Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 63: Đúng, chính là vị này!





Tháng Chín tựa như chỉ chớp mắt đã trôi qua. Mấy ngày đầu tháng còn nóng đến mức phải dội nước lạnh khắp người, chẳng biết từ khi nào trời đã se lạnh dần. Mọi người lặng lẽ thay sang đồ ngủ dày hơn, ban đêm cũng không còn tung chăn như trước nữa.

 

Đến khi ý thức được mùa hè đã hết, trong khuôn viên trường đã phủ một lớp lá rụng mỏng.

 

"Quốc khánh là kỳ nghỉ lễ chính thức, được nghỉ trọn bảy ngày. Ngay cả khối 12 cũng được nghỉ," Lão Mã đứng trên bục giảng nói, "Nhưng thầy tin rằng lượng bài tập các thầy cô giao đủ để mọi người cảm nhận được tấm lòng 'chân thành' nặng trĩu của giáo viên rồi."

 

Dưới lớp vang lên tiếng cười ầm ĩ. La Hán giơ xấp đề dày cộp định phất một cái cho oai. Kết quả trượt tay, tập đề tung bay như hoa rải trời, rồi rơi lộp bộp xuống đầu chính mình.

 

Cả lớp suýt nữa làm nổ tung trần nhà. Lão Mã cũng không nhịn được, cười trên bục mười mấy giây rồi mới vẫy tay: "Được rồi, yên lặng chút nào."

 

"Thầy đã trao đổi với các giáo viên bộ môn rồi, lần này bài tập không có tiêu chuẩn kiểm tra nghiêm ngặt, mọi người có thể ưu tiên chọn dạng bài bản thân yếu để làm, không cần cố hoàn thành cho đủ,' Lão Mã dần nói với giọng nghiêm túc hơn, "Nhìn lên góc phải bảng đen, còn 249 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Còn nhớ hồi trước không? Mới từ con số 3 trăm ngày nhảy xuống 2 trăm ngày đấy."

 

"Nhanh thật." Tề Nguyệt khẽ cảm thán.

 

Lớp học bỗng yên ắng, nụ cười trên mặt mọi người dần thu lại—cười không nổi nữa.jpg.

 

"Càng về sau, chiến lược và phương pháp học càng quan trọng. Kỳ thi tuyển đại học không phải để tìm người chỉ biết cắm đầu 'khuân gạch', sức bền và học vẹt là hai chuyện khác nhau." Lão Mã mỉm cười, "Thực ra thầy mong các em tận dụng bảy ngày nghỉ này, vừa ôn tập bù chỗ hổng, vừa thư giãn tinh thần, thở một hơi thật sâu. Sau đợt này sẽ không còn kỳ nghỉ dài nữa đâu. Tết đến được mấy ngày thật đấy nhưng khách khứa hỏi han, chưa chắc các em được nghỉ ngơi, thư giãn."

 

Cả lớp chỉ còn vang lên những tiếng cười khổ. Lão Mã vẫy tay: "Dù sao, kỳ nghỉ bảy ngày, cứ chơi hết mình, học hết mình. Thầy mong lúc quay lại sẽ thấy từng gương mặt sáng sủa, rạng rỡ của các em!"

 

"Tiểu Giản sắp xuất viện rồi phải không?" Hà Tu thì thầm hỏi Diệp Tư.

 

Diệp Tư gật đầu: "Chiều mùng 4, có thể đi đón cậu ấy. À đúng rồi, cậu ấy phẫu thuật khi nào nhỉ?"

 

"Hôm kia vừa ra phương án." Hà Tu rút điện thoại lật lại tin nhắn: "Xuất viện xong ở trường đến cuối tháng, đầu tháng 11 nhập viện chuẩn bị, đầu tháng 12 phẫu thuật, cuối tháng 1 tái khám lần cuối, rồi..."

 

"Rồi nếu không có gì bất ngờ thì có thể về trường mình, học hành và dưỡng sức, chuẩn bị thi đại học." Diệp Tư rít một hơi: "Trời ạ, nghe thôi mà căng thẳng, như thể người lên bàn mổ là em vậy."

 

"Đừng nghĩ linh tinh." Hà Tu khẽ vỗ cánh tay cậu, Em lo kỳ thi cuối kỳ trước đi, top 15 biến động lắm."

