Xe chạy được hơn mười phút, Diệp Tư quay đầu lại, thấy Hứa Thiện Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy không hề nhúc nhích.
"Đừng nhìn nữa." Hà Tu khẽ nói, "Hơi lộ đấy."
Diệp Tư ừ một tiếng, "Vậy cứ kệ cô ấy à?"
Hà Tu nghe xong trầm mặc một lúc.
Trước giờ hắn không quen xen vào chuyện người khác, trừ khi gặp người gặp nạn mới ra tay giúp đỡ. Còn những chuyện riêng tư mà người ta không chủ động nói ra, hắn chẳng mảy may hứng thú can dự.
Nhưng từ sau khi sống lại, trong vòng tròn cuộc sống của hắn đã xuất hiện không ít người có ràng buộc, sâu cạn khác nhau, nhưng đều có thể gọi là "bạn bè".
Hà Tu khẽ thở dài: "Vẫn nên quan tâm, nhưng cần phải nghĩ kỹ. Ba mẹ Hứa Thiện Nguyệt đều làm việc ở thành phố H, nhà cũng ở đó, hình như còn có ông bà. Sao tự dưng lại muốn về quê, quê còn ai chứ?"
Diệp Tư nghe vậy ngẩn ra, rồi cắn răng đứng dậy: "Hay là để em đi hỏi?"
"Đừng." Hà Tu vội kéo áo cậu ngồi xuống, "Phải tìm hiểu, nhưng không thể để em hỏi. Quan hệ hai người chưa đủ thân."
"Vậy... tìm Thẩm Phi?" Diệp Tư hơi lúng túng.
Hà Tu nghĩ rồi nói: "Tìm Tống Nghĩa."
Diệp Tư: "?"
Hà Tu bình tĩnh nhìn cậu: "Không phải em nói Tống Nghĩa giống cún sao. Chuyện không muốn nói với người khác, có khi lại chịu nói với 'cún' đấy."
"...." Diệp Tư im lặng hai giây, "Anh đừng mắng anh em của em như thế chứ."
Hà Tu nhướng mày nhìn qua. Diệp Tư ngập ngừng, rồi nói: "Dù là em mở đầu...nhưng... thôi được, để em bảo Tống Nghĩa hỏi."
Thực ra Diệp Tư cũng hiểu ý Hà Tu. Thẩm Phi thân với Hứa Thiện Nguyệt quá, có khi lại khiến cô ấy do dự.
Tống Nghĩa thì khác, tính tình hào sảng, vô hại, lại đối xử tốt với cô ấy... giống như... một con husky vậy.
Hà Tu nhìn Diệp Tư gửi tin nhắn: "Để Tống Nghĩa hỏi đi, em đừng nghĩ nhiều. Hôm nay nghỉ ngơi, nếu có chuyện thì mai chúng ta đến quê Hứa Thiện Nguyệt."
"Được." Diệp Tư gật đầu, rồi quay lại cười nhìn Hà Tu.
Hà Tu rụt tay, hơi mất tự nhiên: "Nhìn anh làm gì?"
"Thấy anh càng lúc càng khác trước." Diệp Tư cười, nghiêng người tựa vào tay hắn, "Thấy đáng yêu lắm."
Hà Tu không đáp. Đợi Diệp Tư lấy điện thoại làm bài, hắn mới chậm rãi xoa đầu cậu.
"Tóc hơi dài rồi." Diệp Tư ngáp, gối lên vai Hà Tu, "Hai hôm nữa ở nhà anh đi tìm tiệm cắt tóc nhé."
Hà Tu ừ một tiếng: "Cùng đi cắt."
Xuống xe vừa đúng 12 giờ trưa. Thành phố nhà Hà Tu sống nhỏ bằng nửa thành phố H, khu trung tâm khá nhỏ, taxi chạy mười phút là hết. Khu dân cư tỏa ra quanh trung tâm. Nhà Hà Tu gần khu thương mại, chung cư cũng khá mới.
