Mười giờ tối, Diệp Tư đứng trước giường bệnh, ghi chép lại con số sinh mệnh cuối cùng rồi mới khẽ thở phào một hơi.
Cậu đóng tập hồ sơ lại, nói với người nhà bệnh nhân: "Hiện tại tình hình khá ổn định. Ban đêm nếu có việc thì gọi y tá trực nhé, kể cả lúc đỡ bệnh nhân đi vệ sinh cũng phải gọi, để y tá đi cùng."
Người nhà bệnh nhân vội vàng gật đầu cảm ơn, Diệp Tư chỉ xua tay, đưa tập hồ sơ cho người mặc áo blouse trắng bên cạnh: "Đàn em, giúp anh trông chút, anh tan ca đây."
"Được ạ, đàn anh mau về nghỉ đi." Người kia vừa tiễn cậu ra ngoài vừa hạ giọng nói: "Sang nay buổi bảo vệ luận án của anh thật sự quá đỉnh luôn, trời ơi, mở mang tầm mắt! Mai anh có tới không, tụi em tổ chức buổi họp nhỏ anh chia sẻ cho bọn em chút kinh nghiệm nhé?"
Buổi bảo vệ luận án sáng nay, Diệp Tư không hổ danh là bốn năm liền đạt học bổng quốc gia, đứng đầu khoa, được toàn bộ hội đồng gồm các giáo sư kỳ cựu nhất trí thông qua, trở thành sinh viên đầu tiên của B Đại năm nay đạt được tư cách bác sĩ thực tập tại bệnh viện trực thuộc.
Cũng tiện thể phá luôn kỷ lục cũ.
Người giữ kỷ lục trước đó phải học suốt năm năm, rồi còn thực tập thêm nửa năm nữa trong bệnh viện mới từ "thực tập sinh tạm thời" lên được "thực tập sinh chính thức".
Tuy trước tên vẫn còn hai chữ "thực tập", nhưng ý nghĩa đã khác hẳn.
Diệp Tư mỉm cười, hai quầng thâm xanh dưới mắt khiến cậu trông hơi mệt mỏi, cậu sải bước đi qua hành lang: "Ngày mai anh không đến."
"Hả?" Đàn em ngạc nhiên.
Diệp Tư liếc nhìn cậu ta: "Có việc riêng."
"À." Đàn em gật đầu, "Vậy được, bên chỗ Trần chủ nhiệm để em theo."
Diệp Tư dừng lại trước tấm bảng tuyên truyền bằng kính dán trên tường hành lang, nhìn vào bóng bản thân phản chiếu trong kính.
Một lúc sau, cậu không chắc chắn hỏi: "Trông anh có vẻ hơi mệt phải không?"
"Thật sự là vậy." Đàn em thở dài, "Sáng nay chiến một trận oanh liệt như thế, anh bước ra trông như già đi mười tuổi vậy."
Diệp Tư bật cười, đấm nhẹ vào vai cậu ta một cái.
Đàn em vừa xoa vai vừa cười nói: "Sau đó chẳng phải anh còn bị Trần chủ nhiệm kéo đi xem ca phẫu thuật trực tiếp luôn sao? Đỉnh thật sự, quá đỉnh! Nhưng từ sáng đến giờ chắc anh chưa kịp thở được hơi nào luôn nhỉ?"
"Đúng là mệt thật." Diệp Tư thở dài.
Những ngày này phải chuẩn bị cả hai bài luận án ở trường và ở bệnh viện, người gần như cảm thấy kiệt sức.
"Anh đi đây." Cậu rẽ vào phòng nghỉ bên cạnh, nhanh tay cởi áo blouse trắng, khoác lên người chiếc áo gió mỏng của bản thân, vừa đẩy cửa vừa nói: "Có việc thì gọi điện nhé, anh không tắt máy đâu."
"Biết rồi mà!" Đàn em bất lực gọi với theo.