 

Diệp Tư nghe xong hơi áp lực, thở ra: "Biết mà."

 

Trận đấu game của Hà Tu cũng vào ngày mùng 4, nhưng trước đó phải về nhà, sáng mai đã có vé xe khách.

 

"Ba em mai về." Diệp Tư khoác hờ cặp trên vai, lững thững ra cổng trường, "Tối nay chỉ có hai chúng ta. Ăn đêm muốn ăn gì?"

 

"Gì cũng được." Hà Tu hỏi lại, "Trước khi ở ký túc em thường ăn gì?"

 

"Đặt đồ ăn ngoài thôi." Diệp Tư cố nhớ: "Thường gọi một suất cơm rang, thỉnh thoảng vài xiên nướng."

 

Hà Tu khẽ thở dài: "Đừng gọi đồ ngoài nữa, về để anh nấu, xem tủ lạnh nhà em còn gì."

 

"Anh biết nấu ăn sao?" Diệp Tư ngạc nhiên, "Biết nấu những gì?"

 

"Trứng xào cà chua, vài món canh đơn giản, vài món xào, phức tạp nhất từng làm là sườn kho." Hà Tu đáp, "Toàn món thường ngày thôi nhưng chắc chắn lành mạnh hơn đồ ngoài."

 

"Được đó." Diệp Tư mắt sáng lên. Thực ra mấy món ấy chẳng có gì đặc biệt nhưng cậu lại thấy hứng thú, hận không thể về ngay ăn ngay hai bát cơm.

 

"Muốn ghé siêu thị đêm không?" Diệp Tư đột nhiên nhảy cẫng, "Gần nhà em có siêu thị mở tới 11 giờ, giờ còn gần nửa tiếng."

 

"Đi." Hà Tu quyết ngay.

 

Hai đứa lập tức chạy như hai học sinh tiểu học, chẳng giữ chút dáng vẻ "hot boy trường". Diệp Tư ra cổng nhanh tay gọi xe taxi, chưa đầy năm phút đã đến siêu thị.

 

"Lấy xe đẩy!" Diệp Tư hô. Hà Tu kéo một chiếc nhỏ, bỏ cặp vào.

 

Nhân viên ngẩng lên: "Còn 20 phút nữa đóng cửa đấy."

 

"Bọn em biết!" Diệp Tư vừa nói vừa ném cặp vào xe đẩy, vỗ vai Hà Tu: "Miêu Oa! Xuất phát nào!"

 

Chưa bao giờ thấy đèn siêu thị sáng như thế, nhạc nền ấm áp vui tươi đến lạ.

 

Hà Tu đẩy xe, Diệp Tư hai tay đút túi vừa nhảy vừa đi bên cạnh.

 

"Hay ăn món này đi." Diệp Tư tiện tay lấy hộp gia vị lẩu Hàn Quốc, ném "vù" vào xe, "Lẩu Hàn!"

 

"Được." Hà Tu gật đầu, "Mua thêm rau thịt nhúng."

 

"Chuẩn!" Diệp Tư lại ném liền mấy hộp thịt hộp. Qua quầy snack, cậu vừa nhảy vừa quăng vào xe đẩy. Chẳng mấy chốc xe đẩy đã đầy khoai tây chiên, thạch và thịt bò khô.

 

Hà Tu không nói gì, chỉ lặng lẽ sắp xếp, phân loại gọn gàng: sách vở một góc, đồ dễ bẹp để riêng, đồ cứng để riêng, gọn gàng đâu vào đấy.

 

"Hình như dầu gội sắp hết." Diệp Tư sực nhớ ra, quay người nhảy về quầy mỹ phẩm, "Lấy một chai! Lấy loại mùi đào anh hay dùng ấy!"

 

Hà Tu bật cười: "Pikachu cũng nhảy thế này à?"

 

"Tối nay em là Pikachu vui vẻ, tất nhiên phải nhảy chứ." Diệp Tư cao giọng: "Hướng về dầu gội hương đào! Xuất phát!"

 

"Đợi anh nào." Hà Tu cười đến run tay, phải dồn sức mới đẩy được xe qua.

