Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 61: Anh em này của tao vung chảo sang trường y tụi mày xào lẩu khô cay





Phần thận dê nướng ăn rất dễ ngấy, mới ăn hai ba xiên là chẳng muốn ăn thêm gì nữa. Hà Tu mua mấy que kem, bốn người vừa đi về vừa gặm kem..

 

Đi đến cổng trường, Diệp Tư lại ngoái đầu nhìn một lần nữa. Đám người kia không đi theo, sau cái liếc mắt ngắn ngủi vừa nãy, gã đàn ông đó nhanh chóng dẫn bạn rời đi, dường như cũng không có ý địnnh kiếm chuyện thêm.

 

"Hưng ca." Diệp Tư cắn một miếng kem, hờ hững hỏi: "Cắt dứt hẳn với Tiểu Kiều chưa?"

 

Tống Nghĩa nghe vậy cũng nhìn sang Ngô Hưng, đầy vẻ lo lắng.

 

Ngô Hưng gật đầu: "Không nói nhiều nguyên nhân, đã dứt là dứt thôi.

 

"Thế thì tốt." Diệp Tư gật đầu, vỗ một cái lên vai cậu ta, "Về sớm nghỉ ngơi đi."

 

Đến cửa ký túc xá, Ngô Hưng và Tống Nghĩa đều đã về phòng, chỉ còn Diệp Tư và Hà Tu vẫn cứ lững thững không chịu đi. Hành lang người qua lại tấp nập, hai người đứng bên cửa sổ cuối dãy thật lâu mà chẳng ai mở miệng, cũng chẳng ai đề nghị về phòng.

 

Trong không khí dường như vương mùi không cam lòng, từ hai tên vừa mạnh miệng gọi nhau là bạn trai nhưng rồi lại nhát như cáy.

 

Hà Tu khẽ hắng giọng một tiếng, hai tay chống lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhỏ giọng: "Ngày mai anh về nhà đây."

 

"Ừ." Diệp Tư gật đầu, "Bao giờ quay lại?"

 

"Chủ nhật." Hà Tu khẽ nói.

 

Diệp Tư: "Em biết, nhưng mấy giờ Chủ nhật?"

 

Lần này về nhà là để dự đám cưới họ hàng, đám cưới tổ chức vào Chủ nhật. Hà Tu ngập ngừng: "Anh sẽ về sớm nhất có thể, chủ yếu là..."

 

"Được rồi, biết mà," Diệp Tư thở dài, "Vẫn là trước giờ tự học tối đúng không."

 

Như ép nguyên quả chanh vắt lên tim, chua xót đến rùng mình. Hà Tu quay đầu nhìn quanh, thấy chẳng ai chú ý bên này, bèn đưa tay khẽ chạm mu bàn tay Diệp Tư: "Anh mang đồ ngon cho em. Cuối tuần mẹ anh hầm vịt, để bà ấy ướp thêm ít xương vịt cho em gặm."

 

Diệp Tư khẽ gật đầu, ậm ừ: "Được thôi."

 

"Coi như chút bù đắp nhé?" Hà Tu nhìn cậu, hơi bối rối.

 

"Được." Diệp Tư nghiêm túc: "Dù sao xương vịt với bạn trai cũng thay thế cho nhau. Bạn trai gặm dễ loạn nhịp tim, xương vịt vừa ngon vừa cay."

 

Hà Tu bật cười, vỗ tay cậu: "Điện thoại còn nhắn tin được mà."

 

"Ừm." Diệp Tư vội gật đầu, rồi tựa lưng vào ống sưởi than thở: "Em giờ thật sự là chịu thua rồi đấy."

 

"Em còn sợ đồng tính à?" Hà Tu ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: "Không có tự ghét bản thân chứ?"

 

Diệp Tư thở dài, khoác vai hắn ấn xuống: "Đến nước này rồi em còn làm gì được, tuyệt vọng lắm chứ."

 

Tối về nằm trên giường lăn qua lăn lại, lúc thì nhớ tới gã nam sinh trường y kia, lúc sau lại nghĩ cảnh phải một mình cuối tuần, không biết bao lâu mới mơ màng ngủ được. Mở mắt ra thì phòng đã tối om, rèm cửa quên kéo, ánh trăng tràn vào. Xung quanh chỉ có ba nhịp thở khác nhau, lại càng cảm thấy cô đơn tĩnh mịch.

 

Diệp Tư mơ mơ màng màng lôi điện thoại dưới gối ra nhìn: 02:15, đã là nửa đêm.

 

Cậu xuống giường đi vệ sinh. Tháng Chín, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm đã lớn, mặc áo ba lỗ thấy nơi lạnh, nên lúc quay về cậu rụt vai chạy bước nhỏ.

 

Cẩn thận trèo lên thang, đứng ở bậc thứ hai từ trên xuống, cậu lại khựng lại, không nhịn được lén nhìn dáng ngủ của Hà Tu.

 

Khi ngủ say, gương mặt Hà Tu thả lỏng, bình yên và ôn hòa. Vẻ lạnh nhạt của một "học thần" ngày thường đều tan đi, thay vào đó là sự dịu dàng ấm áp.

