Hệ Thống Học Bá Lầy Lội

Chương 86: "Sao bạn cùng bàn lại không đăng ký cùng một trường vậy?"



Không xa trường học có một con phố quán bar, phần lớn là quán nhạc nhẹ, khách đến chủ yếu là sinh viên.

 

Hà Tu và Diệp Tư là những người đến muộn nhất, vừa ngồi xuống đã bị nhân viên phục vụ nhét cho một cuốn menu dày như album ảnh.

 

"Để em gọi món." Diệp Tư mắt sáng rực, "Tối nay em bao nha."

 

Hà Tu đang định ghé qua nhìn menu thi vai bỗng đau nhói, là bị La Hán lao tới nện một cú.

 

"Học thần đỉnh thật!"

 

Hà Tu: "......"

 

"Để tôi nói cho mấy người biết," Diệp Tư vừa liếc menu vừa nói, "Các cậu chiều một năm nay rồi, chứ trước kia ai dám vỗ vai học thần?"

 

"Diệp thần nói đúng." Tống Hứa gật đầu, rồi lại vung một cú giáng lên cánh tay Hà Tu, "Học thần đỉnh thật!"

 

Hà Tu: "......"

 

Hứa Thiện Nguyệt hít sâu một hơi, "Có phải cậu bốc trúng đề C ngay từ đầu không? Đề khó nhất đó, tôi nghe người khác ra ngoài bàn mà toát cả mồ hôi lạnh."

 

Hà Tu khẽ ừ một tiếng, "Đúng là phức tạp hơn ba đề còn lại."

 

Ngồi quanh bàn này toàn người may mắn, ngoài Hà Tu – đại ma vương không sợ trời không sợ đất – thì những người khác bốc trúng đề B, đều là dạng bài Lão Mã nhắc tới từ hai tuần trước.

 

Hà Tu chỉ để nửa tai nghe họ thảo luận cách giải, nửa tai còn lại nghe Diệp Tư gọi món với phục vụ.

 

"Mấy combo hamburger ở trang này, mang mỗi loại một phần." Diệp Tư chỉ vào menu, lật sang trang khác, "Rồi thêm cái pizza này, lấy loại lớn nhất. Đồ ăn vặt và đồ uống thì hỏi xem bọn họ muốn gì."

 

Hà Tu nghĩ thầm, đổi chỗ rồi mà vẫn là hamburger.

 

"Đói lắm rồi hả?" Diệp Tư dưới gầm bàn cọ cọ vào đùi hắn, thở dài, "Vừa nãy xem group chat phấn khích quá, lẽ ra phải mua hamburger cho anh rồi mới ra ngoài."

 

Hà Tu đưa tay nhéo eo cậu một cái, "Chưa đói đến mức ấy."

 

"Xì..." Diệp Tư né sang một bên, "Đừng động lung tung, em còn nguyên một thân..."

 

Cậu chưa nói hết thì đột nhiên nhận ra đây là bàn ăn, bèn vội đổi giọng, ho nhẹ một tiếng rồi uống một ngụm trà.

 

Từ lúc thi xong tới giờ vẫn giữ vẻ mệt mỏi, Hà Tu bỗng bật cười, như thể không nhịn được, lại giống như vốn chẳng định nhịn. Hắn cười mấy tiếng rồi nắm chặt tay Diệp Tư.

 

"Này này này." Tống Hứa vỗ bàn, "Hai người, chú ý chút đi!"

 

"Biến đi." Diệp Tư trừng mắt, "Trong bàn này chỉ có cậu không đủ tư cách nói, im miệng."

 

Tống Hứa im lặng, đến lượt Ôn Thần ngồi cạnh cúi đầu cười khúc khích.

 

Một ngày thi xong, dây thần kinh căng thẳng của mọi người cơ bản cũng thả lỏng, đồ ăn bưng lên là lập tức chén sạch, vừa nhai vừa tiếp tục bàn chuyện về đề thi.

 

Diệp Tư không mấy chú ý đến chi tiết, chỉ biết ai cũng thi tạm ổn. Trong đầu cậu toàn lặp lại cảnh tượng Hứa Thiện Nguyệt miêu tả trong group chat.