Cậu đàn em này nhỏ hơn Diệp Tư một khóa, từng là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh B.
Về chỉ số thông minh lẫn sự chăm chỉ, Diệp Tư đều thấy cậu chàng này chẳng kém cậu. Năm sau nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn cũng được chuyển chính thức.
Nhớ lại hồi năm hai, khi đi thăm tân sinh viên đang tập huấn quân sự, Diệp Tư từng hỏi cậu ta: "Cậu là thủ khoa mà lại học y? Sao không chọn tài chính hay toán ứng dụng?"
Đàn em cười nói: "Em chỉ muốn giúp một số sinh mệnh có thể sống dễ chịu hơn một chút."
Bao nhiêu năm trôi qua, Diệp Tư vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.
"Muốn giúp một số sinh mệnh sống dễ chịu hơn một chút."
Cậu bước ra khỏi cổng khu nội trú, quay đầu nhìn lại, rồi thở dài thật dài trong màn đêm.
"Bạn trai."
Từ bãi cỏ không xa vang lên một giọng nói thấp trầm, "Bạn trai, bạn trai, bạn trai."
Diệp Tư còn chưa quay lại đã bật cười, khoác áo gió, nhảy một cái xoay người làm động tác úp rổ giữa không trung, hai bước phóng tới trước mặt Hà Tu, "Gọi em đấy à!?"
"Đợi em cả nửa ngày rồi." Hà Tu đưa tay nhét vào ngực cậu một thứ mềm mềm, còn hơi ấm. Diệp Tư giật mình, vội đỡ lấy: "Cái gì thế?"
"Hamburger." Hà Tu đứng dậy, vỗ vỗ vào chiếc áo gió giống hệt trên người Diệp Tư, thở dài: "Lại bận đến mức cả ngày chưa ăn gì đúng không?"
Diệp Tư mở giấy gói, cắn liền hai miếng to, bánh và thịt lẫn vào nhau, chưa kịp nhai kỹ đã nuốt vội xuống, "Ừm ừm ừm."
Hà Tu chỉ biết thở dài.
"Trưa anh nhắn hỏi em ăn gì mà tới giờ mới trả lời." Hà Tu nhìn Diệp Tư ăn, không nhịn được kéo giấy gói xuống giúp, rồi nói tiếp, "Cuối cùng cũng bảo vệ luận án xong rồi nhỉ."
Diệp Tư nuốt vội miếng cuối, nói lí nhí: "Khá lắm, quả nhiên anh đã đi dò hỏi đàn em của em rồi!"
Khóe môi Hà Tu cong lên: "Anh hồi hộp cả buổi sáng đấy. Lúc hỏi đàn em của em tim anh như muốn ngừng đập luôn."
"Thế à." Diệp Tư nhìn hắn, rồi thò tay vào áo gió của đối phương: "Mau lại đây cho bác sĩ Diệp nghe tim xem có bình thường không..."
Câu nói còn chưa dứt, hai người đã cùng bật cười. Diệp Tư vo tròn giấy gói thành một cục, ném thẳng vào thùng rác, sau đó choàng tay qua cổ Hà Tu.
"Cuối cùng cũng chuyển thành chính thức rồi, bác sĩ thực tập thật sự rồi." Diệp Tư lẩm bẩm, "Năm năm thuận lợi tốt nghiệp, từ sinh viên Diệp-kachu trở thành bác sĩ thực tập – chuột khoác áo trắng – Diệp-kachu."
"Sau này là bác sĩ Diệp-kachu, bác sĩ chính Diệp-kachu, trưởng khoa Diệp-kachu, viện trưởng Diệp..."
"Thôi thôi thôi." Diệp Tư vừa cười vừa bịt miệng hắn, "Một hơi nói đến tận năm mươi tuổi rồi đấy."
Hà Tu bật cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cậu.
Từ bệnh viện đến căn hộ thuê nhỏ của họ một đoạn khá xa. Đi taxi mất năm mươi tệ, tàu điện ngầm chỉ bốn tệ, hai người tám tệ.