 

Sống mũi hắn cao thẳng, khiến người ta muốn đưa tay vuốt dọc theo đường đó.

 

Đến khi gan bàn chân bị bậc thang làm đau, Diệp Tư mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đã ngẩn người quá lâu. Cậu khẽ khàng leo lên giường, quỳ trước gối tiếp tục nhìn.

 

Dưới gối còn lộ ra góc máy chơi game, lại là một ngày chơi đến ngủ quên.

 

Nhìn mà buồn cười, ngủ cũng còn nhớ chơi game.

 

Diệp Tư bỗng bật cười, một giây sau nén lại, khẽ gọi: "Miêu Oa"

 

Hà Tu ngủ say, dạo này hắn chơi game thật sự mệt, quầng mắt đều sắp đen rồi.

 

Diệp Tư gọi hai tiếng cũng không đánh thức được, liếc sang thấy hai cậu bạn cùng phòng kia ngủ say như heo, bèn nắm song sắt cúi người, khẽ hôn lên trán Hà Tu.

 

Trán "học thần" mát lạnh.

 

Lén hôn người đang ngủ thật tuyệt, không còn cái cảm giác ban ngày chỉ chạm mắt đã luống cuống, mà đặc biệt bình thản, còn có chút thoả mãn như thể nửa đêm người này thuộc về cậu.

 

Diệp Tư ngồi trên giường cười khờ cả nửa ngày.

 

"Ngủ mau đi." Hà Tu bỗng mở miệng, vẫn nhắm mắt.

 

"Má ơi..." Diệp Tư suýt cắn trúng lưỡi, đấm mạnh vào gối, suýt nữa lăn người xuống, nhỏ giọng chửi: "Anh tỉnh lâu rồi hả?"

 

Hà Tu nhắm mắt vừa cười vừa chỉnh lại gối, quay lưng vào tường: "Anh nghe thấy em đi vệ sinh, rồi còn chạy bước nhỏ về."

 

"......" Diệp Tư tức đến trợn mắt nằm im, chưa tới hai giây lại chui vào chăn cười rung cả người. Hà Tu cũng không nhịn được, nửa đêm hai cái giường rung rinh cọt kẹt.

 

Sáng sớm thứ Bảy, Hà Tu phải bắt xe đường dài. Hắn nhất quyết muốn tiễn Diệp Tư trước, hai người gọi xe về nhà Diệp Tư, rồi mới bảo tài xế quay ra bến xe.

 

Xe quay đầu chuẩn bị đi, Hà Tu hạ cửa kính, thò tay vào túi. Tim Diệp Tư thót lại, tưởng hắn định rút ra thứ gì lãng mạn như trong tiểu thuyết—nhật ký, bút máy, hay món quà nhỏ nào đó.

 

Có khi là tấm thẻ Pikachu hay Bulbasaur để cậu nhớ nhung.

 

Nghĩ đến đây mũi Diệp Tư cay xè, ai ngờ Hà Tu chỉ lôi ra mấy tập đề luyện.

 

"Quên đưa cái này cho em." Hà Tu nói, "Làm xong đống bài này, tối Chủ nhật anh chấm cho."

 

"......" Diệp Tư sững năm giây, đến khi xe sắp chạy mới phản ứng lại, bật cười mắng: "Anh bị ngáo à."

 

Hà Tu cong môi, nắm tay cậu qua cửa kính: "Bạn trai, làm bài ngoan chờ anh về."

 

"Ừ, bạn trai." Diệp Tư cười, xoa xoa tay hắn, mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của tài xế.

 

Hà Tu đi, cuối tuần này chỉ còn học hành. Vất vả lắm mới qua được thứ Bảy, đến Chủ nhật Diệp Tư vội vàng chạy vào phòng thí nghiệm, vừa nhìn thấy chỗ ngồi đầu tiên của Hà Tu trống trơn, lòng bỗng thấy trống trải.

 

Cậu ỉu xìu kéo ghế ngồi, ngẩn người một lúc mới chậm rãi làm đề.

 

"Em sao thế?" Lão Mã đứng trước mặt hỏi, "Cảm cúm à?"

 

"Không ạ." Diệp Tư tì cằm lên bàn, "Chỉ hơi chán."

 

Lão Mã nghe xong khẽ cong môi: "Hà Tu về nhà rồi."

 

"Vâng." Diệp Tư nói, "Bỏ bạn cùng bàn một mình ở trường."

 

Lão Mã suýt bật cười nhưng cố nhịn, quay về bục giảng, rồi lại không kìm được nhìn Diệp Tư mấy lần.

 

Diệp Tư cũng chẳng biết bản thân cậu học xong tiết ấy thế nào, mơ màng suốt buổi. Bài của Lão Mã và Hồ Tú Kiệt cậu đều theo kịp, ghi chép đầy đủ, nhưng người cứ rệu rã như bị cảm.

 

Trước khi tan học lúc gần năm giờ, Tống Nghĩa nhắn trong nhóm: [Hai vị đại ca đi ăn bún gạo không?]