 

Hà Tu... là học sinh trường nào ấy nhỉ?

 

Anh Hoa, thành phố H.

 

Hình như có chút ấn tượng, lần này thì chắc chắn nhớ rồi.

 

Phải lợi hại thế nào mới khiến giám khảo sát thủ của Q Đại nhớ cả một trường chỉ vì một người.

 

Một ngôi trường nhỏ bé vô danh ở thành phố xa xôi, còn xếp hạng chót trong danh sách trường trọng điểm cấp tỉnh.

 

Diệp Tư vừa nghĩ vừa vô thức xoa đùi Hà Tu đến đỏ cả lòng bàn tay, lúc đầu còn tưởng do bản thân quá hưng phấn.

 

Mãi cho đến khi một bàn tay nóng hơn siết chặt lấy tay cậu.

 

Hà Tu ghé tai cậu thấp giọng: "Ăn nhanh đi, tối nay về ngủ sớm."

 

Diệp Tư hơi nghiêng đầu đầu nhìn hắn, hơi thở gần ngay trước mắt, giữa tiếng ồn ào xung quanh lại rõ ràng đến lạ thường.

 

Cậu cười, tiện tay xé miếng pizza, cắn một góc nhọn, vừa nhai vừa nói: "Ngày mai, tới lượt em rồi."

 

Hà Tu ở bên tai cậu ừ một tiếng, rồi cắn luôn vào vết cậu vừa ăn trên miếng pizza, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn.

 

Đúng lúc đang kỳ thi mà tối đó Diệp Tư lại chẳng lo lắng. Nghe Hà Tu tổng kết lại kiến thức hôm nay ở Q Đại, đúng mười hai giờ là tắt đèn đi ngủ.

 

Trong điện thoại vẫn còn tin nhắn chúc may mắn của ba Diệp và Lão Mã, nhưng cậu chưa kịp trả lời, đã nhắm mắt ngủ một đêm không mộng, bên tai chỉ có tiếng thở khẽ khàng của người kia bầu bạn.

 

Nửa đêm còn cảm nhận được Hà Tu trở mình, tay vòng qua lưng cậu. Hai người ôm nhau, theo bản năng cọ cọ, thoải mái lạ thường.

 

......

 

"Đề nào làm không được thì đọc ba lần, chưa có ý tưởng hoàn chỉnh thì bỏ qua." Hà Tu nhét thẻ dự thi và chứng minh thư vào túi áo Diệp Tư, vỗ vỗ ngực cậu, "Cố lên."

 

"Biết rồi." Diệp Tư cong môi cười nhạt, quay người đi mấy bước, rồi lại ngoảnh đầu.

 

Quả nhiên, Hà Tu vẫn đứng đó, chăm chú nhìn cậu, thấy cậu quay lại thì liền giơ tay vẫy vẫy.

 

"Diệp-kachu, cố lên nhé!" Hà Tu cất giọng gọi, chẳng bận tâm ánh mắt người qua kẻ lại, "Lát nữa gặp!"

 

"Ừ, lát nữa gặp." Diệp Tư nói, giơ cổ tay vẫy lại.

 

Dưới ánh mặt trời, 'Trái tim dũng sĩ' trên tay blingbling sáng lấp lánh, rung lên khẽ khàng, giống như sự căng thẳng mơ hồ lúc này.

 

Tự tuyển sinh của B Đại khác Q Đại, chỉ có một vòng thi viết và một vòng phỏng vấn, đều hoàn thành trong ngày đầu. Thi viết không loại thí sinh, kết quả dựa trên tổng hợp của cả hai vòng. Ngày đầu tiên thi xong toàn bộ, sang ngày thứ hai mới tổ chức hội thảo giới thiệu chuyên ngành.

 

Mãi đến khi đề thi phát xuống tay, Diệp Tư mới gạt hình ảnh Hà Tu ra khỏi đầu, vội vàng viết tên mình lên giấy.

 

"Chín mươi phút." Một nữ giám khảo ôn hòa đứng phía trước, "Mọi người chọn câu chắc chắn để làm trước, nhanh chóng lấy điểm, đừng sa lầy vào câu khó, chúc tất cả đều có thành tích tốt."

