Sáng ngày kia là thi đại học. Tối hôm ấy, sau khi rửa mặt chải đầu như thường lệ, Diệp Tư và Hà Tu lại cùng nhau vào phòng tự học.
Phòng tự học trống trải, hai người ngồi cạnh nhau. Diệp Tư cúi đầu lật sổ ghi chép lỗi sai, còn Hà Tu ngồi bên cạnh chơi game. Cả hai khuôn mặt nhìn nghiêng đều mang cùng một vẻ bình thản, tự nhiên.
Đúng 12 giờ.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên hai tiếng. Diệp Tư đưa tay gõ nhẹ lên màn hình, rồi tiếp tục cúi đầu làm nốt bài cuối cùng, xong mới ngẩng lên.
"Xong rồi à?" Hà Tu cất máy chơi game, khẽ hỏi.
Diệp Tư gật đầu, tay đặt lên vai hắn, một lát sau mới thở phào: "Cảm thấy cũng tạm ổn rồi."
Nói "tạm ổn" chẳng bằng nói đã đến giới hạn rồi.
Đây là bài cuối cùng trong quyển sổ ghi lỗi sai, trước đó cậu đã ôn qua hai lượt. Ghi chú của Hà Tu, ghi chú của bản thân, mỗi loại đều xem kỹ ba lần. Trên đường đi học về, trong đầu vẫn sắp xếp lại các dạng bài, lúc ăn cơm cũng còn suy nghĩ.
Đến giờ phút này, còn cách môn thi đầu tiên của kỳ thi đại học 33 tiếng, cậu không biết bản thân còn có thể làm thêm gì nữa.
Hà Tu khẽ nắm tay Diệp Tư, khóe môi cong nhẹ, dịu dàng nói: "Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chiều thì ôn lại khung kiến thức của Toán một lượt, trước khi ngủ đọc thuộc lòng vài câu văn cổ, còn những cái khác thì đừng nghĩ nữa."
"Biết rồi." Diệp Tư gật đầu.
Hà Tu đã chuẩn bị sẵn cho cậu khung kiến thức lớn của Toán – Lý – Hóa – Sinh, mỗi môn một tờ A4, liệt kê các điểm trọng yếu và dạng bài thường gặp.
Những thứ này trước khi thi chẳng giúp nâng cao bao nhiêu, nhưng lại giúp lòng người vững vàng, giữ cảm giác với đề.
"Về thôi." Hà Tu đứng dậy, khẽ thở ra một hơi, nửa đùa nửa thật nói: "Đêm cuối cùng trước khi thi đại học, chúng ta lại kề đầu ngủ chung."
Diệp Tư ừ một tiếng, chen sát cánh tay hắn cùng bước ra ngoài. Khi hai người đi đến cửa, đẩy cửa ra, ánh đèn phía sau chiếu thành một vệt sáng dài dần tắt trong hành lang tối.
Diệp Tư bỗng dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
Phòng tự học yên tĩnh, sạch sẽ.
Bao nhiêu đêm liền, cậu và Hà Tu đều đã trải qua ở nơi này.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy cảm xúc như cỏ dại mọc tràn trong ngực, cuộn lên dữ dội. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị ôm chặt. Hà Tu ghì lấy cậu, cúi xuống hôn lên cổ, rồi lại chạm khẽ lên má, lên tai.
"Anh có chút sợ." Hà Tu bỗng khẽ nói bên tai.
Không biết có phải do mùa hè sắp đến hay không, mà ôm nhau lại thấy hơi nóng, hơi ẩm lan ra trong hơi thở của hai người.
Diệp Tư đặt tay lên lưng Hà Tu, một lát sau xoa mạnh mấy cái.
"Thấy sợ sao." Mắt Diệp Tư đỏ lên, yết hầu khẽ động, cậu nhẹ giọng đáp: "Em cũng hơi sợ."
"Nhưng... nhiều hơn vẫn là háo hức. Cuối cùng cũng đến ngày này rồi."
Hà Tu lại hôn bên má cậu thêm mấy lần, rồi mới gắng ngượng nén lại cảm xúc, buông cậu ra đứng thẳng.
Đôi mắt đen rũ xuống, phải một lúc lâu mới tản đi chút nước mắt. Sau đó khóe môi khẽ cong nhè nhẹ, ngón tay chạm qua khóe môi Diệp Tư: "Thi đại học xong, anh sẽ hôn em."