 

[Ăn.] Diệp Tư trả lời, liếc bảng của Hồ Tú Kiệt rồi gõ thêm: [Tầm mười phút tới, hai bọn gọi trước giúp tao, tao ăn bún bò chua cay.]

 

Ngô Hưng: [Ok.]

 

Hồ Tú Kiệt giảng xong bước cuối, nói: "Tạm dừng ở đây." Diệp Tư bỏ bút vào cặp, lại nhắn: [Hai bọn mày đến chưa?]

 

Tống Nghĩa: [Mới vào quán, Hưng ca đang xem menu.]

 

Ngô Hưng: [Menu quán này tao chưa nghiên cứu kỹ, tranh thủ lúc vắng người.]

 

Quả thật, quán bún này ngày thường đông nghẹt, gọi món toàn bị giục, may có tối Chủ nhật trước giờ về trường mới hiếm khi vắng.

 

[Gửi menu cho tao xem luôn đi.] Diệp Tư đeo cặp ra cổng, đi được nửa đường nhận được ảnh menu Ngô Hưng gửi tới, vừa đi vừa nghiên cứu các loại nước lèo và đồ kèm.

 

Đến nơi cậu mới quyết định đổi sang bún cá phi lê chua cay, nhưng vừa bước vào đã thấy chỉ một bàn có người. Tống Nghĩa và Ngô Hưng ngồi cùng, hai người ăn xì xụp đến mồ hôi chảy ròng. Đối diện còn đặt một tô bún, chính là món ban đầu cậu gọi, đã mang ra sẵn.

 

Thế còn xem menu làm gì. Diệp Tư phì cười, ném cặp lên ghế, dài chân bước tới, định trêu vài câu nhưng vừa mở miệng lại thôi.

 

Thật sự chẳng còn sức, hai ngày không gặp bạn trai, làm gì cũng chẳng có tinh thần.

 

"Sao đấy." Tống Nghĩa vừa bận ăn vừa liếc cậu, ném qua một tép tỏi, "Sao như rau héo thế kia?"

 

Diệp Tư bĩu môi không đáp, cúi đầu gắp bún bỏ miệng.

 

Cậu với Tống Nghĩa và Ngô Hưng vốn quen kiểu này, gặp nhau chẳng cần chào hỏi nhau. Ngô Hưng thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu, ai nấy cắm cúi húp bún.

 

Bún gạo thật ngon, trơn mềm, lại thơm mùi gạo, hút một đũa rồi húp một ngụm nước chua cay đậm đà, đúng là chữa lành.

 

Ăn được nửa nồi, Diệp Tư thấy mình cũng bắt đầu toát mồ hôi, vừa hút bún vừa cầm điện thoại nhìn: 17:23, chắc tầm mười mấy hai mươi phút nữa Hà Tu sẽ về.

 

Nghĩ vậy, lòng cậu bỗng sáng bừng, buông đũa ngẩng đầu gọi về phía rèm bếp: "Bác chủ, có đồ uống lạnh không?"

 

Chủ quán trong bếp đáp: "Trong tủ lạnh, tự lấy đi."

 

"Tao uống trà thảo mộc." Tống Nghĩa lập tức nói.

 

Ngô Hưng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Tư: "Cho tao nước cam có ga."

 

Diệp Tư gật đầu: "Được."

 

Tủ lạnh của quán đặt ngay cửa, Diệp Tư ngắm một lúc mới quyết định lấy chai sữa chua thủy tinh tự làm, rồi mở tủ.

 

Tay trái cầm trà thảo mộc, tay phải xách thêm chai nước cam, cánh tay trái kẹp thêm chai sữa chua nhỏ.

 

Cậu dùng chân khẽ khép cửa tủ, vừa quay người định đi thì đột nhiên dừng lại.

 

Một linh cảm lạ khiến cậu ngoái đầu. Ngoài cửa, dòng người về trường tấp nập, một nhóm nam sinh đứng ở cửa tiệm nhìn cậu, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng đầy ác ý. Hoàn toàn khác mấy kiểu "thỏ trắng" hay "phong cách lò loẹt" của trường Anh Trung.

 

Đi đầu là gã bạn trai của Tiểu Kiều, cái gã có kiểu tóc sáng bóng như trọc kèm khuyên bạc 925 (*) gắn đá zircon.

 

(*) Bạc 925, hay còn gọi là bạc Sterling, là một loại hợp kim bạc được sử dụng phổ biến nhất trong chế tác trang sức, bao gồm 92,5% bạc nguyên chất và 7,5% các kim loại khác (chủ yếu là đồng) được công nhận là tiêu chuẩn quốc tế cho trang sức bạc cao cấp

 

Diệp Tư dừng bước, mặt không cảm xúc thản nhiên liếc qua, ánh mắt dừng trên mặt gã.

 

Diệp Tư: "Các người có ý gì?"

 

Bên trong, Tống Nghĩa và Ngô Hưng đang xì xụp ăn bún cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn ra.

