Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 11: Bắt đầu thi đấu



Dương Phàm lần này không thể đặt cược bừa bãi như vòng ngoài nữa. Khi ấy, khán giả vẫn còn mù mờ về thực lực của các thí sinh, nên hắn có thể dễ dàng điều chỉnh tỷ lệ cược để tối đa hóa lợi nhuận. Nhưng bây giờ, mọi người đã có thông tin đầy đủ, đã tận mắt chứng kiến các màn trình diễn chấn động, nên mức độ đặt cược sẽ càng cẩn thận hơn.

Bất kỳ ai lọt vào top 12 đều có thực lực ngang ngửa hoặc có ẩn giấu át chủ bài, không ai dám đặt cược quá áp đảo một chiều như trước nữa. Nếu hắn đưa ra tỷ lệ không hợp lý, rất có thể nhà cái sẽ lỗ nặng.

Oanh!

Tiếng trống trận vang lên, cả khán đài bùng nổ, mọi ánh mắt dồn vào hai đấu thủ đầu tiên của vòng loại trực tiếp.

Lâm Uyển Tuyết – Thiên tài Lâm gia, Trúc Cơ viên mãn, nổi danh với kiếm pháp tinh xảo cùng bảo khí cao cấp.

Dương Hạo Long – Kiếm tu lôi hệ, nhanh như thiểm điện, bộc phát cực mạnh, có thể tung đòn chí mạng trong nháy mắt.

Hai người đối diện nhau trên sàn đấu, khí thế giao thoa.

Ngay khi trọng tài ra hiệu, Hạo Long ra tay trước!

Xẹt!

Hắn bắn người lao đi như tia chớp, kiếm quang lôi điện lóe sáng, mang theo tốc độ khủng khiếp.

"Lôi Quang Kiếm – Thiểm Điện Kích!"

Một đường kiếm sáng chói xuyên phá không gian, nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp!

Lâm Uyển Tuyết vừa kịp nâng kiếm chắn đỡ!

Keng!

Nàng bị đẩy lùi ba bước, gót chân miết trên sàn đấu tạo thành vệt dài.

"Nhanh quá!" – Nàng híp mắt, trong lòng hơi chấn động.

Hạo Long không dừng lại, tiếp tục dồn ép bằng tốc độ!

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Hắn liên tục tung ra những kiếm ảnh lôi quang, mỗi nhát đều sắc bén và tốc độ cực nhanh.

Lâm Uyển Tuyết liên tục phòng thủ, nhưng khó tránh khỏi bị áp chế.

Sau hơn mười chiêu, Lâm Uyển Tuyết dần rơi vào thế yếu.

"Không được! Nếu tiếp tục thế này, ta sẽ thua mất!"

Đôi mắt nàng lóe lên quyết tâm, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.

"Không thể để hắn chủ động mãi!"

Nàng bỗng nhiên trượt người, lách qua một đòn kiếm của Hạo Long rồi vung ra hình quạt bảo khí.

"Hàn Phong Trảm!"

Một luồng gió lạnh cắt ngang không trung, bức Hạo Long phải lùi lại một chút.

Cơ hội!

Ngay khoảnh khắc đối phương mất thế công, Lâm Uyển Tuyết đột ngột phản công!

"Kiếm Phá Thiên Hàn!"

Nàng kết hợp kiếm và quạt, tạo ra một luồng kiếm quang lạnh lẽo, như băng phong thiên địa, đánh thẳng về phía đối thủ!

Ầm!

Hạo Long không kịp né, trúng đòn trực diện!

Bịch!

Hắn bị đánh văng xa, lăn trên mặt đất.

Cả khán đài ồ lên, mọi người tưởng như trận đấu đã kết thúc.

Nhưng ngay lúc đó—

Bùm!

Cát bụi tản ra, Hạo Long gượng dậy, ánh mắt bùng cháy lôi quang.

"Chưa xong đâu!"

Hắn cắn răng, dồn toàn bộ linh lực vào kiếm, đột phá giới hạn tốc độ.

Xẹt!

Cả thân ảnh hắn như biến mất, chỉ còn lại lôi quang chớp động.

"Lôi Ảnh Nhất Kích – Lôi Đình Phá!"

Một đòn kiếm quyết định, nhanh đến mức không ai thấy rõ, thẳng hướng cổ họng Lâm Uyển Tuyết!

Chỉ còn cách một tấc!

Cả khán đài nín thở—

Nhưng ngay lúc đó—

Xẹt!