"Trùng hợp ghê, chúng ta suy nghĩ giống nhau." Diệp Tư lười nhác khoác vai hắn, cười: "Thi xong xem em hôn chếta anh."
Cánh cửa phòng tự học khép lại sau lưng hai người.
Đèn cảm ứng trong hành lang lần lượt sáng lên rồi tắt đi, cửa phòng 602 mở rồi lại đóng.
Đêm áp chót trước kỳ thi đại học, khu giảng đường và ký túc Anh Trung, chìm trong bóng tối yên ắng.
....
Sáng hôm sau, dưới ký túc xá hỗn loạn như bãi chiến trường.
Phụ huynh học sinh đều đến giúp con dọn đồ. Diệp Tư đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy ba cậu đang đứng nói chuyện với một đôi vợ chồng. Nhìn kỹ thì mới nhận ra... là ba mẹ Hà Tu.
Diệp Tư: "..."
"Nhìn gì thế?" Hà Tu bê chồng sách đi ngang qua, liếc một cái, thản nhiên "Ồ" một tiếng: "Ba mẹ chúng ta nói chuyện có vẻ hợp ghê."
Diệp Tư trưng vẻ mặt như thấy ma quỷ, lôi điện thoại ra: "Phải bảo ba em ít nói lại mới được! Cái kiểu nhà giàu mới nổi, ra ngoài còn không chịu khen lấy một câu, toàn nói xấu em."
Hà Tu nhìn cậu, thấy buồn cười không nhịn được.
Bầu không khí biệt ly bị sự ồn ào cuốn trôi, bận rộn hơn nửa tiếng mới dọn sạch ký túc, chia nhau mang đồ giao cho phụ huynh.
Phòng 602 trống không, trong không khí còn vương chút bụi. Diệp Tư đứng ở cửa nhìn một lát, ánh mắt dừng trên hai chiếc giường kê cạnh nhau.
"Diệp thần, ôm một cái đi." Ôn Thần đứng ngoài cửa nói, "Gặp lại sau kỳ thi."
"Ừ." Diệp Tư bước tới, vừa lúc Thẩm Lãng cũng đến. Bốn người từng cặp chia nhau ôm, sau đó lại cùng Tống Nghĩa và Ngô Hứng chạy ùa tới ôm thêm. Một vòng ôm hết, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Tư và Hà Tu chưa ôm.
"Thi xong rồi nói." Diệp Tư khẽ cười.
Hà Tu gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy."
...
Phụ huynh cầm đồ đạc chờ ở ngoài cổng trường, học sinh lần lượt đi vào tòa nhà dạy học để nhận thẻ dự thi. Phòng giáo vụ đông nghịt người, các giáo viên chủ nhiệm đều có mặt. Diệp Tư và Hà Tu đứng cuối hàng, là hai người cuối cùng của lớp 4 nhận thẻ. Lão Mã cũng chẳng cần chọn nữa, trên bàn chỉ còn hai tấm thẻ chồng lên nhau.
"Hai đứa, vững vàng một chút." Dáng vẻ thầy Mã như có vạn lời nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ bật ra vài chữ.
Diệp Tư vẫn giữ dáng vẻ lười nhác cà lơ phất phơ, ngáp một cái rồi cầm thẻ lên, liếc qua một cái liền nhét vào túi, "Vâng ạ."
Lão Mã lập tức không vui: "Cẩn thận chút! Lỡ làm mất thì sao?!"
Thực ra thì làm mất là chuyện không thể, vì phương thức hệ thống kiểm chứng việc cậu hoàn thành nhiệm vụ chính là kỳ thi đại học, nên thẻ dự thi dù thế nào cũng không mất.
Diệp Tư thậm chí còn hoài nghi, nếu bản thân có ném nó xuống bồn cầu dội nước, thì trước lúc vào phòng thi vẫn có thể mò ra từ trong túi.
Hà Tu cũng cầm lấy thẻ, còn qua loa hơn cả Diệp Tư, chỉ liếc mắt một cái, chẳng thèm nhìn kỹ, trực tiếp nhét vào túi.
"Chỉ có cái này thôi đúng không ạ?" Giọng Hà Tu bình thản: "Không còn gì khác chứ?"
Lão Mã: "..."
Diệp Tư bèn lên tiếng: "Thi xong còn phải về trường tính điểm nữa mà, thế nên tạm thời em không cúi chào dập đầu bái tạ thầy đâu, để sau hẵng nói."
