Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 1: Nhân vật hệ thống



Dương Phàm khẽ duỗi người, tựa lưng vào ghế trúc, ánh mắt hờ hững hướng lên bầu trời xanh thẳm, nơi những tầng mây phiêu lãng tựa như suy tư trong lòng.

Nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, mặc cho hương vị thanh mát thấm vào đầu lưỡi, như dòng suối tẩy rửa tâm hồn.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ cây dìu dịu, khiến hắn bất giác thở dài cảm khái.

“Mười lăm năm rồi… nhanh như một giấc mộng.”

Giữa khoảng sân tĩnh lặng, một bóng dáng uyển chuyển lặng lẽ tiến vào. dáng người yểu điệu, tà áo lụa xanh nhạt khẽ lay động trong làn gió. Mái tóc đen nhánh được buộc lỏng sau lưng, từng sợi tơ óng ánh dưới nắng sớm, tô điểm thêm vẻ dịu dàng thoát tục.

“Thiếu gia, trà nguội rồi, để nô tỳ pha ấm khác.”

Giọng nàng trong trẻo như suối ngọc róc rách, nhưng khi chạm phải ánh mắt hắn, đôi má lại bất giác ửng hồng.

Dương Phàm vẫn lười biếng dựa vào ghế, khóe môi cong lên một nét cười trêu chọc.

Đôi tay heo mặn nhanh chóng kéo nhẹ cổ tay nàng, khiến Tiểu Thanh mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng

Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể thiếu nữ lập tức tràn ngập khoang mũi, thân thể mềm mại phảng phất như dòng nước xuân

“Hửm?” Hắn cười nhạt, ngón tay vô tâm chọc chọc vào vòng eo nhỏ nhắn. “Tiểu Thanh, nàng có phải gầy quá không? Ôm một cái cũng chẳng có chút thịt nào.”

“Thiếu gia!”

Tiểu Thanh giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy. Đôi mắt đẹp trừng hắn đầy xấu hổ, như một chú mèo bị người ta trêu chọc.

“Ngài lại đùa giỡn nô tỳ nữa rồi! Nếu không muốn uống trà, nô tỳ đi đây!”

Dương Phàm bật cười ha hả, không ngăn nàng lại, chỉ nhấc chén trà nàng vừa đổi, nhấp một ngụm rồi lắc đầu cười nhạt:

“Càng ngày càng lớn gan rồi nhỉ? Thôi được, hôm nay bổn thiếu gia tha cho nàng, đi đi.”

Tiểu Thanh bĩu môi, lườm hắn một cái rồi vội vã rời đi, tà áo phất nhẹ như một cánh bướm thoáng qua.

Dương Phàm nhìn theo bóng nàng, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười, nhưng ánh mắt dần trầm xuống khi nhìn vào bảng giao diện lơ lửng trước mặt.

Hắn đã đến thế giới này mười lăm năm…

Một thế giới tu tiên, nhưng hắn lại chẳng cần tu luyện!

Hắn cúi đầu, bàn tay siết chặt, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn chảy trong từng tấc da thịt.

Cơ thể hắn, từ lâu đã không còn là thân thể phàm nhân nữa. Hắn là người Krypton—một giống loài có thể hấp thu dương quang để trở thành tồn tại chí tôn!

Không cần linh khí, không cần đột phá cảnh giới. Chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời, hắn có thể mạnh lên từng ngày.

Một ý niệm thoáng qua trong đầu, Dương Phàm cười nhạt.

"Chỉ là… muốn tiếp tục mạnh hơn, vẫn phải dựa vào hệ thống triệu hoán kia.”

Hắn đã từng nghĩ, với cơ thể bất hoại này, hắn có thể xưng bá một phương, nhưng thực tế lại không hề đơn giản như vậy.