 

Hà Tu hôm qua dặn đi dặn lại phải "có ý tưởng hoàn chỉnh" mới làm, vòng hai mới thử những câu có một phần manh mối. Diệp Tư cầm đề, dành hai phút lướt nhanh, cảm thấy không dễ, quen thuộc chỉ tầm sáu bảy câu.

 

Nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, vì hôm qua đã thấy thí sinh Q Đại khóc lóc than trời, nên đã chuẩn bị tâm lý cho độ khó của hai trường "ác ma" này.

 

Chín mươi phút trôi qua, nữ giám khảo khẽ gõ bàn: "Mọi người dừng bút."

 

Phòng thi tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng thở dài, tiếng lật giấy. Diệp Tư buông bút, nhìn chằm chằm đáp án cuối cùng bản thân chọn, có chút tiếc nuối khi lật sang mặt sau thấy còn trống một câu điền.

 

Nộp bài xong, cậu thong thả thu dọn đồ rồi ra khỏi phòng thi.

 

Giảng đường B Đại phong cách riêng, kiến trúc đậm nét cổ xưa nhưng đâu đâu cũng có thiết bị máy tính, hòa trộn lại khiến người ta muốn dừng bước ngắm thêm.

 

Mọi người ra ra vào vào đều bàn luận đề thi vừa rồi, hầu hết đi thành nhóm, nhưng nhóm của Diệp Tư chỉ mình cậu đăng ký B Đại.

 

Cậu đi ra vài bước, như có linh cảm, rút điện thoại từ túi quần ra.

 

Màn hình vừa vặn hiện cuộc gọi đến, Diệp Tư vô thức cong môi, bắt máy, "Meo."

 

"Thi xong rồi chứ?" Giọng Hà Tu nghe như đang đi đường, "Anh sắp tới chỗ em rồi, đợi ở cửa tòa nhà nhé, trưa nay chúng ta sẽ ăn gần đó."

 

Diệp Tư ừ một tiếng, Hà Tu lại hỏi: "Sao rồi?"

 

"Khó nói." Diệp Tư nghĩ nghĩ, não còn hơi trống rỗng sau sự căng thẳng quá độ, "Có một câu cuối không kịp làm, còn lại đều làm được. Nhiều dạng chưa gặp bao giờ, mò mẫm làm, đúng sai thì em không chắc."

 

Nghe vậy Hà Tu bật cười, "Thế là rất tốt rồi. Anh mới vào cổng trường đã nghe mấy nhóm than rằng bỏ trống nửa bài."

 

Diệp Tư đáp khẽ rồi cúp máy.

 

Cậu quay đầu nhìn dòng thí sinh nối đuôi trong hành lang, khẽ thở dài một hơi.

 

Thật ra cũng không tệ, mấy câu làm được cậu đều chắc chắn.

 

Nhờ Hà Tu luôn cặm cụi kiên trì đánh dấu đủ loại cách giải kỳ quái lên từng đề bài, Diệp Tư dù vốn phải bổ sung kiến thức từ cơ bản THPT, giờ cũng chạm được kha khá kiến thức đại học.

 

Đã quen bắt đầu từ con số không mà bắt đầu tư duy tìm cách giải...

 

......

 

Buổi trưa, nhà hàng gần đó chật kín thí sinh thi tuyển thẳng, kể cả Q Đại.

 

Diệp Tư gọi một suất cơm chiên hải sản, cúi đầu ăn, vừa nghe bàn sau trò chuyện.

 

Chắc hai người bàn sau đều là thí sinh Q Đại, vì có nhắc tới vòng hai.

 

Bạn A: "Đừng khóc nữa, vào được vòng hai là tốt rồi, ít nhất cũng được cộng 5 đến 10 điểm."

 

Bạn B còn sụt sịt: "Tôi ra khỏi phòng mới nhận ra mình hiểu sai đề, bảo sao mặt giám khảo lạnh tanh. Quay lại tìm thì ông ấy nhất quyết không cho cơ hội thứ hai."

 

Bạn A thở dài, "Ừ, cậu nhắc chuyện này đến bốn năm lần rồi."