 

Dầu gội đào mua 2 tặng 1, Diệp Tư vớ liền hai chai, thấy bàn chải răng hình "Quả Trứng Lười" đáng yêu lại tiện tay bỏ vào.

 

"Còn 10 phút." Hà Tu xem điện thoại, "Để 5 phút tính tiền, chúng ta ra quầy thực phẩm tươi đi."

 

"OK!" Diệp Tư phất tay, lại nhảy sang dãy hàng bên cạnh, từ xa gọi to: "Chia việc! Pikachu, tiến về bia, rượu vang, rượu đào! Xuất phát!"

 

Hà Tu cười muốn gập người, suýt ngồi gục trên xe đẩy cười lớn.

 

Hắn đẩy xe đến góc quầy nơi Diệp Tư biến mất—Pikachu này rất tận tâm, không ai nhìn vẫn nhảy tưng tưng, chỉ thiếu hai cái tai trên đầu.

 

Hà Tu không kìm được rút điện thoại chụp lén một tấm, quên tắt tiếng, "tách" một cái vang lên rõ mồn một.

 

"Pikachu phát hiện kẻ địch!" Diệp Tư rút một chai rượu vang, quay người chĩa về phía Hà Tu, "Đa đa đa! Đa đa đa!... chà."

 

Diệp Tư cười run, vội nhét chai rượu lại, vịn kệ hàng: "Em đúng là đồ ngốc mà... haha."

 

Lúc này siêu thị đã vắng tanh. Diệp Tư cười đã đời rồi tiện tay lấy vài chai rượu bỏ vào xe. Hai người lại gom thêm thịt bò, các loại viên, rau, đậu phụ... chất đầy xe, rồi ra quầy tính tiền.

 

Thu ngân nhìn đồng phục giống nhau hỏi: "Các em vừa tan học à?"

 

"Đúng ạ." Diệp Tư vừa bóc cây kẹo m*t đã quét mã, vừa bỏ vào miệng, "Đoán xem bọn em trường nào?"

 

"Anh Hoa." Thu ngân mỉm cười chỉ vào phù hiệu trên áo cậu.

 

"Ồ ha, quên mất" Diệp Tư cúi nhìn, cười hì hì.

 

"Trường các em toàn nam sinh đẹp trai vậy sao?" Thu ngân vừa quét món cuối, vừa nhanh tay cho vào túi, cười hỏi, "Trước đây đi ngang Anh Trung mà chưa thấy nhiều soái ca thế."

 

"Tất nhiên không rồi ạ." Diệp Tư khoác cổ Hà Tu, "Bọn em đều thuộc hàng 'nam thần' của trường đấy."

 

"Ồ." Thu ngân cười càng tươi.

 

Đồ chia thành hai túi to. Hà Tu định xách hết nhưng Diệp Tư không chịu, cuối cùng mỗi người xách một túi, túi Diệp Tư nhẹ hơn, cậu vẫn đi hai bước nhảy một bước.

 

"Về đến nhà là em sẽ ăn cái bánh kem vừa mới mua." Diệp Tư l**m môi, "Nhiều kem ghê, nhìn thôi đã thấy ngọt."

 

"Được." Hà Tu vô thức đưa tay sờ qua túi, chạm vào hộp bánh, "Về anh cắt cho, rồi mở thêm một chai sữa chua."

 

"Thật hạnh phúc." Diệp Tư thở dài, "Tối nay chỉ có hai chúng ta, không có ba em, cũng không có bọn Ôn Thần. Muốn ăn uống thả ga, hay học bài cũng được, làm gì cũng được, chỉ mong tối nay đừng kết thúc quá nhanh."

 

Hà Tu gật đầu. Đến dưới nhà, nhân lúc Diệp Tư tìm chìa khóa cửa, hắn khẽ nói: "Hôm nay có thể hôn một cái không bị quấy rầy chứ?"

 

Mặt Diệp Tư đỏ bừng, lúng túng mở cửa, lẩm bẩm: "Trước giờ cũng đâu có ai quấy rầy, chỉ là bọn mình cứ vội vội vàng vàng."

 

"Chúng ta thiếu chuyên nghiệp quá." Hà Tu lập tức nói.