 

Đám côn đồ trường y, từ cách ăn mặc cho đến khí chất, đều giống lưu manh thực thụ hơn hẳn đám nửa mùa ở Anh Trung. Đặc biệt là gã "Zircon" (*). Hắn mặc quần bò, thắt dây lưng da, trên người chỉ có chiếc áo ba lỗ đen nhét gọn trong cạp quần, để lộ bắp tay và cả mảng cơ lưng liền nhau cùng hình xăm.

 

(*) Zircon là một loại đá quý nhân tạo, trông hơi giống kim cương nhưng giá trị thấp hơn. Mang hàm ý chỉ vẻ ngoài hào nhoáng, ngầu, có phong cách "dân chơi", nhưng không phải "kim cương" thật (châm biếm: chỉ là bản sao rẻ tiền, giả tạo, thiếu đẳng cấp).

 

Đây là lần đầu tiên Diệp Tư nhìn thấy gã gần như vậy, cũng nhờ đó mới phát hiện bên xương quai xanh và gò má phải của gã ta có sẹo, trông chẳng khác gì vừa ra tù.

 

"Diệp Tư?" Gã ta nhìn cậu.

 

Diệp Tư gật đầu, nghe phía sau có Ngô Hưng và Tống Nghĩa đi tới, liền nói: "Là tao. Mày tìm tao có việc gì?"

 

"Tao không tìm mày." Gã khẽ gật đầu, giơ tay chỉ vào Ngô Hưng đang bước đến.

 

"Tao tìm nó."

 

Ngô Hưng đứng cạnh Diệp Tư, vừa định bước lên thêm nửa bước thì bị Diệp Tư liếc nhẹ, đành dừng lại, cau mày nhìn gã kia: "Mày là ai?"

 

"Mày quen Tiểu Kiều chứ? Mày v* v*n bạn gái tao đấy, biết không?" Gã quét mắt nhìn Ngô Hưng từ đầu đến chân, "Dạng như mày thế này mà dám tới trường y tán gái à?"

 

Hai gã đi cùng cười khẩy. Sắc mặt Ngô Hưng lập tức trầm xuống, nhìn Diệp Tư. Diệp Tư khẽ gật.

 

"Trước hết phải nói rõ," Diệp Tư cất giọng bình tĩnh, "Ngô Hưng và cô ta mập mờ đã lâu, nhưng chưa từng biết có sự tồn tại của mày. Tuần trước tao đi ngang trường y mới thấy hai người bên nhau, rồi tao mới nói cho cậu ấy biết."

 

Tống Nghĩa tròn mắt, phản ứng xong liền chửi một câu: "M* nó, con nhỏ đó giở trò gì vậy!"

 

Cậu ta quay đầu nhìn Ngô Hưng: "Đùa giỡn bọn mình à!"

 

Ngô Hưng không đáp, thở dồn mấy hơi rồi nhìn gã Zircon nói: "Đúng thế. Trước đây tao chưa từng nghe cô ấy nói có bạn trai. Biết có mày, tao liền lập tức cắt đứt."

 

"Mày gấp giải thích làm gì?" gã ta cười khinh khỉnh, "Chột dạ à? Tao có nói gì đâu, lải nhải giải thích cả đống. Không chột dạ thì là gì."

 

Gã ta nói rồi bước lên một bước, nhưng Diệp Tư không nhúc nhích, chỉ nhìn gã như kền kền dán mắt vào Ngô Hưng.

 

"Tán bạn gái người ta tưởng mình oai lắm hả? Đàn ông hoang dã lại bày đặt ra vẻ chính nghĩa. Hôm nay anh em tao phải 'nói chuyện' với mày cho ra lẽ."

 

"Này." Diệp Tư chợt cau mày, chỉ ra sau lưng, "Lùi ra năm bước, tránh xa bọn tao."

 

"Yo hô." Ba tên đi cùng cười, gã mập chưa lên tiếng nãy giờ mới nói: "Hóa ra đại ca Anh Trung chỉ thế thôi à, tưởng ghê gớm lắm cơ."

 

"Tao không muốn động thủ," Diệp Tư nhìn bọn họ, nhấn từng chữ, "Thứ nhất, chuyện này anh em của tụi mày có thể cũng là nửa nạn nhân, tao muốn nói rõ trước. Thứ hai, tao học lớp 12, không muốn rắc rối."

 

Cậu lần lượt chỉ từng người, đôi mắt đột nhiên tối lại, "Nhưng nếu tụi mày nhất định gây chuyện, hôm nay đừng hòng đi đâu."

 

Ánh mắt ba gã đối diện chợt nghiêm lại. Gã đeo khuyên zircon khựng một chút rồi cười lạnh: "Ý gì đây?"

 

Gã ta vừa nói vừa thọc tay vào túi quần, động tác như bỡn cợt nhưng Diệp Tư nhìn rõ hình khối cộm lên bên trong. Hẳn là nửa chiếc tay gấu (*), loại ba vòng.

 

(*) "Tay gấu" là một dụng cụ hỗ trợ chiến đấu tay đôi, được gọi là tinh hùng hoặc găng tay bằng đồng thau (brass knuckles). Chúng được thiết kế để đeo vừa vặn quanh các khớp ngón tay, làm tăng sức sát thương khi đấm.