 

Bạn B nghe vậy càng khóc dữ, người bạn A rút giấy đưa, "Thật lòng, do cậu xui thôi, gặp trúng giám khảo lạnh lùng nhất."

 

"Ai mà ngờ tôi lại phân trúng ông ấy." bạn B mạnh mẽ xì mũi, "Hôm qua vòng một của ông ấy toàn trượt sạch chứ gì?"

 

Im lặng một lúc, rồi bạn A hạ giọng, "Có một người qua."

 

"Biết, là Hà Tu chứ ai." Bạn B nhắc tên Hà Tu còn tự nhiên hơn cả Hứa Thiện Nguyệt, "Ngoài cậu ta ra thì ai chẳng trượt?"

 

"Trời, chẳng lẽ mấy người kia đều bị họ Hà kia đè bẹp à?" bạn A ngẩn ra thốt lời cảm thán.

 

Diệp Tư ăn được nửa chừng thì phát hiện bát đã sạch bóng, liền gắp thêm từ đĩa. Cậu nhướn mày nhìn Hà Tu: "Anh nổi tiếng rồi đó, người qua đường ABCD cũng đều biết tên anh."

 

"Chắc chỉ nghe nói thôi." Hà Tu mặt bình tĩnh, lát sau lại buông đũa, "Thực ra anh thi xong rồi."

 

"Hả?" Diệp Tư ngẩn người, "Q Đại không thi xong hết rồi sao, em biết mà."

 

"Không phải." Hà Tu hạ giọng, "Ý anh là, kỳ tuyển thẳng của anh đã kết thúc rồi."

 

Diệp Tư cau mày nghĩ một hồi mới hiểu ra, sững người đặt đũa xuống, tròn mắt: "Có kết quả rồi?"

 

Hà Tu gật đầu.

 

Hắn liếc quanh, rồi cúi đầu nhắn tin cho Diệp Tư.

 

Hà Tu: [Sáng nay anh là lượt đầu tiên phỏng vấn, vẫn là giám khảo phòng 102 hôm qua, có cả Chủ nhiệm Hầu và Tổng giám của tuyển sinh năm nay cũng ở đó. Họ trao đổi với anh về định hướng học tập.]

 

Chữ nghĩa bình thản, nhưng Diệp Tư lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn phía đối diện.

 

Hà Tu liếc cậu một cái rồi cúi gõ chữ tiếp.

 

Hà Tu: [Họ làm việc cũng nhanh, tối qua đã liên hệ trường chúng ta lấy bảng tổng kết thành tích của anh.]

 

Diệp Tư vội trả lời: [Ổn càng thêm ổn rồi.]

 

Hà Tu: [Ừ. Vấn đề chính là chọn ngành. Vị giám khảo mặt lạnh kia là cao thủ toán học, muốn anh tham gia đề tài, đi dự thi, sau này đi thẳng tiến sĩ. Nữ giám khảo hôm qua nghiên cứu robot, thấy anh học làm AI cũng được. Chủ nhiệm Hầu thì hy vọng anh học tài chính toán.]

 

Diệp Tư: [......] Bạn trai này của cậu giỏi một cách quá đáng rồi.

 

Hà Tu thở dài, cất điện thoại, khẽ nói: "Kiến trúc cũng không phải không được, nhưng họ nói rõ, với học sinh cấp ba thì kiến trúc là lĩnh vực hoàn toàn mới, kết hợp tính toán và thiết kế tinh vi, rất khó. Tương lai việc làm cũng như ba mẹ anh nói, có thể khiến anh hối hận."

 

Diệp Tư lặng đi một lúc, nhìn thẳng Hà Tu hỏi: "Anh sẽ hối hận không?"

 

"Anh sẽ không." Hà Tu nhỏ giọng, ánh mắt kiên định, "Nếu đã cho anh làm lại mà anh còn không dám bước ra, đó mới là hối hận thật sự."

 

Diệp Tư nghe vậy bật cười, "Thế thì được rồi."

 

Hà Tu vươn tay qua bàn khẽ bóp lấy tay cậu, lại khẽ nói: "Bất kể sau này thế nào, thì kiến trúc sư Bulbasaur ngay lúc này cũng quyết không quay đầu."

