sợ đến độ nổi hết cả da gà, cảm thấy bản thân như một con gà thỏa thân nằm trên mâm.
Trần Vũ nghĩ, như vậy cũng được. Cho linh vật một chút áp lực đỡ phải cho cô mỗi ngày rảnh đến hoảng, chạy tới chạy lui gọi điện với người xa lạ.
Cuối cùng.
Vào buổi chiều ngày hôm qua, anh quyết định nói sự thật cho Quý Lan nghe, để cô bớt cảnh giác đi... đừng có cả ngày giám thị anh như hổ rình mồi nữa.
Nhưng mà điều anh không ngờ đến, thế mà cô gái nhỏ lại đi trước anh một bước.
Trong bóng đêm, cô nhón chân lên, thấp hơn anh một cái đầu, ngọn tóc trên đỉnh đầu xù xù.
Ánh mắt cô sáng quắc hỏi: "Có phải anh thích tôi không?"
Giọng nói của cô gái nhỏ trong veo mềm mại.
Bầu không khí lập tức vô cùng ngại ngùng.
Trần Vũ cũng không nhớ rõ ngày hôm qua anh đuổi Quý Lan đi như thế nào nữa.
Chỉ biết khi anh về nhà tắm rửa xong, cho đến khi trước khi chìm vào giấc ngủ, khóe môi không khỏi cong lên vui vẻ.
Một tháng trước, lúc ở trong đoàn làm phim ấy, anh còn cảm thấy diện mạo của Quý Lan rất bình thường.
Nhưng mà bây giờ, tại sao càng nhìn lại càng thấy đẹp vậy?
Linh vật đúng là linh vật, dẫn cô bên mình đến chân trời góc biển hình như cũng không tồi.
Nghĩ nghĩ, muốn nhìn mặt của cô gái nhỏ thêm lần nữa, anh bấm vào Weibo của Quý Lan.
Bài đăng mới nhất là nội dung rút thăm trúng thưởng.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, thế mà anh tại tag hai đồng nghiệp của mình, không quan tâm bị lộ hay gì cứ thế chia sẻ.
Cuối cùng tắt máy đi ngủ.
___
Haiz.
Quý Lan sâu kín thở dài một hơi, khiến Cẩu Đản dưới gầm giường cũng co ro.
Nó cẩn thận nhớ lại vào lần nó có cùng cảm giác y hệt như này... hình như là ở lò hỏa táng.
Quý Lan rất đau trứng.
Cô cũng không biết đầu óc mình bị cửa kẹp hay làm sao, cứ thế không thể hiểu được mà hỏi rồi.
Nói không chừng người ta tốt bụng thì sao!
Nói không chừng người ta chỉ muốn thờ Bồ Tát thì sao!
Cái miệng tiện chết tiệt này!
Ngay khi lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì điện thoại bất chợt chấn động dữ dội.
Quý Lan nhíu mày liếc nhìn màn hình.
Là lời nhắc lịch trình cô đã cài cách đây nửa tháng trước.
Ồ.
Bây giờ là 1.8
Đến ngày rút thăm trúng thưởng rồi.
Cô mềm oặt cầm lấy laptop, đăng nhập vào Weibo, vẻ mặt đầy hậm hực mở giải thưởng.
Một chuyện đã từng làm không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước, kiếp này sao lại trở nên ngượng tay như thế chứ.
Cuộn màn hình laptop từ từ xuống dưới, cuối cùng cũng hiện lên danh sách tên.
Chín cái tên không sai.
Nhưng tại sao trong đó lại có hai cái tên trông quen mắt vậy chứ?
'Trần Vũ V'.
Và...
'Văn Võ hôm nay cũng dùng não đấy'.