 



Dân côn đồ trường y không phải thỏ non, không có món thật cũng chẳng dám đến trường khác kiếm chuyện.

 

Diệp Tư liếc Ngô Hưng. Mắt Ngô Hưng đỏ sậm, hơi thở nặng nề, rõ ràng đã nổi giận. Cậu biết Ngô Hưng nghĩ gì. Chắc vì thấy cậu không muốn đánh, nên mới nén đến giờ. Nếu không, đã chẳng nói giải thích, chắc đã xắn tay áo lao vào từ lâu rồi.

 

Xem ra khó mà tránh vụ này được.

 

Diệp Tư bỗng nghe phía sau có tiếng gió, gần như theo bản năng cậu khom người nghiêng tránh. Nắm đấm sắt lạnh lẽo sượt qua mặt, ba gã bên kia đã ra tay.

 

Tống Nghĩa chửi một tiếng, đá bay một tên, gã kia không chịu yếu thế, bật dậy phản công. Ngô Hưng gầm lên, quấn lấy gã Zircon, hai bên lập tức hỗn chiến.

 

Đến nước này Diệp Tư cũng không thể nhịn. Anh em mình bị con gái đùa cợt đã đành, còn bị bạn trai cô ta kéo đến mắng "đàn ông hoang dã" – nỗi nhục này ai chịu nổi?

 

Thái dương giật giật, khi cú đấm sắt lại lao đến, Diệp Tư không né, đấm thẳng vào cánh tay đối phương. Gã Zircon suýt tuột găng, gầm một tiếng rồi đá mạnh, bị Diệp Tư trả đòn bằng một cú đá ngang.

 

"Đừng đánh nhau trước cửa tiệm tôi!" Ông chủ quát, vung ghế lao ra. Sáu người xô xát dạt khỏi cửa. Gã Zircon ra đòn hiểm, cậy có vũ khí, mỗi cú đều nhắm vào mạng sườn Ngô Hưng và Diệp Tư.

 

Diệp Tư vốn ít nổi nóng cũng bị chọc tức, lưng căng cứng, chuẩn bị tung cú đá xoay trong Taekwondo, định một cước cho gã kêu "ba", hai cước kêu "ông nội".

 

Nhưng vừa nhấc chân, phía sau bỗng có lực mạnh nắm cổ áo, kéo cậu lùi nửa mét.

 

"?"

 

Diệp Tư ngơ ngác, quay đầu lại thấy Hà Tu mặc cả bộ trắng đứng đó. Chỉ hai ngày không gặp mà đổi bộ mới, trông càng sáng sủa gọn gàng, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ khó chịu. Hắn quăng cặp xuống đất, ghé sát tai Diệp Tư nói: "Để anh đánh, em đứng qua một bên."

 

Diệp Tư: "?"

 

Không nói thêm lời nào, Hà Tu đã xắn tay lao vào, khí thế người cản giết người, Phật cản giết Phật, ai dám ngăn cản thần ra tay cứu công chúa.

 

Gã Zircon có lẽ không ngờ đánh nhau mà còn có màn thay người giữa chừng như trò diễn, ngẩn ra hai giây. Hà Tu chẳng khách khí, một tay nắm khuỷu gã ta đẩy vào trong. Gã vừa định phản kháng đã bị Hà Tu thuận thế bẻ xuống cổ tay, tay còn lại giữ chặt rồi đột ngột khóa, tiếp đó đá thẳng vào mông.

 

Gã Zircon vùng ra nhưng loạng choạng lùi mấy bước. Hà Tu chẳng chùn bước, lao lên thêm vài cú đấm. Gã né, Hà Tu lại thêm cú nữa.

 

Tống Nghĩa đang đánh dở cũng phải dừng lại, sững sờ nhìn, mặc kệ có người còn túm áo mình, lại quay đầu nhìn Diệp Tư.

 

Diệp Tư và cậu ta đều ngơ ra.

 

"Mày là ai!" Gã Zircon gào, khuỷu tay quét tới.

 

Hà Tu né, tung cước: "Hà Tu."

 

"Hà Tu là cái quái gì!" Gã Zircon bị đá trúng hông, rú lên, giận dữ vung tay gấu sắt nhắm cổ họng hắn. Hà Tu cau mày ngửa ra tránh, liếc nhanh mặt đất, thuận tay chộp chai soda cam Diệp Tư đánh rơi.

 

Là chai thủy tinh dày, tuy không to nhưng cầm ngược cũng đủ uy lực. Hà Tu siết nhẹ chai trong tay, rồi điềm nhiên quay vào cửa tiệm, dưới ánh nhìn nghiêm khắc của ông chủ lại bình tĩnh cầm thêm chiếc ghế nhựa nhẹ.

 

Diệp Tư chợt muốn bật cười, nhớ tới lần trước hắn cũng cầm chảo, mũ hấp tóc lao vào đánh nhau, quả nhiên lần này cũng phải có "vũ khí đặc biệt".

 

Hà Tu quả thật có sở thích kỳ lạ với "đồ nghề", như từng bỏ công gấp mấy lần mới lấy được "Trái tim Dũng Sĩ" trong game, cuối cùng còn đem luyện cho người yêu một chiếc áo choàng Pikachu tự chế.