Tu chân giới thần bí vô tận, thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp. Một thân thể cường đại không có nghĩa là vô địch! Những kẻ tu luyện linh hồn chi đạo, những ma đầu giỏi phong ấn, những kẻ có thể bóp nát thần hồn chỉ bằng một cái liếc mắt… Hắn không thể không kiêng kỵ!

Dương Phàm khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

"Không được, lần triệu hoán tiếp theo phải rút một nhân vật có sức mạnh tinh thần hoặc linh hồn cường đại… Nếu không, gặp phải những lão quái vật chuyên đoạt hồn, ta chết lúc nào cũng chẳng hay!"

Hắn chống cằm, liệt kê một loạt cái tên trong đầu.

Giáo Sư X—người có thể thao túng tâm trí của cả hành tinh chỉ trong một ý niệm.

Uchiha Itachi—chỉ cần một ánh nhìn là có thể kéo kẻ địch vào vô tận ảo cảnh.

Vua Linh Hồn Aizen—người sở hữu sức mạnh vượt qua cả quy tắc sinh tử.

Hoặc nếu nói về những tồn tại mạnh mẽ đến mức nghịch thiên, Thánh Kỵ Sĩ Arthas hay Thần Chết Ryuk đều là những lựa chọn đáng cân nhắc.

Nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là—tài nguyên!

Dương Phàm thở dài, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

“Linh thạch, linh thạch… Làm sao để kiếm được số lượng lớn nhanh nhất đây?”

Cướp? Không ổn, tu chân giới này đầy rẫy những lão quái vật ẩn mình, lỗ mãng sẽ tự tìm đường chết.

Làm nhiệm vụ? Quá lâu, hiệu suất thấp.

Kinh doanh?

Dương Phàm chợt nhớ đến một chuyện—Dương gia vốn có một tiệm buôn vải vóc, kinh doanh không tệ. Trước giờ hắn không mấy để ý, nhưng nếu có thể lợi dụng…

"Ừm… y phục tu chân giới đều đơn điệu, quanh đi quẩn lại chỉ có đạo bào, trường sam, váy tiên tử… Các nữ tu dù là tiên nhân cao cao tại thượng cũng là nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì ai chẳng thích đẹp?"

Khóe môi hắn cong lên, một tia giảo hoạt lóe qua đáy mắt.

“Chỉ cần ta thiết kế vài bộ y phục đặc biệt, độc quyền… đảm bảo các nữ tu sĩ tranh nhau mà mua!”

Chẳng hạn như váy dạ hội, áo yếm cách tân, váy bó sát tôn dáng… Dù là tiên tử thanh cao đến đâu, cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cái đẹp!

Một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu hắn.

Nhưng đúng lúc này—

"Thiếu gia!"

Một bóng dáng nhỏ nhắn hối hả chạy vào, chính là Tiểu Thanh. Lúc này, nàng thở hổn hển, sắc mặt có phần lo lắng.

"Tộc trưởng cho gọi ngài, bảo lập tức lên Chính Đường, có chuyện gấp!"

Dương Phàm nhướng mày, trong lòng hơi ngạc nhiên.

Dương Bạch Miễn—tộc trưởng Dương gia, cũng là cha hắn, rất ít khi triệu tập hắn đến Chính Đường. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì trọng đại?

Hắn hớp nốt ngụm trà cuối cùng, đặt chén xuống bàn, thản nhiên đứng dậy, vuốt nhẹ tay áo, rồi vừa cười vừa nói:

“Ta biết rồi, đừng căng thẳng thế. Cùng lắm cũng chỉ là chuyện gia tộc, có gì mà gấp gáp vậy?”

Tiểu Thanh bĩu môi, lầm bầm trong miệng:

“Thiếu gia lúc nào cũng thong thả quá mức…”

Dương Phàm cười cười, cũng không để tâm đến nàng, sải bước rời khỏi viện, thẳng hướng Chính Đường. Trong lòng hắn, một tia nghi hoặc dần dâng lên—rốt cuộc đã có chuyện gì khiến cha hắn phải đích thân gọi hắn đến?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com