Nhưng Hà Tu vẫn dứt khoát gọi taxi, muốn để Diệp Tư chợp mắt một lúc trên xe, trông cậu mệt đến nỗi mắt gần như không mở nổi.
"Ngày mai anh chuẩn bị xong chưa?" Diệp Tư mơ màng ôm Hà Tu hỏi.
Hà Tu khẽ gật đầu: "Rồi."
Năm năm đại học trôi qua nhanh như chớp.
Không, cũng không hẳn là nhanh vì từng ngày trôi qua đều hiện rõ ràng trong ký ức. Đặc biệt là khi một giai đoạn sắp đến lúc khép lại.
Diệp Tư ngả người vào ghế, lim dim rồi lại cố mở mắt: "Bản thiết kế anh đã nộp chưa?"
"Nộp rồi, yên tâm. Sáng nay anh gửi email cho Charles, ông ấy còn hồi âm là đã nhận được."
"Hồi hộp ghê." Diệp Tư xoa mặt, "Hôm nay là em, ngày mai là anh. Đúng là trùng hợp."
Hôm nay là ngày Diệp Tư bảo vệ luận án ở bệnh viện. Còn ngày mai, Hà Tu sẽ tham dự vòng phỏng vấn cuối cùng của một viện thiết kế hàng đầu.
Vị trí là "nhà thiết kế thi công", mỗi năm chỉ phỏng vấn vài sinh viên xuất sắc. Họ rất kén chọn, nếu không ưng ai thì sẵn sàng để trống luôn vị trí đó, không tuyển.
Nhưng ai được chọn sẽ lập tức hưởng mức lương cao, theo học việc trực tiếp dưới quyền các nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng, chỉ một hai năm là có thể độc lập nhận dự án riêng.
Trước đó, Hà Tu đã nộp bản thiết kế tốt nghiệp, vượt qua hai vòng kiểm tra bản vẽ kéo dài nửa tháng, rồi một tháng, cộng thêm hai lần phỏng vấn. Ngày mai chính là vòng cuối cùng.
Từ đầu năm đến giờ, một quy trình dài đằng đẵng, vừa tuần trước mới nhận được thông báo phải nộp thêm một "tác phẩm có ý nghĩa với cá nhân nhất" trước vòng cuối, khiến Hà Tu gần như kiệt sức, phải thức trắng mấy đêm liền.
Nghĩ tới đó, Diệp Tư không nhịn được nữa, quay người sang, hôn mạnh lên môi hắn, rồi lại m*t nhẹ môi Hà Tu thêm một lúc mới buông ra, khàn giọng nói: "Mai em cùng anh đi phỏng vấn, em ngồi ngoài đợi đến khi anh ra."
Hà Tu liếc gương chiếu hậu, thấy bác tài mặt hơi tái, khẽ nói nhỏ: "Anh biết mà, chắc chắn em sẽ đi cùng. Dưới tòa công ty có quán cà phê, em ngồi đó chờ nhé, có đồ ăn đồ uống đầy đủ."
"Đừng lo cho em." Diệp Tư vội nói, rồi xoa nhẹ cánh tay hắn, giọng đầy thương xót.
Hai người xuống xe đã gần mười hai giờ đêm, gọi đại mấy món nướng ở quán vỉa hè dưới nhà rồi mang lên căn hộ thuê nhỏ.
Vẫn là chiếc chìa khóa cũ, Diệp Tư mở cửa, trong nhà, chú mèo Tiểu Quýt lười biếng kêu một tiếng.
"Ba về rồi đây." Diệp Tư nói câu quen thuộc suốt năm năm nay, rồi đẩy cửa phòng tắm: "Anh tắm trước đi."
"Ừ." Hà Tu gật đầu, bước vào rồi quay lại dặn, "Ăn từ từ thôi, ban đêm khó tiêu."
"Biết rồi mà."
Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên. Hà Tu mấy hôm liền gần như không ngủ, đầu óc chắc có lẽ cũng lơ mơ, đến cả cửa kéo phòng tắm cũng quên đóng.
Khi Diệp Tư bước tới, Tiểu Quýt đã lẻn vào, ngồi chồm hổm trước cửa kính, ngẩng đầu lo lắng nhìn người đàn ông bên trong.
"Ba mày không chết đuối được đâu." Diệp Tư vội ôm xốc Tiểu Quýt nặng trịch lên, bế nó đặt lên kệ leo mèo trong phòng ngủ. Vừa buông tay, nó lại vùng chạy lao thẳng về phòng tắm.
Giọng nói bất lực của Hà Tu vọng ra: "Ba không chết đuối được đâu, ngoan nào, đừng nhìn chằm chằm nữa, rợn cả người... Diệp Tư! Bế nó ra đi, đóng cửa giúp anh!"
Diệp Tư cười đến nghẹn, vừa đáp vừa lao vào 'trận chiến bắt mèo' mới.
Đợi mọi thứ yên tĩnh trở lại, tiếng nước cũng nhỏ dần.
Diệp Tư nằm dài trên sofa, vừa ăn mấy xiên thịt nướng không biết là bò hay dê, cuối cùng mới bình tâm lại.
Trên bàn trà dán tờ giấy in thông báo trả nhà.
Tòa nhà cũ này sắp bị dỡ vào cuối năm, chủ nhà cho hạn đến cuối tháng này là phải dọn.
Thật ra cũng là chuyện tốt. Còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, hai người sắp phải chuyển đến "chiến trường" tiếp theo.
Diệp Tư đã quyết định ở lại bệnh viện trực thuộc. Nếu ngày mai Hà Tu phỏng vấn thành công, chắc chắn sẽ vào viện thiết kế kia. Hai nơi đều cách xa trường, bệnh viện còn tạm được, nhưng viện thiết kế lại ở quận khác, nên dẫu sao cũng phải thuê chỗ ở mới.
Nói tới chuyện thuê nhà, tuần trước hai người còn từng cãi nhau một trận. Hà Tu muốn thuê gần bệnh viện để tiện cho Diệp Tư, nhưng như thế nghĩa là mỗi ngày hắn phải mất ba tiếng đi làm. Diệp Tư không đồng ý, hai người đều đang căng thẳng vì công việc, thế là lần đầu tiên nổ ra cãi vã.
Cãi qua cãi lại... cuối cùng lại cãi trên giường, rồi 'đánh nhau' một trận, coi như kết thúc trong yên lặng.
Diệp Tư ngồi trên ghế sofa thở dài, với tay lấy xiên nướng, giữa chừng lại bật cười.
Tiểu Quýt ngồi cạnh, vừa l**m tay vừa nhìn cậu cười ngặt nghẽo mà chẳng hiểu gì.
Hà Tu tắm xong quấn khăn bước ra, thấy thế liền hỏi: "Sao thế?"
"Không sao cả." Diệp Tư đẩy đĩa đồ nướng tới, "Anh ăn không?"
"Thôi, buồn ngủ quá rồi, đầu chẳng hoạt động nổi. Em ăn đi."
"Vậy anh ngủ sớm đi." Diệp Tư lập tức nghiêm mặt, "Mai mười rưỡi phỏng vấn đúng không? Chúng ta đi taxi, em tra tuyến đường rồi, tám rưỡi xuất phát là vừa. Em dậy trước tám giờ mua bữa sáng cho anh"
"Được." Hà Tu nói, gấp khăn tắm lại. Trong tầm mắt Diệp Tư, thân hình ấy vừa ngã người xuống giường, suýt thì đổ luôn, nhưng lại cố gượng ngồi dậy.
"Này? Sao thế, chóng mặt à, anh..."
"Không." Hà Tu khẽ đáp, kéo Diệp Tư lại ôm vào lòng, hôn hai cái lên môi cậu, lầm bầm: "Quên chưa hôn chúc em ngủ ngon."