 

"Xây lâu đài cho Pikachu!" Diệp Tư khẽ cong môi cũng bóp tay lại.

 

......

 

Buổi chiều đó Hà Tu vốn không có lịch trình gì, nhưng lại bị mấy giáo sư gọi đi trò chuyện thêm. Diệp Tư thì sau bữa cơm nhận được thông báo phỏng vấn lượt đầu, đúng giờ bước vào phòng thi.

 

Nghe xong chuyện Hà Tu kể buổi trưa, rõ ràng không phải việc của bản thân, nhưng lòng Diệp Tư lại vững vàng lạ thường, bước đi cũng chắc chắn hơn.

 

Đến mức khi đi ngang qua một đám thí sinh đang căng thẳng nắm tay lẩm nhẩm, Diệp Tư còn thấy khó hiểu.

 

Không phải đều là tinh anh cả nước sao, sao phải lo lắng đến vậy?

 

Cậu gõ cửa, rồi hiên ngang bước vào phòng phỏng vấn.

 

Ba giám khảo, bên trái là nam lớn tuổi nhất, tầm hơn năm mươi, có thể gọi là lão tiên sinh. Hai người còn lại trẻ hơn, một nam một nữ, người nam ngồi ở giữa.

 

"Diệp Tư?" Nữ giám khảo ngẩng đầu nhìn cậu.

 

"Vâng ạ." Diệp Tư gật đầu.

 

Trước mặt giám khảo nam ở giữa có một cái khay nhựa, giống như khay đựng kẹo ngày Tết, bên trong có vài tờ giấy bốc thăm.

 

"Đến bốc đề đi." Nam giám khảo nói.

 

Giống hệt Q Đại. Diệp Tư bước lên, không do dự, tùy tay lấy một tờ, mở ra.

 

"Trong hệ tọa độ vuông góc, đã biết điểm A, B, nếu với bất kỳ n điểm khác nhau trên trục y là PK..."

 

Diệp Tư xem nửa phút, tâm trạng ổn định hơn.

 

Một đề tổ hợp tọa độ, bất đẳng thức, xác suất – khá phức tạp, dạng mới, nhưng vẫn trong phạm vi kiến thức THPT.

 

Diệp Tư và Hà Tu ngày nào cũng dính lấy nhau luyện tính nhẩm đã thành thói quen rồi. Vừa cầm được đề, cậu ta ngửa mặt nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm vài câu, sau đó nói: "Giá trị nhỏ nhất của n là 4."

 

Lão tiên sinh bên trái bật cười: "Cho chúng tôi xem đề em bốc trước đã."

 

Hai giám khảo khác cũng cười, nữ giám khảo nói: "Chưa từng thấy ai bốc đề rồi tính luôn, bình thường phải đưa chúng tôi xem trước, đọc đề cho thí sinh nghe."

 

"À." Diệp Tư hơi ngớ ra, đặt mảnh giấy lên bàn, "Các thầy cô đâu có nói trước với em."

 

Giám khảo nam ngồi giữa xua tay: "Không sao, biết em nói đến đề nào rồi. Em tính nhanh thật, nếu chúng tôi đổi điều kiện thì sao?"

 

Diệp Tư khựng lại, "Đổi thế nào ạ?"

 

Nam giám khảo cầm bút sửa trên tờ giấy: "Ban đầu là luôn tồn tại hai điểm khiến bất đẳng thức thỏa mãn, đổi thành chỉ tồn tại hai điểm."

 

Nghe vậy, Diệp Tư thở phào, cười nhạt: "Vậy thì n không có giá trị nhỏ nhất, giá trị lớn nhất là 12."

 

Nam giám khảo nhướng mày: "Đổi thành vĩnh viễn không thể tìm được hai điểm khiến bất đẳng thức thỏa mãn thì sao?"

 

Diệp Tư xua tay, quay lại nhìn bảng trắng, kéo tới một bút lông dạ rồi viết một công thức: "Vậy thì đề này làm không được, trừ phi bổ sung thêm một bất đẳng thức. Hiện tại chỉ có giới hạn trên, cần thêm một giới hạn dưới, đồng thời sửa vị trí điểm A đến..."