Một tia sáng lam băng lóe lên.

Lâm Uyển Tuyết không lùi lại, mà xoay người né tránh trong gang tấc, đồng thời vung lên hình quạt bảo khí

"Hàn Tuyệt Băng Liên!"

Một luồng khí lạnh bùng phát, đóng băng một phần kiếm của Hạo Long!

Keng!

Kiếm quang lệch đi, lướt ngang vai nàng, để lại một vết rách nhỏ trên áo.

Sát na sinh tử!

Cùng lúc đó—

Phập!

Kiếm của Lâm Uyển Tuyết đã gác lên cổ Hạo Long.

Trận đấu kết thúc!

"Oanh!!!"

Cả khán đài vỡ òa, tiếng hò hét vang dội.

"Quá kịch tính!"

"Tý nữa Lâm Uyển Tuyết thua rồi!"

"Hạo Long đã suýt làm nên kỳ tích!"

Trên sàn đấu, Lâm Uyển Tuyết thu kiếm lại, hơi thở dồn dập, trán lấm tấm mồ hôi.

Nàng cúi đầu nhìn vết rách trên áo, thầm cảm thán:

"Chỉ lệch thêm một chút, người thua đã là ta rồi..."

Dương Hạo Long ôm ngực, dù thua nhưng không hề tức giận.

Hắn nhìn thẳng vào nàng, gật đầu tâm phục khẩu phục:

"Ngươi thắng rồi. Nhưng lần sau... ta sẽ không để ngươi dễ dàng như vậy!"

Lâm Uyển Tuyết mỉm cười nhẹ, trong lòng cảnh giác hơn bao giờ hết.

Dương Phàm không khỏi thầm than trong lòng:

"Tu sĩ đúng là mạnh nhờ bảo khí, pháp bảo!"

Trận đấu vừa rồi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nếu không có quạt Hàn Phong cùng kiếm băng, chỉ sợ Lâm Uyển Tuyết đã bại ngay trong tích tắc khi Dương Hạo Long bộc phát tốc độ.

Hắn híp mắt nhìn vị hôn thê tự nhận của mình đang đứng trên sàn đấu, khẽ sửa lại mái tóc lòa xòa, dáng vẻ tao nhã như thể vừa bước ra từ một bữa tiệc chứ không phải vừa trải qua sinh tử chiến.

"Đây đúng là phong cách chiến đấu 'lấy tiền đè người'."

Không thể phủ nhận, thực lực cá nhân của nàng cũng không hề kém, nhưng nếu không có hai kiện bảo khí kia, cục diện sẽ hoàn toàn khác.

"Một kiếm, một quạt—đều là trung phẩm bảo khí."

"Vừa công vừa thủ, linh lực tiêu hao thấp, hiệu quả cao!"

Nhìn đi, chỉ riêng trận này, nàng đã dùng đến hai món pháp bảo!

Dương Phàm đăm chiêu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ thú vị.

"Dùng tiền đè người... chẳng phải ta đã từng thấy một kẻ làm điều này đến mức cực hạn sao?"

Hắn nghĩ ngay đến Gilgamesh, vị vua đầu tiên của nhân loại trong Fate/Type-Moon!

Một kẻ không cần tu luyện, cũng chẳng cần ra tay.

Chỉ cần Gate of Babylon mở ra, hàng trăm bảo cụ bắn ra như mưa, nghiền nát mọi kẻ thù chỉ bằng tài nguyên áp đảo.

"Nếu mà ta may mắn, sau này quay trúng Gilgamesh..."

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến hắn hưng phấn đến run tay.

"Gate of Babylon chính là kho báu di động, có thể lấy bảo khí vô hạn mà không cần đi tìm kiếm!"

Còn Enuma Elish – bảo cụ đỉnh nhất của Gilgamesh, trong tiên hiệp có thể sánh ngang với Hỗn Độn Thần Khí như:

Bàn Cổ Phủ, thứ có thể khai thiên lập địa.

Thập Nhị Phẩm Liên Hoa, báu vật của Thánh Nhân, trấn áp vạn cổ.

"Nếu ta có EA, thì cho dù là Đạo Tổ hay Thiên Đế cũng phải nể mặt ba phần!"

Bất quá mấy loại nhân vật cấp độ này hắn hiện giờ chỉ có mơ mộng, cỡ tài nguyên tu chân giới góp cả cái hành tinh này vào cũng chưa chắc quay ra được



Sau trận đầu tiên, các trận phía sau bắt đầu càng đánh nảy lửa hơn!