"Trời ạ." Diệp Tư vừa sống mũi cay cay vừa buồn cười, đẩy hắn nhẹ một cái. Hà Tu thuận thế ngã luôn xuống giường.
"Làm trò gì thế này." Diệp Tư vừa cười vừa kéo hắn nằm ngay ngắn, Hà Tu phối hợp ngoan ngoãn đạp chân lên giường, đầu vừa chạm gối đã lơ mơ.
"Anh ngủ đây, bạn trai." Hà Tu nói.
Diệp Tư kéo chăn đắp cho hắn: "Ngủ đi."
"Yêu em." Hà Tu cố chấp thì thào.
Diệp Tư vỗ nhẹ lên người hắn: "Yêu yêu, ngủ mau."
Hai giây sau, tiếng thở đều đều vang lên.
Diệp Tư vừa buồn cười vừa thương, tắt đèn phòng ngủ, cởi dép đi chân trần nhẹ nhàng ra ngoài.
"Suỵt, đừng kêu nhé." Cậu nói nhỏ với Tiểu Quýt, "Đừng đánh thức ba mày."
Tiểu Quýt im lặng, co người trong ổ, ngáp dài một cái.
Đồ nướng còn một nửa, Diệp Tư thật ra chưa no, nhưng lần này cậu ăn chậm rãi.
Toàn thân mỏi rã rời, nhưng sợi dây căng trong lòng suốt thời gian bảo vệ luận án cuối cùng cũng được thả lỏng. Không cần gấp gáp đi ngủ ngay.
Mai cậu xin nghỉ một ngày, cùng Hà Tu đi phỏng vấn. Dù kết quả thế nào, hai người cũng phải ăn mừng một bữa ra trò.
Diệp Tư tặc lưỡi, cầm điện thoại đặt trước chỗ lẩu viên bò mà Hà Tu thích nhất. Rồi nằm xuống sofa, vừa ăn vừa quen tay lướt diễn đàn.
Trên trang chủ lại nổi lên bài mới về cậu: "Tin nóng! YS bảo vệ luận án thành công, chính thức thực tập!"
Diệp Tư lười nhấn vào xem, chuyển qua diễn đàn trường Q bên cạnh.
Diễn đàn Q Đại thú vị hơn nhiều, toàn là bài viết "phát cẩu lương" của hai người. Bốn năm rồi, tân sinh viên hết lớp này đến lớp khác, mà độ hot của hai người họ vẫn chẳng hề giảm.
Cậu vẫn còn nhớ sinh nhật vào năm hai của Hà Tu, hai người hôn nhau ở một góc khuôn viên, rồi diễn đàn Q Đại bùng nổ, bài post ấy treo ở trang chủ suốt một tháng, đến mức trưởng khoa phải gọi Hà Tu lên nói chuyện.
Hôm nay lại có một bài mới, chụp lén hai người mặc áo gió đôi, tiêu đề là:
"Tôi lại lần nữa bắt gặp ngoài đời thật rồi!!!"
Diệp Tư sung sướng nhấn vào lưu hình về máy.
Trong suốt năm năm đại học, hơn nửa số ảnh chung của hai người trong điện thoại cậu đều đến từ... những bài post trên diễn đàn mà có.
Mấy cô nàng nữ sinh không chỉ biết chụp ảnh bắt khoảnh khắc, mà còn biết chỉnh sáng, chỉnh độ sâu trường ảnh, chú ý đến bố cục. Vô cùng tỉ mỉ, rất có gu.
Diệp Tư lưu lại hai tấm: một tấm ảnh bóng lưng trong chiếc áo gió và một tấm ảnh chụp nghiêng, tự mình chỉnh lại tông màu cho hài hòa, rồi thỏa mãn thêm chúng vào "album bí mật".