 

Mấy trò kiểu này chính là sở trường của Hà Tu.

 

Đề gốc vốn chỉ ngây ngô hỏi làm sao chọn điểm để đảm bảo quan hệ nhỏ hơn thỏa mãn, Hà Tu lại cố ý thêm thắt một đống linh tinh vào: làm sao để đảm bảo không thỏa mãn? Làm sao đảm bảo trong 1/3 vùng thì mọi điểm đều thỏa mãn? Có thể tìm được một đường cong trơn sao cho bên trái nhỏ hơn còn bên phải lớn hơn không?

 

Diệp Tư cũng bị luyện thành quen.

 

Cậu viết kín nửa cái bảng, nữ giám khảo mỉm cười bảo hai người bên cạnh: "Có chút thú vị nhỉ?"

 

Lão tiên sinh khẽ hừ một tiếng, quay sang nói: "Hôm qua không phải Q đại vừa khen gặp được một mầm non mấy năm mới có sao? Làm cái tên họ Hầu kia vênh váo chết đi được."

 

"Bọn họ năm nay tuyển sinh chưa chắc thuận lợi đâu." Nam giám khảo bĩu môi, "Năm ngoái ngành Toán tài chính và Thủy điện, hai ngành vốn mạnh nhất vậy mà mức lương trung bình lúc ra trường đều tụt."

 

"Đúng vậy." Nữ giám khảo tiếp lời, "Đợt trước đi tỉnh S tuyên truyền còn đổ tại môi trường kinh tế vĩ mô, tôi chưa từng thấy cái phòng tuyển sinh nào không biết xấu hổ như thế..."

 

Diệp Tư ngại ngùng ho khẽ một tiếng: "Ờm...cái đó..."

 

"Được rồi." Lão tiên sinh hắng giọng, "Còn thời gian, hay là em bốc thêm một đề nữa đi."

 

Nam giám khảo đẩy cái khay ra trước: "Đừng áp lực gì, cứ rút đi."

 

Thực ra Diệp Tư khá muốn kéo ghế ngồi tám chuyện xem rốt cuộc ngành Toán tài chính sụt thế nào, nghe nói mấy giáo sư Q đại còn có ý bồi dưỡng Hà Tu.

 

Nhưng cậu kìm lại, giữ vẻ nghiêm túc chững chạc, rút thêm một tờ giấy.

 

Lần này cậu lễ phép đưa cho giám khảo trước, nữ giám khảo nhận lấy nhìn qua liền cười: "Rút trúng 'Tử thần' rồi này."

 

Diệp Tư: "......"

 

Cậu mở đề, tim như treo lơ lửng, đầu tiên nhìn hình, rồi vội vàng quét qua đề, quét xong thì—thở phào.

 

Đúng là xui xẻo mà cũng may mắn. Hà Tu tối qua vừa nhắc đến.

 

Đề này tuy không cùng hướng suy nghĩ với đề tuyển thẳng hôm qua của Q đại, nhưng trọng điểm cốt lõi thì giống nhau. Sau khi Hà Tu phân tích lại đề C hôm qua, đột nhiên nói: "Thực ra nó chỉ là bài toán ma trận trong không gian thôi, khoác thêm mấy cái áo bất đẳng thức với tích phân. Nhưng anh thấy nó còn chưa đủ b**n th** nhất đâu, nếu là anh ra đề, chắc chắn sẽ bla bla..."

 

Mà cái "bla bla" ấy, lại gần như bảy tám phần giống hệt đề trước mắt.

 

Đúng là... cảm giác cùng tư duy với giáo sư ra đề của B Đại thì thế nào nhỉ?

 

Diệp Tư khẽ ho, đặt giấy xuống: "Đề này hơi vòng vèo, đi từng bước giải một, trước tiên tách vấn đề ra."

 

Vừa nói cậu vừa mở nắp bút lông, đầu bút vừa chạm bảng, phía sau có giám khảo cười hỏi: "Có ý tưởng rồi à?"