"Anh ở đây từ nhỏ à?" Vừa vào khu, Diệp Tư ngó nghiêng khắp nơi, như lần đầu thấy, muốn đếm cả số cây trong sân.
Hà Tu lắc đầu: "Chuyển đến hồi cấp hai, trước ở khu nhà cũ phía nam thành phố."
"Nhà này nhìn mới ghê." Diệp Tư vừa đi vừa quay một vòng, "Trong khu cũng yên tĩnh, thích thật."
"Em đang đi coi nhà đấy hả?" Hà Tu bật cười, nhận lấy chiếc cặp Diệp Tư khăng khăng đòi xách, "Đi thôi, mẹ anh chắc mở cửa rồi."
"Hả? Mẹ anh biết chính xác giờ chúng ta về à?" Diệp Tư ngạc nhiên.
"Vừa nãy bà ấy nhìn từ cửa sổ xuống." Hà Tu điềm nhiên.
"..."
Diệp Tư suýt vấp, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nghiêm mặt: "Không sao, dù gì em đẹp trai thế này, các bác gái đều thích."
"Em nói đúng." Hà Tu bật cười, bóp nhẹ tay cậu, "Dù sao mẹ anh cũng thích."
"Không thích cũng phải thích." Diệp Tư giả vờ nghiêm mặt.
"Dù sao con trai bà ấy thích là được." Hà Tu lại bóp nhẹ vai cậu.
Nhà Hà Tu ở tầng áp mái. Cửa thang máy vừa mở, Diệp Tư thấy căn hộ bên trái mở cửa sẵn, người phụ nữ từng gặp trong buổi họp phụ huynh đang đứng đó, quay đầu nói với ai đó bên trong.
Tiếng TV vang ra, ba Hà Tu ngồi sofa xem chương trình 'Nói về pháp luật', đang bàn chuyện về vấn đề xã hội.
"Các con về rồi à." Mẹ Hà Tu nghe thấy tiếng động quay lại, mỉm cười vẫy tay, "Diệp Tư phải không?"
"Cháu chào cô." Diệp Tư vội nói, "Cháu đến làm phiền mấy hôm ạ."
"Không phiền, không phiền đâu." Mẹ Hà Tu cười, không để ý con trai, cúi xuống lấy đôi dép lông vàng mới từ tủ đưa cho Diệp Tư, trên dép còn nguyên tem.
Diệp Tư và Hà Tu đều sững sờ.
"Đúng cái này chứ?" Mẹ Hà Tu cười, "Hà Tu dặn từ mấy hôm trước, bảo mua dép, khăn tắm, phải là con gì gì đó màu vàng."
"Mẹ, đây là Psyduck (*)." Hà Tu lúng túng, "Diệp Tư thích Pikachu mà."
(*) Psyduck là nhỏ vô tri này trong Pokemon nha mn:
"Hả?" Mẹ Hà Tu ngạc nhiên nhìn chiếc dép, "Không giống à?"
Hà Tu: "..."
Diệp Tư nhịn không được, ôm bụng cười ngồi phịch xuống tủ giày, suýt đụng ngã cây treo áo.
"Haiz." Hà Tu cũng bật cười, "Của con cũng mua sai, con thích Bulbasaur xanh, mẹ lại mua Squirtle (*)."
(*) Squirtle là nhỏ này nha:
"Thôi thì cũng đã lỡ rồi, đừng kén chọn." Diệp Tư vỗ tay hắn, nhanh nhẹn xỏ dép Psyduck, bật dậy nhún hai cái, "Cảm ơn cô ạ!"
"Diệp Tư khéo miệng quá." Mẹ Hà Tu cười, "Cô chẳng phân biệt nổi mấy nhân vật này."
"Không khác gì đâu ạ." Diệp Tư cười.
"Khác nhiều chứ." Hà Tu nhỏ giọng, có chút tiếc nuối.