 

Diệp Tư bỗng thấy mọi bực bội tan biến, lòng vui sướng. Cậu lùi lại hai bước, lia mắt sang ông chủ đang cảnh giác trong tiệm, rồi tiện tay kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống.

 

Hà Tu hôm nay mặc quần trắng, loại vải thể thao chống thấm phát ra tiếng sột soạt khi cọ xát. Áo thun vẫn trắng tinh, nhưng hình như mới mua, mặc lên toát ra vẻ vừa lạ vừa quen mà thật bảnh.

 

Đúng, chính là bảnh đến mức nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp. Mai tóc đen theo động tác tung nhẹ, chẳng khác gì Lưu Xuyên Phong trong truyện. (*)

 

(*) Lưu Xuyên Phong là tên tiếng Trung của nhân vật Kaede Rukawa trong Slam Dunk

 



Thân thủ Hà Tu không kém Diệp Tư, lại chẳng đắn đo như cậu, trong tay còn hai "vũ khí" kỳ quái. Chỉ một lúc sau, ba gã bên kia đã khựng lại. Gã Zircon thở hổn hển, chỉ vào Diệp Tư: "Nói rõ đi, ý gì đây!"

 

Nghe đồn đại ca Anh Trung khó đối phó, đủ ác đủ dữ, hắn còn từng thăm dò kỹ. Không ngờ cái ác nhất lại là đòn tâm lý. Chẳng những gọi người đánh giúp mà còn tự kéo ghế ngồi một bên xem, thỉnh thoảng còn cười khoái chí – khiến người khác vừa nhục vừa tức!

 

Gã Zircon giận dữ chỉ qua chỉ lại giữa Diệp Tư và Hà Tu: "Đừng có chơi trò này! Tới trường y mà hỏi xem tao là ai, dính vào tao đừng mong chỉ vài lần là xong!"

 

"Mày..." Ngô Hưng thở hổn hển, cởi áo quăng xuống đất, "Cút! Nói với bạn gái mày, lần sau đụng phải côn đồ lưu manh là tự cô ta trêu chọc mà ra, đáng đời chẳng ai thèm giúp. Đừng bao giờ nhắn tin quấy rầy tao nữa!"

 

Hà Tu nghe vậy nhướn mày, ánh mắt bừng hiểu quay nhìn gã Zircon.

 

Từ vẻ mặt hắn, Diệp Tư đọc được câu "Thì ra là gã đó, bảo sao thấy quen quen", suýt nữa bật cười.

 

"Mày nói gì, côn đồ lưu manh cái gì, nói xàm!" gã Zircon cau mày.

 

Ngô Hưng chỉ thẳng gã ta: "Tao thấy chuyện bất bình cứu một cô gái, rồi từ bạn bè phát triển tình cảm. Đang lúc sắp tỏ tình thì được anh em báo cô ta vốn có bạn trai. Mày bảo tao nên nghĩ gì? Nói cho mày biết, hôm nay đã tới thì đừng mong về. Tao không đánh phụ nữ, nhưng đâu nói không đánh đàn ông. Lên đi!"

 

Ngô Hưng đã nổi điên, cơ bắp căng cứng, gân xanh nổi trên trán. Diệp Tư quen cậu ta lâu nay, ngày nào cũng thấy bộ dạng ngái ngủ, kể cả lúc đánh nhau cũng hiếm khi mở to mắt, chưa từng thấy như hôm nay: cởi áo, mắt đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí.

 

"Hưng ca." Diệp Tư lười nhác đứng dậy: "Thôi, để họ về mà hỏi rõ cô ta đã."

 

Hai tên sau lưng Zircon, mặt mũi sưng tím, nhìn nhau, kéo gã Zircon thì thầm vài câu.

 

Diệp Tư cười to: "Đừng nói thầm nữa, có mưu mô gì nói ra cho Anh Trung bọn này mở mang. Khi nãy mày bảo mày tên gì? Họ Ngưu phải không? Được, cuối tuần này tao tới trường y hỏi xem còn tên nào họ Dương, họ Trư, họ Vương, họ Bát nào không, gom hết xào một nồi lẩu cay cho đủ vị."

 

Nói xong, Diệp Tư kéo thẳng vạt đồng phục, bước lên khoác tay qua cổ Hà Tu.

 

Hà Tu đứng thẳng bình thường nhưng mặt lạnh, không chút biểu cảm. Trông như một tên "mặt liệt cấp vũ trụ". Diệp Tư thì uể oải dựa hẳn vào người hắn, khóe môi nhếch lên cười, trông còn đáng sợ hơn cả quỷ.

 

Diệp Tư khẽ nói: "Bây giờ mày quay về hỏi rõ cho tao, hai ngày nữa ở cổng trường Anh Trung, tao đợi mày đến xin lỗi anh em tao. Nếu không..." Cậu vừa nói vừa vỗ vai Hà Tu, "Tao sẽ cho người em này của tao ra tay."

 

Hà Tu bình thản quay đầu liếc cậu một cái.