Lão Mã nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, trong lòng lại thấy hơi cảm động: "Dập đầu gì chứ, các em thi cho đàng hoàng là thầy đốt nhang khấn Phật rồi."
"Thế cũng được." Diệp Tư thở phào, "Đỡ phải khom lưng quỳ gối."
Hà Tu dường như cũng thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong lên, đi theo sau lưng Diệp Tư, đến cửa mới quay đầu lại.
Đúng lúc lão Mã còn đang nhìn hai cái gáy với vẻ mặt phức tạp, bỗng đột ngột khựng lại: "?"
Hà Tu đặt tay lên bàn, môi mím chặt, trong đôi mắt đen thẳm tựa như có một cảm xúc sâu lắng.
Có lẽ là... biết ơn.
"Suốt hai năm qua, thầy đã vất vả rồi." Hà Tu khẽ nói, rồi bình thản quay lưng đi.
Mãi đến khi họ đi xa, Lão Mã mới bừng tỉnh, sau đó khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hai thằng nhóc thối, ngày nào cũng bày đặt ngầu."
"...Hai năm cái gì, mới dạy có một năm thôi."
Dán nam châm lưu niệm lên bảng là việc cuối cùng trước khi rời trường.
Khi Diệp Tư và Hà Tu tới lớp thì phòng học đã trống không. Đứng từ cửa sau nhìn lên có thể thấy hết cả dãy bàn ghế.
Thật sự là cảnh "vườn không, nhà trống".
Bảng đen phía trước đã lau sạch bong, chỉ còn bảng phía sau vẫn lưu dấu vết vinh quang của lớp 12-4 suốt một năm qua.
Bảng ghi chú bằng nam châm đã dán kín gần hết, chỉ còn chừa lại hai chỗ trống cuối cùng.
Hai người không vội, ngồi nửa người trên bàn hàng cuối, kề vai ngắm nhìn.
"Của Tiểu Giản kìa." Hà Tu dùng khuỷu tay huých Diệp Tư, chỉ về phía bên trái.
Diệp Tư nhìn qua, quả nhiên là nam châm của Giản Minh Trạch.
——Giản Minh Trạch: Cầu mong người con gái đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của tôi, sẽ đỗ vào trường đại học tốt nhất.
"Đang khoe tình cảm đấy à." Diệp Tư cong môi, rồi ánh mắt lại dừng ở một tấm khác không xa.
——Thẩm Phi: Trên chặng đường mới này, thẳng thắn vững bước, không còn khổ đau.
Hà Tu khẽ thở dài: "Tiểu Giản hồi phục cũng khá rồi, ba mẹ cậu ấy còn bảo sau kỳ thi đại học sẽ đưa Tiểu Giản tới thành phố H du lịch hai tháng."
"Chậc, thật thoáng." Diệp Tư cười cảm khái.
Trên bảng lưu bút trước khi tốt nghiệp, có thể thấy được tâm sự của mỗi người.
Ba năm, một ngàn ngày đêm, gom lại thành một câu, một bóng hình nhỏ bé.
——La Hán: Kỳ thi đại học và bóng rổ đều không thể phụ.
——Trương Sơn Cái: Gươm sắc mài từ đá, hương mai đến từ giá lạnh.
——Tề Nguyệt: Gửi đến tôi và lớp 12-4 yêu dấu nhất.
——Hứa Thiện Nguyệt: Tôi và cái tên ngốc cùng tôi dắt Tiểu Oa về nhà, đã ở bên nhau rồi.
——Ôn Thần: Chúng ta, cũng coi như từng oanh oanh liệt liệt người người đều biết.
——Tống Hứa: Mở mắt ra, là buổi sáng sớm ấm áp.
...
"Đỉnh thật." Diệp Tư chân thành cảm khái, "Nhìn xem! Cả bảng đen này toàn là tình cảm sâu nặng, em suýt quên mất bình thường bọn họ là đám ngốc nghếch rồi."
Hà Tu không nhịn được bật cười, lát sau lại bất lực đưa tay vào túi quần: "Dán không?"
"Dán chứ." Diệp Tư bất đắc dĩ bĩu môi, "Ước nguyện nhỏ của Lão Mã, thì thỏa mãn cho thầy ấy vậy."
Hà Tu gật đầu, lấy nam châm của bản thân ra. Mặt có chữ hướng về phía hắn, tựa như hơi ngại ngùng. Một lát sau, Hà Tu vẫn giơ tay, dán nó lên bảng.