"Vào ăn cơm đi." Mẹ Hà Tu gọi, "Để nguội mất, hai đứa ăn trước rồi để Hà Tu dẫn cháu lên xem phòng."
"Vâng ạ." Diệp Tư vừa theo vào bếp vừa lén nhìn, phát hiện nhà Hà Tu còn có gác mái.
Trên bàn bày bốn mặn một canh, đều là món thường ngày, nhưng mẹ Hà Tu còn mua riêng một con ngỗng kho tương, lấy sẵn hai cái đùi cho hai người bọn họ.
"Ăn đi, đừng khách sáo nhé." Mẹ Hà Tu nói, "Hà Tu bảo cháu thích ngọt, trứng xào cà chua cô cho thêm chút đường, nếm thử xem."
Diệp Tư vội gật đầu, múc một muỗng lớn rưới lên cơm.
Ba mẹ Hà Tu đều là dân trí thức, nhất là ba hắn, khí chất lúc xem TV khác hẳn ba Diệp. Nhưng cả nhà ngồi ăn lại vô cùng ấm cúng, không hề coi Diệp Tư là người ngoài. Ba mẹ Hà Tu tiếp tục tranh luận vấn đề xã hội vừa nãy trên TV, Hà Tu thì vốn đã quen thuộc, vừa yên lặng ăn vừa liên tục gắp thức ăn cho Diệp Tư.
Bữa cơm rất ngon: sườn kho, trứng xào cà chua, đậu hũ nhồi thịt, rau xào, thêm nồi nhỏ canh bò hầm cà chua. Món mẹ Hà Tu nấu không đậm dầu muối như nhà Diệp Tư, mà rất thanh đạm, tinh tế.
Không phải mỹ vị xuất sắc, nhưng ăn vào thấy dễ chịu, mỗi món vài miếng là từ dạ dày đến tim đều ấm áp, đầy cảm giác yên bình.
"Có nhạt quá không?" Hà Tu hỏi, "Mẹ anh nấu nhạt, đã quen vậy rồi."
"Ăn quen được." Diệp Tư lập tức nói, như còn định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, ngẩng nhìn người phụ nữ vẫn đang tranh luận với ba Hà Tu, chỉ khẽ cong môi.
Ăn xong Hà Tu chủ động dọn bát, rồi dẫn Diệp Tư lên phòng.
Phòng Hà Tu ở gác mái, hắn đi trước, Diệp Tư theo sau. Dưới nhà mẹ Hà Tu gọi với theo: "Hai đứa lên nghỉ chút, lát nữa mẹ cắt dưa lưới mang lên nhé."
"Cảm ơn mẹ." Hà Tu hỏi, "Trong tủ còn sữa chua không ạ?"
"Có." Giọng bà từ bếp vọng ra, "Mẹ mang lên cho, hai đứa cứ làm việc của mình đi."
"Mẹ anh tốt thật." Lên đến nơi, Diệp Tư nhỏ giọng, "Trước đây nghe anh nói bị ép học tài chính, em còn tưởng mẹ anh nghiêm khắc lắm, giờ thấy chẳng phải."
"Người lớn cũng là người mà." Hà Tu mỉm cười, "Đâu ai lúc nào cũng hoàn hảo hay tệ hại."
"Anh nói đúng." Diệp Tư gật đầu, vừa quan sát quanh căn phòng vừa khẽ thở dài, "Mẹ anh nấu ngon quá, mới ăn hai miếng đã thấy như 'mùi vị của mẹ' trong bài văn hồi tiểu học. Em chưa từng nếm hương vị như vậy."
"Diệp Tư." Hà Tu khẽ gọi, kéo tay cậu.
"Hửm?" Diệp Tư thu ánh nhìn, vừa quay đầu đã ngửi thấy mùi đào nhạt. Hà Tu ôm cậu, khẽ vuốt lưng: "Mẹ anh cũng là mẹ em."