 

Diệp Tư gật gù: "Đúng là vậy. Nhưng em nghĩ chuyện này phải luyện, cần sự ăn ý, anh hiểu không? Luyện nhiều rồi, sau này anh muốn thế nào em cũng sẽ phối hợp, sẽ không như trước anh vừa nghiêng ghét sát em đã quay đầu..."

 

Cậu chưa nói xong, Hà Tu đã ghé lại. Đèn cảm ứng hành lang sáng trưng, tuy chẳng có ai, không gian chật chội vẫn khiến tim đập nhanh.

 

Môi chợt nóng lên, rồi Hà Tu nhanh chóng lùi lại: "Ví dụ như thế này chẳng hạn."

 

Diệp Tư chậm rãi gật đầu, mắt mông lung: "Ừ... như thế... cũng được. Cho nên... đúng là cần phải luyện tập."

 

Hai người vào nhà, thay giày. Hà Tu bắt đầu chuẩn bị lẩu Hàn, Diệp Tư thì lấy đồ tắm rửa mang vào phòng tắm.

 

Cậu còn tìm cho Hà Tu một bộ đồ ngủ, cố ý chọn màu trắng, kèm khăn mặt, khăn tắm, bàn chải hình Trứng Lười mới mua, dép đi trong phòng tắm...

 

"Bánh kem anh cắt sẵn để trên đĩa rồi." Hà Tu gọi từ bếp, "Muốn uống sữa chua vị gì?"

 

"Dâu tây!" Diệp Tư đáp, "Khăn các thứ em lấy ra hết rồi nhé."

 

"Được, cứ để trên sofa." Hà Tu đáp.

 

Sofa?

 

Động tác Diệp Tư khựng lại.

 

Sofa à...

 

Lần trước Hà Tu ngủ lại thì cậu nằm sofa, Hà Tu nằm giường, còn có lần hai người uống say ngủ luôn trên thảm, lần đó tất nhiên không tính.

 

Vậy thì...

 

Diệp Tư khẽ 'xì' một tiếng, ném khăn lên bồn rửa, ôm bộ đồ ngủ ra ngoài.

 

Hà Tu đang sắp xếp đồ trong tủ lạnh, lần này mua nhiều, phải sắp xếp mới vừa.

 

Diệp Tư đi tới bàn, tiện tay lấy nĩa xiên một miếng bánh lớn cho vào miệng, vừa l**m kem vừa hờ hững nói: "Anh ngủ sofa à?"

 

Hà Tu khựng lại, một lúc mới nói: "Chủ yếu là anh thấy ngủ chung... giờ hình như không hợp lắm."

 

"Có gì mà không hợp." Diệp Tư lập tức đáp, "Bạn cùng bàn ngủ chung, bình thường mà, đúng không?"

 

"Ờ... cũng đúng." Hà Tu đỏ mặt, khẽ gật đầu với cái tủ lạnh.

 

"Vậy thì cứ thế đi." Diệp Tư thở phào một hơi, rồi lập tức lại cười toe, đặt bộ đồ ngủ lên bàn: "Anh mặc bộ này đi, màu trắng, tuyệt đỉnh luôn! chắc chắn anh sẽ thích!"

 

Hà Tu nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

 

Hà Tu chuẩn bị lẩu bộ đội của Hàn (*), còn Diệp Tư thì vào tắm trước. Cậu cố ý không đóng cửa phòng ngủ, cửa phòng tắm cũng để hở một khe, để khi mở nước gội đầu vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng Hà Tu trong bếp. Chẳng bao lâu sau, cậu đã ngửi thấy mùi lẩu lan tỏa, cảm giác thật thần kỳ.

 

(*) "Lẩu bộ đội" hay Budae Jjigae là một món lẩu nổi tiếng của Hàn Quốc, có nguồn gốc từ thời kỳ sau chiến tranh Triều Tiên. Món ăn này được hình thành khi người dân tận dụng nguyên liệu dư thừa từ quân đội Mỹ như thịt hộp, xúc xích, đậu đóng hộp để nấu cùng các nguyên liệu truyền thống của Hàn Quốc như kim chi, mì ramen, đậu phụ, bánh gạo, nấm.

 



"Này, giả sử tao mà đỗ được vào một trong hai trường top ấy." Diệp Tư hỏi Sa Điêu trong đầu, "Sau này cùng học đại học với Hà Tu, thì bọn tôi có thể mãi mãi sống như thế này không?"