Không cao không thấp, ở một góc khuất, chìm trong số đông, chẳng có gì đặc biệt. Nếu miễn cưỡng nói là có, thì chính là khoảng trống bên cạnh khá rộng — chỗ đó hắn cố tình để lại cho Diệp Tư.
——Hà Tu: Diệp-kachu của tôi, phá tan gông cùm, mãi mãi kiêu ngạo.
"Cũng văn thơ nghệ phết đấy chứ." Diệp Tư lười nhác tặc lưỡi, vành mắt hơi đỏ, ngắm kỹ câu chữ rồi mới nhảy xuống khỏi bàn, lấy nam châm của bản thân ra, "bốp" một tiếng dán ngay bên cạnh Hà Tu.
——Diệp Tư: Thầy Miêu Oa đứng trên đỉnh núi ngắm mây, dưới mây là tòa cao ốc mà bản thân xây dựng nên.
"Em cũng nghệ." Diệp Tư nhanh miệng đánh giá trước khi Hà Tu kịp nói, rồi bá cổ Hà Tu kéo ra ngoài: "Đi thôi, căn phòng này sắp khiến em ngộp chết rồi."
Hai người xô đẩy nhau ra khỏi lớp, có chút lúng túng, nhưng lúc đi vẫn không nhịn được ngoái đầu lại nhìn bảng đen một lần nữa.
Từ góc nghiêng đã không thấy rõ chữ, nhưng có thể thấy hai miếng nam châm dán sát bên nhau, cùng hai cái tên viết phóng khoáng: "Hà Tu" và "Diệp Tư".
Khung cảnh cuối cùng rời trường dần trở nên mơ hồ.
Vì hai bên phụ huynh đều có mặt, nên những lời muốn nói cũng không tiện nói ra. Diệp Tư chỉ nhớ cậu đã khoác vai Hà Tu đi ra cổng trường, chào hỏi ba mẹ hắn, nghe hai bên phụ huynh chuyện trò vài câu, rồi đẩy vai Hà Tu một cái, nói: "Cố lên."
Nhưng cậu nhớ rất rõ ánh mắt cuối cùng của Hà Tu.
Đôi mắt đen sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu cả kiếp trước lẫn kiếp này.
"Cố lên, Diệp Tư." Hà Tu khẽ nói.
Không được phân chung một điểm thi, có lẽ là điều khiến người ta bối rối lớn nhất.
Thật ra cũng không nhất định phải ngồi cạnh nhau, nhưng nếu cùng một trường thi, thậm chí cùng một phòng thi, Diệp Tư sẽ thấy yên tâm hơn nhiều.
"Hệ thống chủ yếu là muốn cho Hà Tu một khoảng đệm tâm lý." Sa Điêu lạnh lùng nói, "Cậu có thi đỗ hay không, trong khoảnh khắc nộp bài sẽ có kết quả. Nếu hai người ngồi cùng phòng, chẳng may cậu phát huy kém, chẳng phải để Hà Tu tận mắt chứng kiến cảnh cậu 'đột tử' ngay tức thì sao?"
"..." Diệp Tư thật sự tưởng tượng cảnh đó, rồi chân thành nói: "Vậy thì thật sự cảm ơn vì đã tách bọn tôi ra."
"Không cần khách sáo." Sa Điêu đáp, "Đây là sự nhân đạo, là tinh thần nhân văn của hệ thống chúng tôi."
Diệp Tư: "..."
May mà hai điểm thi không cách xa nhau. Hà Tu ở Cửu Trung, cách Anh Trung chỉ hai con phố, đi taxi mất hai phút, đi bộ mười phút.
Diệp Tư thì may mắn hơn, vẫn ở ngay Anh Trung, nhưng xét theo phòng thi thì lại đúng vào lớp 18 khối 12, có chút khiến người ta cảm khái.
Về đến nhà, ba Diệp lập tức bắt tay vào nấu cơm trưa. Diệp Tư tạm chất đống sách vở vào góc tường phòng khách, định sau kỳ thi đại học rồi mới thu dọn.
Trước kỳ thi cộng thêm hai ngày thi, cậu chỉ định xem lại mấy tờ giấy Hà Tu viết cho, nhiều hơn nữa thì thực sự không muốn nhìn nữa.
Học đến mức muốn ói thật rồi.