"Ừ." Tai Diệp Tư đỏ lên, hai người tách ra rồi cùng bật cười, "Mẹ anh đúng là mẹ em rồi chứ còn gì. Mẹ anh quá lời, tự dưng nhặt được một thằng con đẹp trai thế này mà."
Hà Tu cũng cười, liếc xuống cầu thang không thấy ai, liền ghé sát khẽ chạm môi Diệp Tư.
"Trời, học bá, gan to ghê." Diệp Tư cũng vội liếc xuống, kéo cổ áo Hà Tu, cắn nhẹ môi hắn, "Huề nhé."
Hà Tu không nói, vuốt lại cổ áo bị kéo nhăn, chợt nghe tiếng động dưới cầu thang.
"Mẹ anh lên đấy." Diệp Tư tròn mắt thì thầm.
Hà Tu nhìn cậu, không đáp.
"Mang dưa lưới và sữa chua tới rồi đây." Mẹ Hà Tu lên thẳng phòng, "Hai đứa mười phút nữa hẵng ăn, mới lấy từ tủ ra còn lạnh lắm."
"Vâng." Hà Tu nói, "Chiều chúng con ở nhà, tối con với Diệp Tư ra ngoài cắt tóc."
"Được." Mẹ Hà Tu cười, "Hẹn thầy là chín giờ sáng mai, tối nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Hà Tu khẽ gật đầu.
Diệp Tư nghe tiếng chân mẹ Hà Tu khuất dần, cậu mới thở phào một tiếng: "Hai hôm nay phải cẩn thận, đừng làm ba mẹ anh hoảng."
"Ừ." Hà Tu gật đầu, "Đừng quá là được, dù sao anh cũng ở trên gác mái."
"Ăn dưa lưới thôi, cho em xem phòng anh nào." Diệp Tư kéo tay Hà tu về phía phòng ngủ, "Phòng anh thế nào, em tò mò quá."
"Bình thường thôi, không rộng bằng phòng em." Hà Tu theo sau, dù đang ban ngày nhưng vẫn bật đèn cho Diệp Tư.
Quả thật không rộng bằng phòng Diệp Tư, nhưng cũng không chênh lệch nhiều, chỉ là không gian trống ít hơn. Tủ áo, giường, bàn học, bài trí giống phòng Diệp Tư đến kỳ lạ, chỉ khác một chỗ. Khoảng trống đối diện bàn học của Diệp Tư, trong phòng Hà Tu lại đặt một cây đàn piano.
"Ơ kìa, anh biết chơi piano sao?" Diệp Tư ngây ra vài giây, rồi bất ngờ quay đầu lại vỗ mạnh một cái lên vai Hà Tu, mắt sáng rực: "Vãi! Anh biết đánh piano?!"
"Chỉ học chưa đầy bốn năm thôi." Hà Tu bất lực xoa vai, cũng không biết tay Diệp Tư có phải làm bằng sắt không, mỗi lần vỗ đều đau điếng.
"Ây, xin lỗi xin lỗi." Diệp Tư vội vàng lấy tay xoa bừa lên vai Hà Tu mấy cái, lại còn chẳng đúng chỗ, rồi không kìm nổi chen vào giữa đàn và ghế, ngồi phịch xuống, tay đặt trên nắp đàn: "Em mở được không?"
"Mở đi." Hà Tu cười, ngồi xuống bên cạnh, "Muốn mở sao cũng được, nhưng anh lâu lắm rồi không đàn, hồi nhỏ cũng chẳng học được nhiều."
"Bốn năm cũng đâu có ngắn." Diệp Tư vừa nói vừa cẩn thận mở nắp đàn, dưới lớp sơn bóng loáng là sự dày dặn trầm lắng, như thể vén mở một phần tuổi thơ bị phủ bụi của Hà Tu. Ttrong không khí cũng khẽ bay lên một lớp bụi mỏng.
Trong lòng Diệp Tư "woa" một tiếng thật to, có hơi mất mặt, chỉ còn thiếu chưa cảm khái rằng: "Anh nhìn này, phím đen phím trắng nè!"