 

"Chắc là thế." Hệ thống Sa Điêu trong đầu ngáp một cái, "Cậu mong chờ à?"

 

"Đặc biệt mong chờ." Diệp Tư nghiêm túc đáp, vô thức siết nắm tay, "Thật ra tao có rất nhiều chuyện muốn làm cùng Học Thần, đợi thi xong thì có thể lên kế hoạch rồi."

 

Diệp Tư tắm rất nhanh, chỉ kỳ cọ một lượt sữa tắm, gội sơ qua đầu rồi lau khô, sau đó mặc quần ngủ với áo ba lỗ, chạy ra ngoài.

 

Nồi lẩu bộ đội đã nấu gần xong, đặt trên bàn trà sôi ùng ục. Cả căn phòng tràn ngập hương thơm nóng hổi, khiến người ta lập tức thấy đói.

 

"Lại ăn đi." Hà Tu vẫy tay, "Mấy món mới mua anh cho vào mỗi thứ một chút rồi, còn thêm mì gói nữa."

 

Diệp Tư ngồi phịch một cái ngồi xuống sofa, Hà Tu đã bày sẵn bát đũa, còn múc hai muỗng nước lẩu cùng thịt bò mấy viên đủ loại cho cậu.

 

Diệp Tư thổi hai cái rồi bỏ vào miệng, gắp được gì ăn nấy, món nào cũng thấy ngon.

 

"Ăn từ từ thôi." Hà Tu ngồi bên cạnh, không nhịn được bật cười, "Em ăn thế này làm anh thấy căng-tin trường Anh Trung chắc có vấn đề, học sinh bị bỏ đói lả rồi."

 

Diệp Tư chẳng rảnh để trả lời, chỉ dán mắt vào nồi lẩu vàng óng đang sôi ùng ục, thịt bò, đậu phụ, bánh gạo nhỏ nhảy nhót, vừa nóng vừa ngon. Cậu vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Ngon quá."

 

Hà Tu mỉm cười ngồi nhìn Diệp Tư ngồi xếp bằng trên sofa, áo ba lỗ đen ôm sát, lờ mờ hiện lên đường nét cơ bắp.

 

"Diệp-kachu." Hà Tu khẽ gọi, "Tối nay thật sự ngủ cùng nhau à?"

 

"Á." Diệp Tư suýt cắn phải lưỡi, nuốt vội miếng đậu phụ nóng, suýt trợn ngược mắt vì bỏng, trừng hắn một lúc lâu mới nói: "Ừ đó, anh sợ à?"

 

"Không." Hà Tu lập tức đáp, ngừng một nhịp mới thở dài, "Chỉ là thấy..."

 

Diệp Tư chờ mãi cũng không nghe được Hà Tu "thấy" cái gì. Cậu đặt đũa xuống, căn phòng bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng lẩu sôi ùng ục.

 

"Khụ." Diệp Tư ngả người ra sau, kéo áo ba lỗ quạt gió, "Không sao, thật sự không sao. Nghe em này, hai chúng ta đầu kề đầu ngủ chung lâu nay rồi, chắc chắn không vấn đề."

 

"Ừ." Hà Tu nhìn lòng bàn tay bản thân. Một lúc sau, Diệp Tư như bị điện giật, nhích mông dịch ra xa, nhiệt độ ấm áp bên cạnh lập tức biến mất.

 

"Khụ khụ." Diệp Tư bắt đầu ho khan lúng túng, "Khụ, vừa rồi em bị miếng đậu phụ làm bỏng, nóng đến mức giờ ngồi cũng không yên đây..."

 

"Diệp Tư." Hà Tu đột ngột gọi một tiếng, lời trong miệng Diệp Tư nghẹn lại, tịt luôn.

 

Phòng khách lại im ắng vài giây.

 

Nồi lẩu nhỏ: ùng ục ùng ục.

 

Diệp Tư cảm giác da đầu bản thân tê dại như có điện chạy qua, chậm rãi "Hả?" một tiếng.

 

Hà Tu không đáp, một lúc sau Diệp Tư bất thình lình bật dậy: "M* nó, tiếng anh nuốt nước bọt to quá đấy, ai mà không biết còn tưởng anh muốn ăn thịt em?"

