Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 114: Lần thứ hai giảng Đạo



Trước cổng Tử Tiêu Cung, không khí bỗng trở nên ngưng trọng.

Bốn bóng người từ Quảng Nguyệt Cung hạ xuống, đúng lúc sát giờ vào nghe giảng.

Dương Phàm vốn đang nhẹ nhõm vì đã "tạm thời thoát nạn", nhưng ngay khi ánh mắt quét qua trước cửa cung, toàn thân hắn lập tức căng cứng!

Có người đang chờ bọn họ!

Trấn Tiêu Tử!

Lam Vân!

Không có gì lạ, hai tên này vốn đã "bán đứng" hắn từ trước…

Nhưng vấn đề là—

Hai bóng người khác cũng đứng đó!

Thái Nhật!

Đế Huấn!

Hai vị Thái Dương Chi Chủ, huyết mạch thuần túy của Tam Túc Kim Ô!

ẦM!

Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy bọn họ, hai ánh mắt sắc bén, tràn đầy sát ý lạnh lẽo đã khóa chặt lên người hắn!

Dương Phàm toát mồ hôi lạnh.

Không xong!

Nhìn ánh mắt của hai tên này… ta có thể chết bất cứ lúc nào!

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hơi lùi lại một chút theo bản năng, nhưng ngay sau đó…

Ba bóng hình mềm mại lập tức dán sát vào hắn!

Đặc biệt là Hư Nguyệt và Nguyệt Nhi, mỗi người một bên, cánh tay nhỏ nhắn quấn lấy hắn không buông!

Cả hai ngực đầy mềm mại áp chặt, như thể tuyên bố quyền sở hữu ngay trước mặt hai huynh đệ Tam Túc Kim Ô!

Dương Phàm: "..."

Đừng như vậy a! Các nàng càng dán chặt ta, ta càng nguy hiểm đó!!!

Nhưng vấn đề là…

Ba nữ nhân này căn bản không quan tâm!

Dương Uyển vẫn giữ phong thái cao ngạo lạnh lùng, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía hai huynh đệ Kim Ô lại ẩn chứa một tia châm chọc nhàn nhạt.

Dường như nàng đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại, nhưng không hề có ý định giải thích!

Thái Nhật và Đế Huấn sắc mặt tối sầm!

Hai người không phải kẻ ngu!

Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết chuyện gì đã xảy ra!

Bình thường, theo quy tắc tự nhiên, Âm Dương phải cân bằng.

Chủ Thái Âm thì phải đi với Chủ Thái Dương!

Hai người bọn họ thân là Thái Dương Chi Chủ, đáng lẽ phải là đối tượng phù hợp nhất với ba vị nữ thần Thái Âm Tinh.

Nhưng…

Mấy tỷ năm qua, bọn họ chưa từng để ý đến chuyện này!

Suốt ngày chỉ biết nhắm xuống Tinh Huy Giới, bận tâm những đại sự thiên địa, mà không hề biết bên cạnh mình, Thái Âm Tinh lẻ loi, chờ đợi vô tận năm tháng!

Nếu như bọn họ sớm tìm đến Thái Âm Tinh…

Nếu như bọn họ sớm có ý định bù đắp sự cân bằng này…

Thì đã không giống như ngày hôm nay—

Ba vị nữ thần mỏi mệt vì chờ đợi, rốt cuộc gặp được một cái Dương Phàm!

Một Dương Phàm không chỉ có Dương Chi Lực, mà còn Âm Dương song toàn!

Không chỉ mạnh hơn bọn họ, mà còn có tiềm năng vô hạn!

Xui xẻo!

Thật sự xui xẻo!

Hai huynh đệ hận không thể đấm ngực gào thét, nhưng bọn họ cũng hiểu—

Bây giờ có hối cũng vô dụng!

Bởi vì cơ duyên đã rơi vào tay kẻ khác!

Tên "dị số" kia đã đoạt mất vận mệnh vốn dĩ thuộc về bọn họ!

Và kẻ đó… chính là Dương Phàm!

Sắc mặt Thái Nhật lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm trầm:

“Dị Số… quả nhiên là Dị Số…”

Đế Huấn đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ rực như hai mặt trời cháy rực trong đêm tối.

Hắn siết chặt nắm tay, ánh sáng vàng kim từ lòng bàn tay phát ra, tựa như đang kìm nén một cơn giận không gì sánh được!

Dương Phàm lạnh sống lưng!

Xong rồi!

Hai tên này mà ra tay, ta chắc chắn bị nướng thành gà quay tại chỗ!

Hắn quay đầu nhìn Trấn Tiêu Tử và Lam Vân, ánh mắt đầy khẩn cầu.