Cứ như từ lúc gọi một tiếng "bạn trai", cả người liền biến thành đồ ngốc chưa từng thấy qua thế giới.
Diệp Tư giơ tay lên thử, rồi lại do dự, chẳng hiểu sao có chút không dám chạm vào.
"Ấn xuống đi." Hà Tu nói, rồi tự nhiên đưa tay đặt lên tay cậu, cùng Diệp Tư nhấn xuống. Một âm thanh đột ngột vang lên trong không gian nhỏ, nhưng không chói tai, trái lại còn có chút dịu dàng.
"Để anh đàn cho em nghe một khúc nhé." Hà Tu cười, "Anh biết chắc em sẽ đòi anh biểu diễn, mà giờ trong đầu anh chỉ còn một bản là có thể đàn ngay thôi."
"Xin mời." Diệp Tư lập tức nhường chỗ, nhưng Hà Tu kéo cậu ngồi xuống cạnh: "Không cần đi, ngồi bên cạnh là được."
"Ngồi sát cạnh anh hả?" Diệp Tư ngẩn ra, nhưng đôi mắt đen không giấu nổi ánh sáng rực rỡ, "Không làm phiền anh chứ?"
"Không đâu." Hà Tu vừa nói vừa rút ra một bản nhạc từ sau giá đàn, sáu tờ A4 in dán liền nhau thành một dải, trải ngay ngắn trước mặt.
"Đây là một khúc trong Bình Quân Luật." Giọng Hà Tu điềm đạm, "Có thể nghe không ra tiết tấu hay giai điệu rõ ràng gì, nhưng... cứ nghe thử nhé."
"Không sao, anh cứ đàn đi." Diệp Tư phấn khích đến mức không ngồi yên nổi, liên tục chà tay ướt mồ hôi lên đùi, "Anh đàn đi."
Hà Tu mỉm cười, mười ngón đặt lên phím đàn chạy vài dải âm khởi động tay, rồi thân người khẽ nghiêng, tiếng đàn liền trôi chảy vang lên trong không gian nhỏ bé.
Quả thật, Diệp Tư nghe mãi cũng chẳng thấy giai điệu nào hùng tráng hay lãng mạn, nhưng nghe vào lại thấy lòng bình yên lạ thường.
Khúc nhạc này giống hệt cảm giác mà Hà Tu mang đến: cân bằng, nghiêm cẩn, nhìn qua tưởng như nhạt nhẽo đến vô vị, nhưng tiếp xúc lâu mới nhận ra sự dễ chịu gây nghiện ấy.
Hà Tu là người từ trong ra ngoài đều thống nhất một cách mạnh mẽ. Càng thân thiết lâu dài, Diệp Tư càng cảm nhận rõ sự nhất quán đó. Hành động lời nói, quan niệm xử thế, yêu ghét thiện ác... tất cả đều có một sự đồng bộ từ nội tâm.
Diệp Tư nghiêng đầu nhìn hắn, ánh sáng men theo đường nét gương mặt nghiêng, vẽ ra một nét cong nhạt, vừa cứng cáp vừa mềm mại dịu dàng.
Mười ngón tay trắng dài, dịu dàng tự do chạy trên phím đàn đen trắng. Diệp Tư nhìn một lúc liền ngẩn ngơ, cho đến khi tiếng đàn dừng lại hẳn.
"Cũng ổn chứ?" Hà Tu ngập ngừng, có chút ngại ngùng, tay còn đặt trên phím, "Thật ra còn tốt hơn anh tưởng, chắc do em ngồi cạnh nên anh phát huy năng lực siêu thường của bản thân."
Diệp Tư không nhịn được bật cười, tựa khuỷu tay lên thân đàn, chống cằm mỉm cười nhìn Hà Tu: "Bạn cùng bàn, em phát hiện bàn tay anh thật lợi hại."