 

Hà Tu nghe vậy quay đầu nhìn cậu, ánh mắt khó tả: "Là em, vừa rồi chính em nuốt nước bọt, 'ực' một cái."

 

"Hả?" Diệp Tư ngơ ngác, "Là... em sao?"

 

Trong nhà không bật điều hòa, bên cạnh lại có nồi lẩu đang sôi, Diệp Tư nóng đến mức đứng ngồi không yên. Cậu nhổm dậy định tìm điều khiển điều hòa, nhưng trong khoảnh khắc ấy, không hiểu nghĩ thế nào, cậu cắn răng ngồi phịch xuống lại.

 

Ngồi xuống ngay lập tức, Diệp Tư liền với tay kéo lấy Hà Tu. Gần như cùng lúc, Hà Tu cũng nghiêng người sang, hai người chồng chéo ngã đè lên nhau.

 

Diệp Tư bị đè dưới, suýt không thở nổi, cố sức đẩy mấy cái mới giành được chút khoảng trống, thở hồng hộc rồi chửi: "M* kiếp, anh là chó hả?"

 

"Ừ." Hà Tu đáp gọn.

 

"..." Diệp Tư ngớ người, đối diện với đôi mắt phức tạp của Học Thần phía trên vài giây, rồi bất ngờ bật cười khúc khích, suýt đẩy ngã luôn hắn xuống.

 

Sofa kêu răng rắc, Hà Tu thấp giọng nhắc: "Chú ý chút, sofa nhà em hình như không chắc chắn lắm."

 

"Má, sofa nhà anh mới không chắc ấy." Diệp Tư bấu chặt vai Hà Tu, "Mai qua nhà anh thử vật nhau trên sofa xem sao, coi sofa nhà anh chịu nổi không."

 

"Đây gọi là đang vật nhau à?" Hà Tu nghiêm túc nhìn.

 

"Xem như thế đi." Diệp Tư hít sâu, cảm giác mặt chính mình nóng bừng, "Để em giúp..."

 

"Để anh." Hà Tu lập tức chen lời.

 

......

 

......

 

Mười hai giờ rưỡi, cả thế giới dường như yên lặng đi.

 

Chỉ còn tiếng thở gấp gáp không đều của hai người đang dính sát.

 

Diệp Tư có chút bức bối, đẩy Hà Tu ra, nghiêng người nửa nằm trên lưng ghế sofa, chiếm hơn nửa cái sofa. Còn Hà Tu thì một nửa người nằm trên phần còn lại của ghế, nửa kia lơ lửng, chống một chân dưới đất gắng giữ thăng bằng.

 

Qua lâu thật lâu, Diệp Tư mới hít một hơi, khẽ chửi: "Đệt."

 

"Em ổn chứ?" Hà Tu khẽ hỏi.

 

Diệp Tư im lặng, da đầu lại nổ tung.

 

Nói cho cùng, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sớm đã "tự xử" với bàn tay phải của bản thân nhiều năm, không phải chưa từng trải qua chuyện đời.

 

Cậu hít một hơi, không cam lòng, túm lấy tay Hà Tu giơ lên trước mắt soi kỹ.

 

"Trời ạ." Hà Tu nhịn không nổi cười bật ra tiếng, rồi "A..." một tiếng, chân trượt, ngã thẳng từ sofa xuống đất, người đập vào bàn trà trượt đi cả nửa mét, nằm ra tấm thảm, một tay vẫn bị Diệp Tư giữ chặt.

 

"Thả anh ra đi." Hà Tu vừa cười vừa nói, "Để anh tắt nồi đi, kẻo cạn mất."

 

Diệp Tư vội buông, nhanh tay bấm nút bếp từ, nồi lẩu cuối cùng cũng im lặng.

 

Hà Tu nằm dưới đất một lúc mới ngồi dậy chậm rãi: "Còn ăn nữa không?"

 

"Ăn cái rắm í." Diệp Tư lườm cái nồi cùng đống bát đĩa và khăn giấy trên bàn... "Mau, dọn hết đi, mang xuống dưới nhà vứt luôn."