 

"Vâng." Diệp Tư gật đầu, nghĩ bụng: Tối qua bạn trai em ép em nghe giảng xong một lần, hôm nay tới lượt em giảng lại, đúng là duyên số.

 

Giám khảo gật đầu ra hiệu cho cậu giải. Diệp Tư nhanh chóng phân tách điều kiện, dùng kiểu sơ đồ logic để khái quát tư duy phương hướng giải, sau đó bắt đầu tính toán từ ô chữ nhật đầu tiên.

 

"Khoan đã." Lão tiên sinh đột ngột hỏi, "Bình thường em làm toán vẫn quen tách vấn đề thế này sao?"

 

Diệp Tư gật đầu, thầm nghĩ: Đây không phải thói quen của em, mà là thói quen của thầy Miêu , còn tôi là học trò cưng Pikachu của thầy ấy.

 

Lão tiên sinh có chút hưng phấn: "Đây là một thói quen rất tốt. Dù đầu óc thông minh đến mấy, gặp bài phức tạp cũng thấy mệt. Tư duy khung sườn cực kỳ hữu hiệu khi giải toán khó. Nếu đề này đưa tôi, tôi cũng sẽ tách ra thế này."

 

Diệp Tư ngừng lại, gật đầu sâu xa.

 

Vậy thì lão sư và bạn trai em đúng là có duyên rồi.

 

Cậu quay lại tiếp tục tính. Đang tính bỗng nghĩ ra một cách khác, liền vẽ thêm một nhánh ra, ghi đại ý rồi quay lại hướng ban đầu tiếp tục.

 

Ba giám khảo phía sau ghé sát thì thầm, giọng nhỏ cậu không nghe rõ, cũng không bận tâm, cứ chú tâm giải đề.

 

Ra kết quả rồi, cậu lại quay sang nhánh thứ hai, tính tiếp vài bước, lấy được kết quả trung gian, lại kéo xuống nhập chung, cuối cùng ở bước áp chót thì hai cách khác nhau cùng hội tụ.

 

Diệp Tư đứng trước bảng so sánh hai cách, sau đó cười thoải mái.

 

Thực ra vẫn là cách của Hà Tu đơn giản hơn, ít nhất để ứng phó đề này thì gọn hơn.

 

"Được rồi, dừng ở đây." Nữ giám khảo dịu dàng nói.

 

Diệp Tư bỏ bút xuống, quay lại nhìn, ba giám khảo ánh mắt đều rất hòa nhã, còn mỉm cười.

 

Khoảnh khắc đó, lòng cậu trấn định hẳn, như một quả chuông treo lơ lửng cuối cùng rơi xuống, đặt ngay ngắn trong vòng tròn vẽ sẵn, không lệch một ly.

 

"Tôi muốn hỏi em một chút." Lão tiên sinh chỉ vào bảng, "Đề này đưa cho em xem một lượt đã làm ngay, khiến tôi khá ngạc nhiên. Tôi biết các em đến thi tuyển thẳng đều là tinh anh, nhưng dù sao vẫn chỉ là học sinh cấp ba thôi."

 

"Vâng." Diệp Tư gật đầu thẳng thắn, "Trọng điểm của đề là ma trận trong không gian, khá giống đề hôm qua của Q đại, chỉ khác góc độ ra đề và điều kiện ngụy trang khác hẳn."

 

"Có bạn nào của em dự thi Q đại hôm qua không?" Nữ giám khảo vẫn dịu dàng, "Các em đã thảo luận qua?"

 

Diệp Tư thành thật: "Có. Bọn em cũng thảo luận một khả năng ra đề khác, và nó giống với đề hôm nay hơn."

 

"Vậy nghĩa là trước khi đến đây em đã có sẵn một đáp án tương đối rồi."

 

Diệp Tư gật: "Đúng. Nhưng cách thứ hai lúc nãy là em nghĩ ra ngay khi đang giải. Nó không đơn giản bằng cách đầu tiên, nhưng nếu các thầy đổi điều kiện như đề trước... thì cách này linh hoạt hơn, chỉ cần sửa ma trận là được, ý tưởng tổng thể không đổi. Còn cách đầu tiên sẽ không dùng được, phải chuyển sang cách em mới nghĩ."