Nghe thế, Hà Tu ngẩn ra, vô thức giơ tay co duỗi vài cái trước mặt Diệp Tư: "Sao vậy?"
Ánh sáng lọt qua kẽ ngón tay, trông như phát sáng. Tim Diệp Tư bất giác mềm nhũn, thở dài: "Bạn trai, mau thu tay lại đi, chẳng phải nói ở nhà anh phải biết giữ chừng mực sao?"
Hà Tu ngẩn ra một giây, rồi bật cười, cũng chống tay lên đàn cười nhìn Diệp Tư: "Không đúng, anh đang đàn piano cho em nghe mà em lại nghĩ cái gì thế?"
"Trong lòng anh chẳng nhẽ không biết em nghĩ gì chắc?" Diệp Tư dày mặt nói, "Tay đẹp thế kia, chẳng phải cố tình sao?"
Hà Tu chỉ cười nhìn cậu, không nói gì. Nhìn một lúc, bất ngờ nghiêng người tới gần, kéo cổ áo Diệp Tư sang một bên, cúi đầu cắn một cái lên xương quai xanh cậu.
"!"
Diệp Tư lập tức đờ người, lông tóc dựng đứng, suýt nữa bật khỏi ghế, trừng mắt: "Anh làm cái gì đấy?!"
"Không làm gì cả." Hà Tu nhỏ giọng, cố giấu nhịp tim đạp loạn, thản nhiên cong môi bắt chước giọng Diệp Tư: "Học thần to gan hơn thôi."
"M* kiếp." Diệp Tư cười đến mức suýt ngã khỏi ghế, rồi đương nhiên ôm lấy cổ Hà Tu.
Chiều hôm ấy nắng đẹp, hai người gần như chẳng rời khỏi căn phòng. Hà Tu giảng cho Diệp Tư mấy câu khó trong đống bài tập kỳ nghỉ lễ, rồi cùng cậu bấm giờ luyện sáu bài luận tiếng Anh.
Trong phòng ngủ, bàn học sát cửa sổ chiếm gần nửa bức tường, từ trưa đến hoàng hôn, từng nấc sáng tối đều khắc rõ lên gương mặt nghiêng của thiếu niên ngồi trước bàn.
"Nghỉ chút đi." Hà Tu xem giờ, "Sáu giờ rồi, ra mua gì ăn rồi đi cắt tóc nhé?"
"Không ăn cơm nhà à?" Diệp Tư l**m môi, "Trưa còn đồ thừa, hâm lại cũng ăn được."
"Ra ngoài mua đi." Hà Tu cười, "Bánh mì cuộn (*) dưới nhà ngon lắm, anh đã ăn từ nhỏ, dẫn em đi nếm thử."
"Cũng được." Mắt Diệp Tư lại sáng lên.
(*) Bánh mì cuộn hay còn gọi là Burrito:
Tình yêu tuổi này dường như chẳng nghĩ ra được nhiều việc để làm, chỉ là cùng nhau học, cùng nhau dạo phố, ăn xong bữa này rồi lại đến bữa khác. Một bông hồng bên đường cũng có thể cắm cả nửa tháng, hai cánh tay sát nhau là niềm mong ngóng mỗi ngày.
"Chúng ta tranh thủ đi xem phim nhé." Diệp Tư vừa cầm bánh mì cuộn vừa nhảy nhót đi phía trước.
"Được." Hà Tu nghĩ một lúc, "Nhưng rạp gần đây cũ lắm, hay để khai giảng rồi hẵng đi. Em có gấp không?"
"Anh có ý tưởng gì à?" Diệp Tư nhướng mày.
"Cũng không hẳn." Hà Tu dừng một chút, "Lần trước không phải nói muốn thức đêm xem Pokémon mà chưa làm sao? Anh đã tải sẵn trong máy tính bảng rồi, tối nay hai chúng ta có thể cùng xem."
"Xem... kiểu chui trong chăn xem chung ấy hả?" Diệp Tư theo bản năng khựng lại.