 

Hà Tu cười mãi không ngừng, vừa ho vừa đi lấy túi rác, đổ hết nước lẩu còn sót vào rồi nhanh nhẹn dọn mấy tờ khăn giấy trên bàn.

 

Hắn vừa buộc xong miệng túi, Diệp Tư đã bật dậy như cá chép, hít mạnh: "Để em xuống vứt."

 

"Để anh, em nghỉ đi." Hà Tu vừa nói vừa bước ra cửa, Diệp Tư lập tức lao tới, cướp phăng túi rác trên tay như giành bóng, đẩy cửa: "Để em! Em ra ngoài hóng chút gió!"

 

Hà Tu nhìn nhúm tóc dựng ngược đầy bướng bỉnh trên đầu cậu, lại bật cười không ngừng, cười mãi mới quay vào thu dọn bát đũa.

 

Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để dọn, chỉ một cái nồi nhỏ, một cái bát, một đôi đũa, rửa hai phút là xong. Thu dọn đâu ra đấy, Hà Tu thuận tay ngó ra ngoài cửa sổ, thấy Diệp Tư xách túi rác lững thững đi về phía cái thùng rác lớn không xa.

 

Hắn nghĩ một lúc, rồi nhắn cho Diệp Tư một tin: [Anh đi tắm đây.]

 

Diệp Tư ra ngoài cũng mang theo điện thoại, rất nhanh đã bình thản trả lời một chữ [Ừm.]

 

Phòng tắm thật ra còn chưa kịp khô hẳn, nhưng đầu óc Hà Tu hơi mụ mị, đến tận khi đứng dưới vòi nước xối một lúc mới phản ứng được là Diệp Tư vừa mới tắm xong.

 

Không gian nhỏ tràn ngập mùi đào quen thuộc. Hà Tu hít sâu một hơi, dưới làn nước nóng khẽ xoay vai và cổ.

 

Thích một người thật sự là chuyện kỳ diệu: rõ ràng cùng một việc, bản thân tự làm mấy năm cũng chẳng thấy gì, nhưng chỉ cần đổi thành Diệp Tư thì lại khiến cả người hắn như tan chảy.

 

Hà Tu bất chợt lắc mạnh đầu dưới dòng nước, vài giọt nước bắn vào tai, tiếng ù ù trống rỗng trong tai cuối cùng cũng cắt đứt mớ suy nghĩ rối bời.

 

"Em về rồi đây." Diệp Tư gọi từ ngoài: "Bên ngoài dọn gần xong hết, em tắt đèn phòng khách nhé."

 

Hà Tu vội khóa vòi nước: "Được. Anh sắp xong rồi, em mà buồn ngủ thì cứ ngủ trước."

 

Diệp Tư lầm bầm vài câu nghe không rõ, rồi lại cao giọng: "Em chẳng buồn ngủ chút nào, anh cứ tắm đi."

 

Hà Tu nhanh chóng xoa sữa tắm, gội đầu, vài phút sau mang theo cùng mùi đào giống Diệp Tư bước ra khỏi nhà tắm, tiện tay cầm chiếc khăn Diệp Tư chuẩn bị sẵn lau tóc.

 

Phòng tắm vẫn ẩm nóng. Do dự một chút, Hà Tu chỉ mặc chiếc quần ngủ Diệp Tư đưa, khoác chiếc áo ba lỗ đen giống cậu, cầm theo áo ngủ khẽ đẩy cửa ra.

 

"Diệp-kachu, anh mặc thế này được không?" Hà Tu khẽ hỏi, vừa từ từ bước ra từ sau cánh cửa.

 

Trên giường: "Khò..."

 

"..."

 

Hà Tu lặng lẽ nhìn người đang gác lên chăn ngủ say, cổ họng khẽ động, hồi lâu mới tùy tiện đặt áo ngủ lên ghế.

 

"Này." Hà Tu khẽ gọi, hơi do dự, "Diệp-kachu?"

 

"Khò..."

 

"Diệp Tư." Lần này tiếng lớn hơn, mang chút bất lực: "Năm phút trước còn bảo không buồn ngủ cơ mà."

 

Diệp Tư bỗng giơ tay cào mặt, trong mơ lực không nhẹ, nhíu chặt mày, rồi lại đưa tay xoa vài cái, trở mình đổi hướng tiếp tục nằm đè lên chăn ngủ.