 

Diệp Tư cười rạng rỡ: "Cho người anh em này xách chảo xào đến trường y của tụi mày làm một nồi lẩu cay. Chắc mày chưa biết lẩu cay là gì đâu, lần trước cả đám hải sản ở phố Vĩnh Bình đã bị xào một nồi rồi, ơ, con tôm hùm to xác hôm đó tên gì nhỉ?"

 

Tống Nghĩa chêm giọng chua ngoa: "Tên là Thái Tuế!"

 

Mặt gã zircon tái mét.

 

Diệp Tư vẫn cười hiền hòa: "Đúng rồi, chính người anh em này xào đấy, cái chảo còn nguyên, lát nữa bảo nó qua phố Vĩnh Bình mượn tạm ông chủ tiệm mì."

 

"......"

 

Phải một lúc sau gã zircon mới hoàn hồn, nhìn Ngô Hưng mắt đỏ ngầu rồi nói với Diệp Tư: "Được, tụi mày đã nói vậy, tao sẽ về hỏi rõ. Nhưng nếu lần sau tụi mày giở trò trước thì không đơn giản thế đâu."

 

Diệp Tư cười híp mắt gật đầu: "Được thôi, nhưng nếu không phải lỗi của tụi tao, mày phải lăn tới đây xin lỗi gọi tao là ba, đừng để tao phải tới tìm mày."

 

"...Đi." Gã zircon nghiến răng nhả một chữ.

 

Hà Tu bỗng lên tiếng: "Sau này có muốn đánh nhau thì tìm tôi, đừng tìm cậu ấy."

 

Gã kia khựng lại nhìn cậu: "Cái gì?"

 

Hà Tu cau mày, có vẻ hơi bực nhưng vẫn cố nén: "Tôi là hạng nhất trường này, tôi có thể đánh nhau. Nhưng Diệp Tư bây giờ nhiệm vụ chính là học, đừng làm phiền cậu ấy."

 

"... Lão đại của trường Anh Trung chúng mày không phải là Diệp Tư à?"

 

"Là Diệp Tư." Hà Tu nhíu mày sâu hơn, "Sao nghe mà không hiểu? Lão đại trường tôi bây giờ nhiệm vụ chính là học, ít làm phiền cậu ấy. Có gì tìm tôi, tôi là hạng nhất của trường này, tôi có thể rảnh tay đánh nhau với các người."

 

"......"

 

Không chỉ bọn gã zircon, ngay cả Tống Nghĩa cũng ngây người, nhìn Hà Tu với vẻ mặt khó tả.

 

Diệp Tư nén cười đến mức muốn dán chặt hai môi lại với nhau.

 

Trên đường bốn người quay về, Diệp Tư vẫn treo người trên Hà Tu, treo lâu rồi lười xuống, mà đi như vậy cũng tiện hơn.

 

"Sau này em đừng tự mình đánh nhau." Hà Tu nói khẽ: "Nếu chuyện ầm ĩ bị ghi lỗi kỷ luật, dù thi cuối kỳ vào top 15 cũng không được suất tuyển thẳng đâu."

 

"Biết rồi, biết rồi mà." Diệp Tư gật đầu liên tục, cảm thấy bản thân ngoan ngoãn vô địch vũ trụ.

 

"Thế còn học thần cậu thì sao?" Tống Nghĩa vẫn còn chưa hoàn hồn, "Thật ra vừa rồi tôi cũng nghe không hiểu, cậu không cần tuyển thẳng à?"

 

Hà Tu thở dài, kiên nhẫn giải thích: "Nhà trường khó mà kỷ luật tôi, dù có kỷ luật thật tôi cũng không sao, dù gì thi đại học tôi muốn học đâu cũng được."

 

"Ồ..." Tống Nghĩa ngơ ngác gật gù, định hỏi thêm "Sao cậu chắc thế, không sợ hố à", nhưng vừa mở miệng đã thấy như bản thân chuẩn bị buông lời bậy, nên đành ngậm lại.

 

Đi thêm một đoạn, Diệp Tư dừng lại ở chỗ hơi vắng gần cổng trường, quay đầu nhìn Ngô Hưng đi sau cách chừng một hai mét, khẽ hỏi: "Hưng ca, mày ổn chứ?"

 

Ngô Hưng không đáp, thực ra từ lúc bọn kia đi cậu ta chưa nói câu nào, cúi đầu đi, áo khoác cũng không mặc, chỉ cầm trên tay, khiến học sinh đi ngang đều ngoái nhìn, tỉ lệ quay đầu phải trăm phần trăm.

 

Hà Tu và Tống Nghĩa cũng dừng lại. Tống Nghĩa lẩm bẩm: "Mấy hôm trước tao còn nghĩ mày vừa có bạn gái xinh đẹp lắm cơ mà, sao tự nhiên lại chia tay... Ê Hưng ca, đừng buồn, mày không có bạn gái thì còn tao đây. Chúng ta đã hứa làm cánh tay phải của nhau rồi mà, nếu mày cần một cô gái... hay nhận tao làm em gái đi, tao từ giờ sẽ là em gái kết nghĩa của mày."