Còn năm tháng nữa là đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Hà Tu, tư liệu đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Thiên tài thật đấy." Diệp Tư không nhịn được thì thầm cảm khái, ngồi dậy vội vàng ăn nốt mấy xiên thịt nướng còn lại. Sau đó dọn rác và trốn vào phòng tắm, cẩn thận chỉ mở nước một nửa.
...
Sáng hôm sau, Diệp Tư đi cùng Hà Tu đến buổi phỏng vấn.
Sau một giấc ngủ trọn vẹn, tinh thần của Hà Tu đã hồi phục khá nhiều. Hôm nay hắn mặc một chiếc quần tây màu xám đậm, phối với áo sơ mi kaki nhạt. Trên áo có hàng khuy xà cừ trắng lấp lánh, làm nổi bật đôi mắt đen sâu thẳm.
Diệp Tư dựa bên cửa, không kìm được huýt sáo một tiếng.
"Sao thế?" Hà Tu bật cười, vừa soi gương vừa chỉnh lại cổ áo.
"Tưởng tượng cảnh sau này anh bước vào viện thiết kế ấy." Diệp Tư cười, "Không nói điêu chứ, lần trước em đi ngang qua chỗ đó, thấy người ra vào đều ăn mặc thế này. Nửa công sở nửa thời trang, quyến rũ cực kỳ"
Hà Tu bật cười, "Quyến rũ cơ à?"
"Trong mắt bạn trai thì đúng là thế." Diệp Tư nghiêm túc đáp, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt hắn, "Đi nhé?"
Hà Tu khẽ hít sâu một hơi, gật đầu, "Đi thôi."
Trên xe, Hà Tu suốt quãng đường đều xem bản vẽ thiết kế trên máy tính bảng.
Nền sáng trắng, nét vẽ đen, ngón tay phóng to từng chi tiết một để xem kỹ.
Trên màn hình là một tòa nhà hình lục giác, cao sáu tầng. Dưới thiết kế độc đáo, những đường nét vừa cứng cáp vừa tròn trịa. Các điểm sáng li ti trên đỉnh tòa nhà được đánh dấu vị trí, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được cảnh rực rỡ về đêm.
Diệp Tư liếc sang vài lần, khẽ rít một tiếng, "Anh thật sự nộp tòa nhà này cho mục 'Tác phẩm ý nghĩa nhất' à?"
Hà Tu gật đầu, "Đương nhiên."
Tòa "Nhà Hamburger" này, Hà Tu đã làm suốt năm năm trời. Mỗi lần đi khảo sát cảnh quan ở nơi mới, hắn đều quay về chỉnh sửa thiết kế, có lúc sửa đến mức lật ngược toàn bộ bản cũ để làm lại. Hà Tu nói, hắn muốn người ta vừa nhìn liền bật cười nói "Sao tòa nhà này giống cái hamburger thế", nhưng nhìn kỹ hơn lại bị thu hút, thấy nó thật khéo léo và đẹp mắt.
Diệp Tư từng nghĩ đây sẽ là đồ án tốt nghiệp của Hà Tu. Nhưng không, hắn vẫn giữ nó làm "báu vật riêng", coi đó là tác phẩm riêng tư, định chờ có chút danh tiếng rồi mới đem ra cho người khác xem.
Lần này là bị giám khảo phỏng vấn ép buộc mới nộp.
Diệp Tư nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp đẽ của bạn trai, khóe môi không kìm được cong lên.
Hà Tu vẫn luôn như vậy. Kiệm lời, kín đáo, luôn xem những thứ liên quan đến Diệp Tư như báu vật riêng, chẳng muốn để ai khác thấy.
"Chút nữa nếu giám khảo hỏi về cảm hứng ban đầu của thiết kế," Hà Tu đột nhiên nói, "Anh định nói thật, là lần đầu tiên anh đi chơi với người mình thích, cùng ăn hamburger, em tùy tiện lấy hamburger ra làm ví dụ khuyên anh học kiến trúc. Được không?"