 

Hà Tu chợt buồn cười.

 

Hắn vừa nhớ đến cái meme Pikachu cào mặt, trông rất giống Diệp Tư.

 

Vốn định tối nay nằm cạnh trò chuyện đôi câu, dù cũng chẳng biết nói gì, chỉ muốn yên tĩnh bên nhau trò chuyện.

 

Hoặc chẳng nói gì, ngẩn ngơ một lúc cũng được, gấp mấy cái tai nhỏ bằng khăn giấy cũng xong.

 

Nhưng Diệp Tư cứ thế vô tư ngủ mất, chẳng bận tâm gì.

 

Hà Tu khẽ thở dài, tắt đèn phòng ngủ, cũng lần mò lên giường.

 

Rèm chỉ kéo một lớp mỏng, ánh trăng len vào rải trên giường. Giữa hai người ít nhất cách hai gang tay, nhưng hắn không dám lại gần hơn. Tóc và người Diệp Tư đều tỏa mùi dầu gội hương đào, thơm đến mức Hà Tu sợ chỉ cần hơi dịch tới là không kìm được mà chôn mặt vào ngửi.

 

Hơi mất mặt thật.

 

"Diệp-kachu." Hà Tu lại không nhịn được khẽ gọi, rồi hạ giọng hơn: "Em bỏ bạn trai ngủ một mình thế à."

 

Không động tĩnh.

 

Hà Tu đành thở dài, xoay người định lấy điện thoại chơi thêm chút game, nhưng màn hình vừa sáng liền vội tắt ngay, sợ làm Diệp Tư tỉnh.

 

Dạo này Diệp Tư mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng, còn lại ngoài ăn uống đi vệ sinh đều dốc hết vào học, người gầy hẳn đi.

 

Ăn bao nhiêu đồ đêm mà chẳng béo chút nào.

 

Hà Tu lại khẽ thở dài.

 

Cơn hưng phấn lúc nãy cũng tiêu tan, chỉ còn đầy ắp xót xa.

 

Diệp Tư mơ màng bỗng hừ một tiếng, vốn quay lưng gác chăn, đột nhiên lật người quay lại, giơ tay, "bốp" một cái vỗ trúng cánh tay Hà Tu.

 

Hà Tu: "..."

 

Diệp Tư sờ cánh tay trơn láng của Hà Tu, xoa lên xuống, lẩm bẩm: "Cái gì thế này."

 

Hà Tu: "..."

 

Vài giây sau, Diệp Tư khịt khịt mũi, lim dim mở mắt, nheo nheo nhìn Hà Tu một lúc, giọng khá to: "Bạn trai?"

 

Hà Tu vội "ừ" một tiếng, tay vuốt lưng cậu: "Em mơ à?"

 

"Cái gì thế này." Diệp Tư lại lớn tiếng lặp lại, cau mày lẩm bẩm vài câu tiếng Pikachu không ai hiểu, rồi duỗi tay: "Lại đây ôm."

 

"Ừ..." Da đầu Hà Tu tê rần, Diệp-kachu nửa mê nửa tỉnh quả thật sát thương gấp mười lần, như điện giật triệu vôn, đầu óc chưa kịp nghĩ thì cơ thể đã tự động nghiêng qua.

 

Khoảng cách giữa hai người từ hai gang thu hẹp còn nửa gang, Hà Tu dang tay ôm Diệp Tư, đặt tay lên lưng cậu, khẽ nói: "Ngủ tiếp đi."

 

"Ừm." Diệp Tư nhắm mắt, lúc mơ màng nói giọng vẫn to.

 

"Bánh cuộn ngon lắm." Diệp Tư nhắm mắt nói lớn, "Thơm cực kỳ." còn l**m môi.

 

Hà Tu nhìn Diệp Tư một lúc, không kìm được cúi xuống chạm nhẹ lên môi cậu.

 

Lần này không dùng răng, hắn chỉ đỏ mặt khẽ ngậm lấy môi Diệp Tư, rồi nhanh chóng rụt về, thở nhẹ hai hơi.

 

Diệp Tư nhắm mắt khẽ hừ hừ: "Đúng, chính là vị này."