"Bữa trưa chỉ làm hai món thôi, cà chua xào trứng với sườn kho tàu." Ba Diệp vừa rửa cà chua vừa nói, "Trước kỳ thi ăn thanh đạm chút, sợ làm con đau bụng."
Diệp Tư khẽ đáp 'vâng' một tiếng.
Ba Diệp lại nói: "Chiều con cứ ở nhà, ba sẽ thử đi vài tuyến đường từ nhà mình đến trường, phòng khi ngày mai có sự cố giao thông."
"Vâng." Diệp Tư chỉ gật đầu, tiện tay lướt Weibo, phát hiện trên top hot search là "đội xe tình nguyện đưa thí sinh đi thi" – chắc là một nhóm tài xế tình nguyện, hai ngày tới sẽ miễn phí đưa đón thí sinh trên toàn quốc.
Cậu không nhịn được cảm khái, ở đất nước này, kỳ thi này thực sự được coi là đãi ngộ cao nhất rồi.
"Con trai, con có căng thẳng không?" Ba Diệp cầm quả cà chua ướt nhẹp đứng ở cửa bếp, có chút lo lắng nhìn cậu, "Nếu con căng thẳng... hay là tối nay ba đưa con ra ngoài thư giãn, chú Lưu trước đây có giới thiệu cho ba một chỗ spa, nghe nói massage trước kỳ thi có tác dụng..."
"Thôi thôi thôi." Da đầu Diệp Tư tê rần vì màn 'khoe' của ba cậu, lập bước chân về phòng, "Con vào phòng xem lại sách đây. Bao giờ ăn cơm thì gọi con."
Cửa phòng vừa đóng, tiếng trong bếp cũng nghe không rõ nữa.
Diệp Tư thở dài, đem mấy tờ giấy lật qua lật lại trước mắt, lại cảm thấy thật sự chẳng còn gì để xem.
Dù là chữ viết tay của thầy Miêu Oa nhưng xem mười mấy hai mươi lần rồi thì cũng muốn ói.
Cậu có chút không biết làm gì, mà sự nhàn rỗi này lại khiến người ta thêm hoang mang, bồn chồn.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều gắng gượng đọc lại toàn bộ văn cổ, tổng cộng cũng chỉ mất hai tiếng, sau đó ăn chút hoa quả, đợi ba Diệp về rồi lại cùng ăn tối.
Tối sáu giờ hơn, chạng vạng gần đến, trong bóng hoàng hôn, một ngày nữa trôi qua.
Diệp Tư tắm xong, nằm trên giường nhìn trần nhà.
Cảm giác này thực ra có chút mơ hồ. Như thể khi xưa cậu từng nằm trên chính chiếc giường này rồi chết đi trong giấc ngủ, sau đó lại mở mắt ở đây, bắt đầu một vòng luân hồi mới.
Cậu theo bản năng giơ tay nắm lấy "Trái tim dũng sĩ", chỉ có thể chạm vào khung kim loại rỗng bên ngoài, viên hồng ngọc bên trong vẫn đang rung lên không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng lướt qua đầu ngón tay cậu.
Chỉ mấy tiếng cuối cùng thôi mà dài như cả năm. Lúc thì như xem lại một thước phim, hồi tưởng cả năm qua; lúc thì tua lại kiến thức trong đầu, khi thì rất thả lỏng, chốc lát lại bỗng lo âu.
Đứng bên cửa sổ, cậu chợt thấy mơ hồ, dường như ngoài kia là một mảnh tuyết trắng xóa, Hà Tu quàng khăn choàng xanh đậm đứng trong tuyết ngẩng đầu nhìn lên, vẫy tay gọi:
"Diệp Tư, xuống đây."
...
Trước khi ngủ, Diệp Tư nhận được tin nhắn của Hà Tu.
Chỉ đơn giản một câu [Ngủ ngon], chẳng nhắc gì đến kỳ thi, ngay cả câu "cố lên" cũng không lặp lại.
Diệp Tư ôm điện thoại cảm khái một lúc về người bạn trai ngầu lòi của mình, sau đó cũng trả lại một câu [Ngủ ngon].
Mở vòng bạn bè, có thể thấy được toàn bộ bài đăng của Hà Tu trong suốt năm nay.
Thực ra cũng chẳng có nhiều.
Bài đầu tiên là khi vừa khai giảng, hắn về nhà: "Trên đường đến gặp công chúa, vô tình bắt gặp một cánh đồng lúa mì. Băng qua nó, thấy được mặt trời lười biếng."