Diệp Tư cười, xoa nhẹ lên chân hắn, "Được chứ, đừng căng thẳng quá là được."
"Anh không căng thẳng." Hà Tu cụp mắt, "Chỉ là hơi khó nói mấy chuyện riêng tư thế này với người khác, nhưng cũng chẳng muốn nói dối."
Cảm hứng ban đầu...nói nhỏ thì là một chi tiết, nói lớn lại là linh hồn của bản thiết kế.
Hà Tu nghiêm túc thở dài, khẽ lẩm bẩm, "Anh hơi hối hận rồi, lẽ ra không nên thật lòng thế, đáng lẽ nên nộp bản thiết kế khác."
Diệp Tư cố nhịn cười, nghe hắn vẫn ngồi tự lẩm bẩm tiếp, "Chỉ vì thấy mấy chữ 'tác phẩm ý nghĩa nhất' trong email thì liền bốc đồng, phiền thật. Nghĩ đến cảnh bị giám khảo sắp soi mói rồi moi móc đủ thứ về Nhà Hamburger mà..."
"Không ai có thể bắt bẻ được Nhà Hamburger của anh đâu." Diệp Tư đặt tay lên chân Hà Tu, nhìn hắn một cách nghiêm túc, "Tin em đi, khả năng lớn nhất hôm nay là giám khảo sẽ khen từ đầu đến cuối, còn anh thì ngồi một bên khiêm tốn bảo 'chuyện nhỏ thôi'."
Hà Tu bật cười, khẽ "aida" một tiếng.
Tiễn Hà Tu đổi thẻ ra vào rồi đi vào khu phỏng vấn, Diệp Tư vẫy tay chào, sau đó ngồi ở quán cà phê dưới tòa nhà chờ.
Chỗ này cậu từng đến một lần, nhưng lần này vẫn thấy mới mẻ.
Người qua lại đủ mọi quốc tịch, hầu hết đều mặc phong cách như Hà Tu hôm nay. Gọn gàng, tinh tế, cầm cà phê và máy tính bảng, đi lại nhanh nhẹn, vừa đi vừa bàn luận về các chi tiết thiết kế.
Sự nghiêm cẩn và nghệ thuật hòa quyện với nhau, phong cách hoàn toàn khác với bầu không khí ở bệnh viện.
Diệp Tư rất thích nơi này, ngồi nhìn tòa nhà và những con người trong đó, ai cũng đang tỏa sáng. Sau này bạn trai cậu cũng sẽ ở đây, rồi dần dần trở thành người sáng nhất trong số họ.
Có lẽ thật sự sẽ có một "Nhà Hamburger". Với tính cách của Hà Tu, khi có khả năng thực hiện, hắn nhất định sẽ làm vậy.
Diệp Tư khẽ tặc lưỡi, gọi một ly cà phê ngọt nhất, thêm một miếng bánh socola, định vừa xem ghi chú lâm sàng trên điện thoại, vừa thong thả giết thời gian cả buổi sáng.
Vừa qua mười hai giờ, người trong tòa nhà lần lượt đi ra, Diệp Tư liếc điện thoại, vẫn chưa thấy tin gì từ Hà Tu.
Thời gian phỏng vấn dự kiến kết thúc lúc mười một rưỡi, giờ đã muộn rồi.
Đó là dấu hiệu tốt. Người ta nói, phỏng vấn càng lâu nghĩa là hoặc ứng viên chỉ ở mức trung bình nên giám khảo muốn khai thác thêm, hoặc là quá xuất sắc khiến giám khảo hứng thú muốn trò chuyện nhiều hơn.
Diệp Tư nghĩ, Hà Tu tuyệt đối không phải kiểu khiến người ta do dự. Thầy chủ nhiệm khoa của Hà Tu từng nói, nếu năm nay Hà Tu không vào được viện thiết kế này, chắc là họ lại không có ý định tuyển sinh viên mới.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại Diệp Tư sáng lên. Là tin nhắn của Hà Tu.