Hà Tu im lặng chốc lát, rồi vẫn gật đầu: "Ừ. Chủ yếu là vì chưa có sưởi, ban đêm lạnh, nên chỉ có thể trong chăn..."
Chưa nói hết đã bị tiếng cười của Diệp Tư cắt ngang. Cậu nhào lên người Hà Tu, cười đến gập cả lưng, vừa ho vừa nói: "Được, vậy thì chui chăn. Sợ lạnh, chúng ta đều sợ lạnh chết đi được."
Không khí nhộn nhịp của thành phố nhỏ về đêm thể hiện rõ rệt, tan học tan làm mọi người chen nhau, cả con phố chật ních từ đầu đến cuối.
Hai người ăn bánh mì cuộn xong lại đi mua ly trà sữa phải xếp hàng dài, gần đến tiệm cắt tóc Hà Tu còn mua cho Diệp Tư phần takoyaki (*), ăn xong lại khát, thế là thêm món kem vào hành trình.
(*) Takoyaki là món bánh bạch tuộc hình cầu, một món ăn vặt đường phố nổi tiếng của Nhật Bản, được làm từ bột mì, nhân bạch tuộc và nướng trong chảo đặc biệt.
Ngồi cạnh nhau trong tiệm cắt tóc, Diệp Tư hít sâu: "Thầy Tony(*), làm ơn đừng cài khăn cổ chặt quá, tôi nghẹn muốn ói luôn."
(Tony là từ chỉ chung cho thợ cắt tóc nhé)
Hà Tu cứ cười mãi, chẳng ngừng được. Cô thợ cắt tóc hỏi: "Muốn để dài tới đâu?"
Hà Tu nghe thế liền vô thức nhìn sang Diệp Tư. Cậu đang giơ điện thoại có hình Lưu Xuyên Phong (*) cho thợ xem: "Tóc phải có khí chất thế này, hiểu không? Nhưng tổng thể ngắn hơn chút, đừng quá ngắn, tôi là nam thần trường học đó."
(*) Nhắc lại cho ai đã quên thì Lưu Xuyên Phong là tên tiếng Trung của nhân vật Rukawa Kaede của bộ truyện Slam Dunk
Hai cô thợ đều bật cười, Hà Tu ngập ngừng: "Tôi cũng cắt ngắn giống cậu đi."
"Cậu cũng là nam thần của trường à?" Cô thợ cười trêu chọc.
Hà Tu gật đầu: "Nghe nói là vậy."
Cùng nhau cắt tóc cũng là trải nghiệm mới mẻ. Nhìn đối phương khoác áo choàng xám xịt ngồi trên ghế, tóc ướt nhẹp, bị người ta cầm lược gom từng nhúm cắt ngắn, cuối cùng máy sấy thổi tung, dáng vẻ trông thật phong độ.
"Vẫn ngắn hơn em nghĩ." Diệp Tư đứng trước gương, kéo tay Hà Tu đặt lên đầu cậu, "Anh sờ xem, có phải hơi châm tay không?"
"Đỉnh đầu hơi châm, chỗ vẫn khác ổn." Hà Tu dừng một chút, rồi bổ sung: "Nhưng thật ra đỉnh đầu em luôn có vài sợi dựng ngược."
"Vậy à?" Diệp Tư nghiêng qua ngó lại, rồi cười với Hà Tu: "Tóc ngắn trông có thần hơn, nhưng hơi xù, chắc em phải quen dần."
Hà Tu chỉ cười không nói. Thật ra hắn cũng thấy tóc ngắn khiến Diệp Tư thêm chút sắc bén, khá mới mẻ. Như nhân vật game được mở khóa skin mới, đẹp xấu chẳng quan trọng, cất giữ đã là vui rồi.
Hai người bước ra khỏi tiệm cắt tóc thì trời đã tối. Hà Tu đang gọi xe bên đường, điện thoại trong túi quần Diệp Tư reo lên.