Sau đó là sinh nhật của Hà Tu, lần cùng nhau ăn tôm hùm đất, Tiểu Giản xuất viện, liên hoan năm mới, đêm giao thừa, sinh nhật Diệp Tư, kỳ thi tuyển thẳng.
Hầu như toàn sự kiện lớn, bình thường anh chàng này vốn chẳng thích đăng gì lên vòng bạn bè.
Diệp Tư không nhịn được bật cười, liếc nhìn đồng hồ hiển thị 22:59, cuối cùng mới cũng thấy cơn buồn ngủ kéo tới. Cổ tay bỗng nặng dần, rồi lại nhẹ đi, mí mắt cũng khép lại.
Đêm trước kỳ thi, không mộng mị, như một buổi tối cuối tuần bình thường.
Sáng hôm sau, khoảnh khắc mở mắt, Diệp Tư lập tức cảm nhận được sự căng thẳng.
Một sự căng thẳng không thể diễn tả, như dồn nén ra từ từng lỗ chân lông. Cậu bật dậy, theo bản năng gọi to: "Ba..."
"Có đây!" Ngoài phòng lập tức có tiếng đáp, tiếng bước chân nhanh dần, ba Diệp đẩy cửa vào, tay còn xách một túi sữa đậu nành và quẩy, "Ba vừa mua bữa sáng về, có làm con tỉnh giấc không?"
"Không, con tự dậy." Diệp Tư yên tâm hơn chút, "Mấy giờ rồi ạ?"
"Sáu rưỡi." Ba Diệp cười, "Không cần gấp, tám giờ xuất phát là vừa, mười phút là chắc chắn đến trường con."
Diệp Tư ừ một tiếng, chậm rãi vén chăn, "Con đi rửa mặt."
"Vậy ba đi rót sữa ra trước." Ba Diệp nói.
Diệp Tư ngồi ngây ra thêm một lúc mới hoàn hồn, rồi vươn vai trên giường, xua đi cảm giác mơ hồ sau khi ngủ dậy, tiện tay cầm điện thoại ở cạnh gối.
Ban đầu chỉ định xem giờ, nhưng màn hình lại hiện lên ba tin nhắn từ Hà Tu.
Tin trên cùng: "【Hà Tu gửi một bức ảnh】" lúc 04:06.
Diệp Tư lập tức thành biểu cảm ông lão trong tàu điện ngầm xem điện thoại đầy nghi vấn. (*)
(*) Chiếc meme nổi tiếng đây:
Cậu mở khung chat giữa hai người.
03:59 —— [Diệp-kachu, anh đã phá đảo game thành công rồi. Anh đã cứu được Công chúa Diệp Tư.]
04:05 —— [Vừa đi chụp màn hình, hơi xúc động. Em ngủ rồi nhỉ. Ngủ ngon Công chúa Diệp Tư, sáng mai thi thật tốt nhé [trái tim]]
04:06 —— [Ảnh.jpg]
Diệp Tư mở ảnh ra, quả nhiên bên nhân vật chính có một nàng công chúa mặc váy hồng, gương mặt thanh tú kiểu hoạt hình, trên đầu còn đội vương miện gắn pha lê.
Diệp Tư: "..."
Nhìn kỹ hơn, trên đầu công chúa còn bay một dòng chữ – tên do người chơi đặt cho công chúa: "Công chúa Diệp Tư."
Diệp Tư: "..."
Hà Tu cực kỳ lãng mạn, dẫn Công chúa Diệp Tư đến vách đá mà bản thân thích nhất, đứng dưới mây cùng chụp ảnh, bản thân còn khoác tấm áo choàng luyện hóa từ "Trái tim dũng sĩ", trên đó thêu chữ nhỏ "Diệp-kachu".
Lãng mạn thì đúng là lãng mạn.
Nhưng Diệp Tư rất lo lắng cho kỳ thi của Hà Tu hôm nay.
"Xì..." Diệp Tư phồng má, nhắn trả lại một chữ [Anh], rồi lại không biết nói gì nữa, bối rối đi tắm.
Mãi đến lúc cậu bước vào phòng thi, Hà Tu mới nhắn lại.
Hà Tu: [Yên tâm, anh sẽ không ngủ gật đâu. Nhớ kỹ, thi xong môn nào thì quên luôn môn đó, đừng dò đáp án. Đợi anh.]