 

Lão tiên sinh cười gật đầu: "Tôi đồng ý."

 

Ba giám khảo lại thì thầm, rồi nữ giám khảo lật tài liệu, bỗng nhướng mày: "Em cũng là học sinh Anh Hoa ở thành phố H à?"

 

Chữ "cũng" ấy khiến Diệp Tư thở dài trong bụng.

 

Chuyện của Hà Tu và cậu đúng là nổi như cồn, mới một ngày một đêm đã từ Q đại lan sang cả B đại – đối thủ truyền kiếp, biến thành miếng bánh ngon để tranh giành.

 

Nhưng hết cách rồi, miếng bánh ngon này đã có chủ – tên là Miêu Oa rồi.

 

"Vâng, em học Trung học Anh Hoa ở thành phố H."

 

"Ồ!" Nữ giám khảo vỗ bàn, "Thế em quen cái cậu Hà Tu đăng ký Q đại hôm qua chứ?"

 

"Quen ạ." Diệp Tư gật đầu, "Là bạn... cùng bàn của em."

 

Làm bài xong quá thả lỏng, suýt nữa thì lỡ miệng nói 'bạn trai', may kịp phanh lại.

 

Lão tiên sinh thở dài liên tục, xoay xoay tập hồ sơ: "Sao cùng bàn lại không đăng ký cùng một trường vậy?"

 

"Trường mình năm nay không may mắn thôi." Nữ giám khảo chẹp miệng, vừa tick tick vào bảng điểm vừa nói, "Nhưng có còn hơn không, hai đứa cùng bàn, ít ra cũng có một đứa tới đây."

 

"Cũng phải." Lão tiên sinh gật gù.

 

Nghe tới đây, tim Diệp Tư bắt đầu đập dồn dập, cứ như thấy điểm cộng đang vẫy gọi.

 

Cậu làm bài cũng khá trơn tru, một buổi thi vốn định sẵn thời gian nhưng chưa dùng hết, ba giám khảo lại còn tiện miệng trò chuyện thêm.

 

Nào là chuyên ngành muốn chọn, cuộc sống học tập lớp 12, điểm thi thử lần một và hai...

 

"Cả hai lần thi thử em đều đứng thứ 9 toàn tỉnh à?" Nữ giám khảo nhướng mày, "Đề lần một và đề lần hai trọng điểm khác nhau, em giữ được sự ổn định đấy."

 

"Thật sự không tồi." Lão tiên sinh đóng nắp bút, đưa bảng điểm cho nữ giám khảo, rồi tiện miệng hỏi: "Vậy lớp 10, lớp 11 em cũng luôn ổn định chứ?"

 

Diệp Tư: "......"

 

"Hửm?" Ông lão ngẩng đầu nhìn.

 

"Đặc biệt... ổn định." Diệp Tư nuốt nước bọt, "Thực ra lớp 12 em dao động nhiều, nhưng lớp 10, lớp 11 thì đặc biệt ổn. Có thể... đến trường em xác minh, không ai ổn định bằng em cả." Chỉ sợ họ xác minh xong lại nghi ngờ nhân sinh.

 

Mấy giám khảo vô tư cười, dặn cậu không được tiết lộ đề ra ngoài, rồi cho ra ngoài.

 

Tim Diệp Tư đập thình thịch, ra tới cửa còn nhịn không được quay đầu: "Ờm..."

 

Ba giám khảo cùng ngẩng đầu.

 

Diệp Tư chần chừ: "Căn cứ quyết định điểm cộng gồm những gì ạ? Ngoài bài thi viết và phỏng vấn, có truy xét đến thành tích học ở trường không?"

 

"Không." Lão tiên sinh phẩy tay, "Đâu rảnh thế, chúng tôi chỉ quan tâm hiện tại em có bản lĩnh hay không. Chuyện trước kia là để ba mẹ em về già nhắc lại thôi."

 

"Em hiểu rồi." Đôi mắt đen của Diệp Tư sáng lên, tay đặt lên tay nắm cửa, 'Trái tim dũng sĩ' vẫn lấp lánh rung lên.

 

"Đi gọi người tiếp theo vào đi." Giám khảo khoát tay.