Cặp 2: Dương Kiến Phong 🆚 Dương Bạch Phàm

Dương Bạch Phàm kích hoạt Cuồng Sát Chiến Ý, biến trận đấu thành một màn tấn công điên cuồng. Dương Kiến Phong dù kiếm pháp tinh chuẩn, nhưng dưới áp lực của một kẻ cuồng chiến, hắn không thể giữ vững nhịp độ.

Kết quả: Dương Bạch Phàm thắng!

Cặp 3: Dương Thiếu Minh 🆚 Dương Tử Mộc

Dương Tử Mộc cố gắng kéo dài trận đấu bằng mộc hệ phòng ngự, nhưng trước sức mạnh hủy diệt của Địa Tượng Quyền, lớp phòng thủ dần sụp đổ. Dương Thiếu Minh dùng một quyền Trấn Sơn Thủ đánh tan rào cản cuối cùng, kết thúc trận đấu.

Kết quả: Dương Thiếu Minh thắng!

Cặp 4: Dương Vô Cực 🆚 Dương Khánh

Dương Vô Cực sử dụng huyễn thuật để khiến đối thủ mất phương hướng, nhưng Dương Khánh lại mang theo một loại thần niệm đặc biệt, không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh. Hắn phản kích mạnh mẽ, đánh bại Vô Cực trong gang tấc.

Kết quả: Dương Khánh thắng!

Cặp 5: Dương Minh Đạo 🆚 Dương Hàn Nguyệt

Một trận chiến đầy chiến thuật! Dương Minh Đạo bày ra hàng loạt trận pháp tầng tầng lớp lớp, nhưng lại không thể phá vỡ sự cân bằng Âm Dương Thuật của Dương Hàn Nguyệt. Nàng lợi dụng nhị khí âm dương để triệt tiêu trận pháp và phản công.

Kết quả: Dương Hàn Nguyệt thắng!

Cặp 6: Lương Diễm Nguyệt 🆚 Dương Thanh Trì

Dương Thanh Trì dù tốc độ nhanh nhất trong 12 cường giả, nhưng trước một Kim Đan sơ kỳ, khoảng cách thực lực là không thể bù đắp. Lương Diễm Nguyệt dễ dàng nghiền nát hắn chỉ sau ba chiêu.

Kết quả: Lương Diễm Nguyệt thắng!

Có vẻ như Dương Phàm càng ngày càng nhận ra thế giới tu chân này không hề đơn giản! Mấy tên "phế vật" cứ lần lượt lộ mặt, ai cũng mang theo át chủ bài kinh người.

Hắn cứ tưởng rằng Lâm Uyển Tuyết đã đủ nghịch thiên, nào ngờ Dương Khánh cũng là một Kim Đan sơ kỳ! Nếu không phải lần này hắn mở kèo cá cược, dồn hết tâm trí quan sát từng trận đấu, thì có khi vẫn còn tưởng rằng Dương Khánh chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ bình thường!

“Hóa ra ta mới chính là con cá trong ao, còn bọn chúng mới là mãnh long ẩn mình!”

Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lúc trước hắn còn nghĩ, chỉ cần mình đủ thông minh, có tài kinh doanh, có hệ thống hỗ trợ thì dù không tu luyện cũng có thể sống an ổn trong thế giới này. Nhưng giờ nhìn lại, ai cũng che giấu thực lực, ai cũng có bảo vật thần bí, không chừng trong đám khán giả trên khán đài còn có mấy lão quái vật đang giả làm phàm nhân để xem náo nhiệt!

"Không được, càng ngày càng nguy hiểm, ta phải cẩn thận hơn mới được!"

Dương Phàm lập tức đưa ra quyết định: Trừ khi có tình huống bất khả kháng, nếu không, hắn tuyệt đối không ra tay!

Chỉ cần không ai biết thực lực thật sự của hắn, thì hắn sẽ vẫn là một thiếu gia ăn chơi vô dụng trong mắt mọi người. Nếu không ai xem hắn là mối đe dọa, thì không ai tìm cách đối phó hắn!

"Làm cá mặn mới là đạo!"

Dương Phàm thở dài, lặng lẽ thu mấy tờ giấy cá cược vào tay áo, tiếp tục tính toán làm sao vơ vét thêm nhiều linh tiền nhất có thể. Kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com