Diệp Tư hơi bất đắc dĩ, bảo vệ ở cổng trường thúc giục, cậu đành giao điện thoại cho ba Diệp, kèm theo cả chiếc vòng tay "Trái tim dũng sĩ" không được mang vào phòng thi, rồi nhẹ nhàng cầm tấm thẻ dự thi, bước qua cánh cổng kỳ thi đại học.
Cùng lúc đó.
"Thí sinh, xin giơ hai tay lên." Nhân viên kiểm tra nói.
Hà Tu phối hợp giang tay, để thiết bị quét dọc theo đường viền cơ thể, sau tiếng "tít" thông qua liền ung dung tiến vào phòng thi.
Trên bảng chỉ dẫn treo một dòng chữ lớn:
"Chúc các thí sinh kim bảng đề danh."
"Kim bảng đề danh." Hà Tu khẽ lặp lại, môi mím chặt, hồi lâu không nhúc nhích.
Thầy giáo hướng dẫn bên cạnh thấy vậy liền chạy lại: "Không tìm được phòng à? Em số bao nhiêu? Thầy giúp em..."
"Không cần đâu ạ." Hà Tu mỉm cười lễ phép, "Em tìm được rồi, chỉ là thất thần một chút thôi."
"Em là Hà Tu phải không?" Thầy giáo nhìn hắn, bất giác mỉm cười, "Thầy là giáo viên Cửu Trung, trước kia sang trường em cùng chấm bài thi thử của tỉnh, từng thấy ảnh em trên bảng vinh quang của trường."
Hà Tu nghe vậy hơi sững sờ.
Thầy giáo cười nói: "Cố lên nhé! Trạng nguyên khối Tự nhiên chắc chắn là em rồi."
Nghe vậy, Hà Tu im lặng một lát, rồi khẽ gật đầu, chậm rãi bước về phía phòng thi.
Ở nơi cao vời ấy, đối với hắn chưa từng là một loại hư vinh, chỉ là một thói quen.
Hắn không chấp niệm gì với năm chữ "Thủ khoa Tự nhiên tỉnh", nhưng quả thật từ kiếp trước đến kiếp này đều luôn cảm thấy rằng bản thân nên trở thành người đó. Không phải để người ta ngưỡng mộ ngợi ca, mà chỉ vì đã quen giữ vững điều ấy.
Nhưng lần này.
"Chắc là anh vẫn không thể làm được, xin lỗi." Hà Tu khẽ tự nói, đi về phía phòng thi của bản thân.
Cho dù Diệp Tư thi chắc chắn ổn.
Cho dù Diệp Tư từng năn nỉ, nghiêm túc, thậm chí ép buộc hắn phải hứa sẽ thi cho thật tốt.
Hắn vẫn không thể làm được.
Chỉ cần có một tia rủi ro, hắn đều sẽ không do dự mà lùi một bước vì Diệp Tư.
Danh hiệu thủ khoa đại học, chỉ là hư danh mà thôi, so với Diệp Tư thì chẳng đáng là gì hết.
Hà Tu đi đến trước phòng thi, nhìn thấy bốn chữ "Trạng nguyên kim bảng" trên biển treo ở hành lang, trong bình thản lại dấy lên một cảm xúc khó tả, hóa thành một nụ cười nhạt bất đắc dĩ.
Hắn vừa nhấc chân định bước qua bậc cửa, đột nhiên nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng thở dài.
"BB?" – Hà Tu sững lại một lúc mới phản ứng, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại quay về rồi?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao, thỉnh thoảng sẽ quay lại xem cậu thế nào." BB nói, "Có tiền rồi thì ngày tháng quá vô vị, thật ra lúc rảnh rỗi tôi lại ngó qua cậu một chút."
Hà Tu: "..."
"Tôi đây, là muốn lén nói với cậu một chuyện." BB hạ thấp giọng, như thể rất sợ bị người khác nghe thấy, "Có lẽ hơi phạm quy, cậu chỉ cần biết là được, tôi chỉ nói một lần."
"Nói nhanh đi." Hà Tu tìm được chỗ ngồi của bản thân rồi ngồi xuống, thúc giục.
"Diệp Tư sẽ đậu." BB nói rất nhanh như tên bắn.
"Hửm?" Động tác dán thẻ dự thi của Hà Tu khựng lại, "Cái gì?"
BB hít sâu một hơi, lại hạ giọng thấp thêm một phần: "Tôi nói cậu ấy sẽ đậu. Sau khi tôi tính toán chính xác, cậu có thể hoàn toàn yên tâm."