 

Ngô Hưng nghe xong khóe miệng hơi cong, như muốn cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở mắt đã đỏ, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, cậu ta lập tức quay đầu chửi một câu tục tĩu.

 

"Này, đừng mà." Diệp Tư hoảng hốt, buông Hà Tu ra, bước lên xoa đầu Ngô Hưng: "Làm gì đấy, đàn ông con trai khóc cái gì, con gái tốt đầy ra đấy, đừng làm mất mặt đội anh em 'dân chơi' chúng ta."

 

"Đúng đó, Hưng ca." Tống Nghĩa kéo tay Ngô Hưng ra sức xoa, "Đừng như vậy, đừng khóc, ôi mẹ ơi, mày khóc làm tao cũng muốn khóc theo. Anh em tao bị cắm sừng rồi huhuhu!"

 

Diệp Tư vỗ bốp vào tay Tống Nghĩa: "Nói cái quái gì thẳng như ruột ngựa thế hả!"

 

Tống Nghĩa: "Tao nói thật mà! Tao..."

 

Ngô Hưng cuối cùng cũng không nhịn được, ôm chặt hai thằng bạn, đầu rúc xuống gào hai tiếng.

 

"Tao...cmn chứ!" Ngô Hưng gầm khẽ: "Đã hứa làm thiên sứ của nhau! Đã hứa cô ấy làm y tá địa phương, tao thi vào Đại học Y địa phương! Đã hứa tao làm bác sĩ rồi thăng chức cô ấy lên làm trưởng y tá!"

 

Hà Tu vốn định lại gần an ủi, nhưng nghe tới đây thì đứng khựng lại, sợ lại gần quá sẽ bật cười mất.

 

Tống Nghĩa mắt cũng đỏ hoe: "Thì ra đây chính là tình yêu ngọt ngào chân thật! Thứ mà tao còn chưa từng có!"

 

"Ngọt cái con khỉ!" Ngô Hưng chửi: "Toàn lừa tao cả!"

 

"Hưng ca đừng buồn." Tống Nghĩa sụt sịt, "Mày còn thi Đại học Y, chúng ta cùng thi, sau này mày thăng chức tao lên làm trưởng y tá của mày."

 

"Xàm chó vừa thôi." Ngô Hưng gào, "Mày thi nổi trường Đại học Y chắc!"

 

"Vì mày tao sẽ học, cũng được chứ sao! Đm, ngay cả Hứa Thiện Nguyệt cũng không khiến tao chịu học, mà vì mày tao chịu học đó!"

 

Ngô Hưng thở dài, mắt đỏ hoe: "Cô ấy còn tặng tao một chiếc băng cổ tay màu trắng, hôm trước đánh bóng chúng mày có thấy rồi đó, trắng như chính cô ấy, tao thích lắm."

 

"Bọn tao cũng tặng! Mỗi người một cái!" Tống Nghĩa lập tức nói.

 

Diệp Tư nói thêm: "Tặng thêm mày tất trắng, băng đô trắng, găng tay trắng!"

 

"Tặng cả q**n l*t trắng, khẩu trang trắng, bộ chăn ga trắng!" Tống Nghĩa tiếp lời, "Mày xem còn thiếu gì nữa thì cứ nói!"

 

"Biến đi." Ngô Hưng mỗi tay đẩy hai cái đầu kia ra, nói vài câu chẳng ai nghe rõ rồi không nhịn được cười.

 

"Phiền chết hai đứa chúng mày." Ngô Hưng lau mắt đỏ, "Hai thằng ngốc... đi thôi, sắp đánh chuông rồi."

 

Bốn người cùng quay về, Diệp Tư ngoái đầu nhìn Ngô Hưng: "Hưng ca, lát nữa nhớ rửa mặt đi, không thì Hồ Tú Kiệt chắc chắn sẽ hỏi đó."

 

"Lúc nãy đánh nhau Hồ Tú Kiệt sẽ không biết chứ." Tống Nghĩa lẩm bẩm, "Nếu biết lại mời phụ huynh, tao vừa bị ba đánh đòn vì kỳ thi giữa kỳ, chưa chuẩn bị tâm lý ăn đòn tiếp."

 

"Chắc không đâu." Hà Tu nói, ngừng một chút, "Nếu có thì đổ hết lên tôi. Đừng nhắc chuyện Ngô Hưng và bạn gái, cứ nói tôi chọc bọn trường khác gây đánh nhau, các cậu can ngăn."

 

"Học thần quá nghĩa khí rồi." Tống Nghĩa tròn mắt, "Mấy người học giỏi lạnh lùng vô tình vô nghĩ đâu hết rồi?"

 

"Tôi chắc tình cờ là một người học giỏi mà vẫn có nghĩa khí." Hà Tu hiếm hoi đùa một câu, khẽ cười rồi lén nắm tay Diệp Tư.  liếc hắn một cái, khẽ ho một tiếng, không nói gì.

 

Đợi hai người đi trước kéo xa vài bước, Diệp Tư mới bất chớt nắm chặt tay Hà Tu, khẽ thì thầm: "Quần trắng đẹp thật."