Chỉ một chữ: "Meo~"
Mắt Diệp Tư sáng rực, vừa định nhắn lại thì trong tầm mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa kính quán bước vào, đi về phía cậu.
"Phỏng vấn xong rồi hả?" Diệp Tư nhìn một cái đã đoán được kết quả, cười tươi, "Được nhận rồi đúng không?!"
"Ừ." Hà Tu gật đầu, tiện tay gọi một ly cà phê rồi ngồi sát bên cạnh Diệp Tư.
Trông hắn vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng ai quen đều nhận ra trong mắt đen ấy lấp lánh niềm vui.
Như bạn trai hắn chẳng hạn...chắc chắn nhìn ra ngay.
"Người phỏng vấn cuối là sếp lớn khu Đại Trung Hoa của viện thiết kế, tầm hơn ba mươi tuổi, cực kỳ tài năng." Hà Tu có vẻ khát, uống cạn luôn ly cà phê của Diệp Tư, đặt xuống bàn, đôi mắt đen sáng long lanh, "Ông ấy nói rất thích Nhà Hamburger của anh."
Nghe đến đó, Diệp Tư đã không nhịn được cười, còn Hà Tu thì trông hệt như một đứa trẻ vừa được khen, khuôn mặt đầy hớn hở.
"Ông ấy thật sự hiểu." Hà Tu nói tiếp, "Tất cả ý tưởng thiết kế của anh, ông ấy đều cảm nhận được. Ông nói, nhìn qua tưởng đơn giản tinh gọn, nhưng càng nhìn càng thấy chi tiết tinh xảo. Từ ánh sáng, đường nét, chất liệu, cả không gian đều xuất sắc đến mức..."
"Này." Diệp Tư không nhịn được, huých khuỷu tay vào hắn.
Hà Tu dừng lại, mỉm cười cảm ơn khi nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, đợi người ta đi xa mới nói tiếp: "Thôi, tóm lại vài câu khó nói hết được. Trong kiến trúc, bọn anh luôn nhấn mạnh về môi trường, công năng và hình thức. Ông ấy bảo anh đạt cả ba điểm này, lại mang đậm phong cách của viện thiết kế, là công trình có cảm xúc."
"Ừm." Diệp Tư gật đầu, nhấp một ngụm cà phê của Hà Tu.
Đắng ngắt, cực đắng, nhưng lại thơm nồng lạ thường.
Hà Tu thở dài khoan khoái: "Ông ấy còn rất thích ý tưởng 'hamburger'. Anh nói ánh sáng trên mái tượng trưng cho hạt vừng trên bánh hamburger, ông ấy bật cười, bảo thiết kế tinh tế không nhất thiết phải có triết lý cao siêu mới làm ra được, anh cực kỳ đồng ý."
Hôm nay Hà Tu nói nhiều đến lạ thường, đến mức Diệp Tư cũng thấy hiếm khi hắn hưng phấn và vui đến vậy.
Đêm công bố điểm thi đại học năm đó, Hà Tu vẫn bình thản. Bình thản đến mức gần như lạnh nhạt chứ không kích động như thế này.
Con người này vốn dĩ như vậy. Vừa có đầu óc xuất chúng, vừa mang trong mình chủ nghĩa lãng mạn. Kỳ thi đại học từng bóp nghẹt sự lãng mạn ấy, nhưng kiến trúc thì không. Nó hòa quyện cả lý trí lẫn lãng mạn, khiến Hà Tu sinh ra là để làm kiến trúc sư.
Diệp Tư tặc lưỡi, mạnh tay ấn lên chân hắn, "Nhà Hamburger, bao giờ xây?"
"Đợi khi anh có thể, sẽ lập tức xây." Mắt Hà Tu sáng rực, "Tin anh đi, chuyện anh đã hứa là sẽ nhớ."
"Ừ, em tin anh." Diệp Tư cúi mắt, khẽ cong môi cười, "Học thần nói là làm."