Tay Hà Tu dừng trên mép bàn suốt mười giây, rồi mới ấn thẻ dự thi xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
"Cậu nghiêm túc chứ." Hà Tu bình tĩnh hỏi.
BB nói: "Rất nghiêm túc. Cậu cứ yên tâm mà thi đi."
...
Hai ngày dài đằng đẵng.
"Bài thi đã thu đủ, mời thí sinh lần lượt rời khỏi phòng thi."
Lời cuối cùng từ loa phát thanh vang lên, thế giới yên tĩnh bỗng chốc náo động hẳn.
Trong phòng vang lên tiếng kéo ghế, Hà Tu quay đầu, nhìn những gương mặt xa lạ ngập tràn sự thả lỏng và giải thoát, những nụ cười rạng rỡ, tươi sáng.
Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lục tục chạy ra ngoài.
Chỉ có hắn là chậm rãi.
Hà Tu thong thả thu dọn bút thước và thẻ dự thi, đứng dậy, là người cuối cùng rời khỏi phòng thi, lại từ từ bước xuống cầu thang.
Mãi cho đến cổng trường, thấy ba mẹ đang đứng đợi ngoài kia, Hà Tu mới mở miệng: "Ba, mẹ. Con thi xong rồi."
"Thi xong là tốt rồi." Ba Hà vỗ lưng hắn, "Về nhà ăn cơm thôi."
Xung quanh chỉ còn lác đác vài bóng người, Hà Tu gật đầu, lại lắc đầu: "Hai người về trước đi, con muốn quay về Anh Trung một chuyến."
"Về Anh Trung làm gì?" mẹ Hà hỏi, "Chúng ta đi cùng con nhé."
"Không cần đâu ạ." Hà Tu nói, "Con đi nhanh thôi, hai người về mua đồ ăn trước đi, con hơi đói rồi."
Hà Tu một mình chậm rãi đi về hướng Anh Trung.
Mặc dù đã có hệ thống đảm bảo, nhưng ngay khoảnh khắc tiếng chuông nộp bài vang lên, hắn vẫn hơi hối hận, có lẽ không nên nghe lời hệ thống mà nghiêm túc thi cử.
BB thực ra không mấy đáng tin, ngay từ lần đầu gặp đã cảm thấy hệ thống này không đáng tin rồi. Hỏi nó lý thuyết khoa học về việc trùng sinh cũng không trả lời nổi. Cái gọi là tính toán chính xác kia, rốt cuộc chính xác đến mức nào, thống kê xác suất đến bao nhiêu chữ số sau dấu thập phân? Liệu có khả năng xảy ra biến cố "thiên nga đen" không? Có giả định thêm điều kiện hắn nghiêm túc đi thi rồi mới tính toán lại xác suất không?
Hà Tu càng đi lòng càng thấy nặng nề, ngực như bị chèn ép.
Rẽ vào một con đường rợp bóng cây, Hà Tu đang đi thì bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, mang lại chút mát mẻ.
Hắn bất giác thở ra một hơi, lại đi thêm hai bước, bỗng nghe thấy một tiếng ngân nga quen thuộc.
Thanh xuân ơi thanh xuân.
Ta ngồi hướng Bắc nhìn về phía Nam.
Nghe ánh dương chiếu rọi.
Thanh xuân ơi thanh xuân.
Ta...
Tiếng ngân nga bỗng dừng lại, thay vào đó là một tiếng huýt sáo trong trẻo, ngạo nghễ. Hà Tu ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đang ngả ngớn đứng tựa lưng vào tường kiêu ngạo, một chân co ra phía sau. Thấy hắn nhìn qua, cậu lại huýt thêm một tiếng sáo nữa, càng thêm ngạo nghễ.
Diệp Tư vừa nhảy nhót vừa đi tới bên cạnh hắn, giơ tay khoác lên cổ Hà Tu làm hắn chợt trĩu xuống.
"Anh đi sao mà chậm thế." Diệp Tư nghiêng người qua, lười biếng hôn chụt một cái lên má hắn, lầu bầu: "Em chờ anh... chờ đến muốn ngủ gục rồi."
"Diệp Tư." Hà Tu nhìn cậu.
Trên tay Diệp Tư lại đeo chiếc vòng ấy, cổ tay đặt trên vai hắn, có chút cấn.
Diệp Tư: "Ừ."
-----Hoàn Chính Văn-----