"Là Tống Nghĩa." Cậu thoáng nhìn hiển thị, vẻ mặt hơi cứng lại, lẩm bẩm mấy câu "chắc không có chuyện gì" rồi mới bắt máy.
"Diệp Thần, đoán xem tao đang ở đâu!" Giọng Tống Nghĩa phấn khởi vang lên, Diệp Tư và Hà Tu cùng thở phào.
"Lười đoán." Diệp Tư dựa vào người Hà Tu, lười biếng hừ hỏi, "Sáng tao nói với mày chuyện đó, mày hỏi chưa?"
"Hỏi rồi!" Tống Nghĩa vui vẻ, "Quả thật quê cô ấy ở thị trấn T, nhưng ba mẹ nhiều năm chẳng về, ông bà cũng chuyển hết lên thành phố H, chỉ còn mấy bác dì gì đó ở quê thôi."
Diệp Tư "à" một tiếng: "Vậy cô ấy về làm gì?"
"Con cún của cô ấy!" Tống Nghĩa phấn khích, "Tết năm ngoái cả nhà về quê thăm họ, dắt chú cún theo, kết quả nó chạy mất trong thị trấn, cô ấy khóc cả cái Tết. Hôm qua nghe tin chú cún sớm đã được tìm về, vui quá một đêm không ngủ, học hành cũng mặc kệ, ba mẹ cố ấy cản không được, tự mình bắt xe về quê dắt chú cún đi."
"Á!" Diệp Tư lập tức đứng thẳng, "Thì ra vậy! Nhưng khoan, hôm nay tao thấy cô ấy mặt mày nặng nề, còn hơi giận nữa."
"Không giận sao được?" Tống Nghĩa cười, "Họ hàng tìm thấy chú cún lâu rồi, nhưng đưa cho mấy đứa nhỏ nuôi, lại chẳng nói cho cô ấy biết. Giờ cô ấy bảo phải xé xác lũ nhóc đó."
Diệp Tư thở phào: "Thế thì ổn. Tao với học thần lo xa rồi."
"Bất ngờ không?" Tống Nghĩa hưng phấn, "Tao còn có tin vui hơn đây, Thẩm Phi dạo này cứ lo cho Tiểu Giản đúng không? Nguyệt Nguyệt vốn ngại không dám nói. Tao vừa hỏi, cô ấy vui lắm, tao bảo sẽ cùng cô ấy đi đón chú cún, cô ấy lập tức đồng ý! Trời ạ, tao sướng muốn bay luôn, giờ tao đang trên taxi, sắp đến trấn đó rồi!"
"Tao chỉ muốn hỏi..." Diệp Tư cố nhịn cười, "Tiền taxi hết bao nhiêu?"
"Đừng nhắc tiền!" Tống Nghĩa rít một tiếng, rồi hạ giọng, "Nếu mày rủng rỉnh thì chuyển trước cho tao năm trăm, tháng sau tao sẽ trả."
Diệp Tư cười cúp máy, chuyển cho Tống Nghĩa 666 tệ. Tống Nghĩa nhận ngay, gửi lại sticker husky lè lưỡi kèm chữ: [Cảm ơn đại ca.]
Chưa kịp cất điện thoại, Tống Nghĩa lại gửi thêm một đoạn thoại.
Hà Tu vừa đón được taxi, vừa mở cửa vừa thuận miệng hỏi: "Cậu ấy nói gì, mở loa ngoài đi, chắc là chuyện bên Hứa Thiện Nguyệt cần giúp."
Diệp Tư ừ một tiếng, tiện tay mở loa.
Giọng ồm ồm của Tống Nghĩa vang ra: "Ê khoan, tao vừa nhận ra, chẳng phải mày nói ở nhà đóng cửa học bài sao? Hứa Thiện Nguyệt bảo mày với học thần về nhà cùng nhau rồi! Vãi, du lịch hoành tráng thế này cũng không gọi tao với Hưng ca, mày còn là người không vậy hả?!"