Hai vị huynh đệ, mau nói gì đi chứ!

Trấn Tiêu Tử và Lam Vân cũng toát mồ hôi lạnh, nhưng bọn họ…

Không muốn dính vào!

Nhất là Lam Vân, ánh mắt sáng quắc như đang xem một vở kịch lớn, chỉ thiếu chưa bưng bắp rang bơ ra gặm!

Dương Phàm: "..."

Các ngươi là huynh đệ kiểu gì vậy?!

Hắn cắn răng, cố gắng trấn định, cười nhẹ một tiếng:

“Hai vị đạo hữu, sao lại nhìn ta như vậy? Chúng ta… đâu có thù oán gì đâu?”

Thái Nhật híp mắt, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo:

“Ngươi nói xem?”

Đế Huấn cười nhạt, giọng nói đầy châm chọc:

“Không thù oán? Ta nghĩ… ngươi nên nói là chưa có thù oán thì đúng hơn!”

ẦM!

Một tia sáng vàng rực léo lên trong lòng bàn tay hắn, nhiệt độ không gian lập tức tăng vọt!

Dương Phàm toát mồ hôi lạnh, nhưng ngay lúc đó—

Ba vị mỹ nhân tuyệt sắc đồng thời bước lên trước!

Dương Uyển tà áo lay động, đôi mắt như phủ một tầng sương mỏng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng:

“Đế Huấn, Thái Nhật… các ngươi muốn làm gì?”

Hư Nguyệt nhẹ nhàng ôm chặt lấy cánh tay Dương Phàm, hơi nghiêng đầu, nụ cười mềm mại nhưng giọng điệu lại sắc bén:

“Các ngươi muốn đánh hắn sao?”

Nguyệt Nhi híp mắt cười, nhưng trong đôi mắt sáng rực kia lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó tả:

“Tiểu ca ca là người của bọn ta, các ngươi… muốn động vào?”

ẦM!

Trong khoảnh khắc, khí tức giữa hai bên đối lập bùng phát!

Dương Phàm: "..."

Đừng vậy a!

Không cần phải như vậy đâu!

Hắn nhìn sang hai bên, một bên là hai con Kim Ô sát khí ngập trời, một bên là ba vị mỹ nữ ôn nhu nhưng cũng nguy hiểm không kém!

Cái này…

Hắn có nên chạy trước hay không?!

Bỗng một luồng khí thế vang vọng ra cửu tiêu!

“Sắp đến giờ giảng đạo! Tất cả ngay lập tức tập trung! Một khi cửa Tử Tiêu Cung đóng lại, lần này ta sẽ không nhường cho bất kỳ ai tiến tới!”

Giọng nói của Đạo Tổ vang xa khắp thiên địa!

ẦM!

Lời vừa dứt, toàn bộ không gian như rung chuyển, từng luồng Đạo Vận dâng trào khắp nơi, báo hiệu một đại sự sắp bắt đầu!

Trong nháy mắt, tất cả cường giả đều bừng tỉnh!

Không ai dám trì hoãn thêm nữa!

Dù có đang tranh đấu, dù có đang bàn luận điều gì đi chăng nữa, tất cả đều lập tức đi vào trong!

Đây không phải chỉ là một buổi giảng đạo bình thường, mà là cơ hội bước lên con đường Bán Thánh!

Không ai dám chậm trễ!

Dương Phàm cũng thở phào một hơi, lập tức xoay người đi theo dòng người tiến vào.

Nhưng…

Có hai ánh mắt vẫn như dính chặt vào hắn!

Không hề che giấu!

Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết hai kẻ nào đang nhìn mình!

Thái Nhật!

Đế Huấn!

Hai huynh đệ Tam Túc Kim Ô vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt cay độc, sát ý âm trầm, tựa như muốn khắc ghi gương mặt hắn vào tận linh hồn!

Dương Phàm: "..."

Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Không đúng a?!

Ta đã làm gì đâu?!

Các nàng chính là mạnh mẽ kéo ta đi!

Ta chỉ là nạn nhân mà thôi!

Các ngươi tin không?!

Móa nó!



Dương Phàm bước tới tọa liên thứ tám, vẻ mặt vẫn còn khó chịu vì ánh mắt đầy sát khí của hai vị Tam Túc Kim Ô khi nãy. Nhưng ngay khi hắn vừa leo lên…

Ủa?!

Hắn ngây người.

Sao người ngồi đây lại khác vậy?!

Trước đó, người ngồi bên cạnh hắn là Đề Yên Nhiên, mái tóc nâu dài mềm mại như tơ, khí chất thanh thoát tựa như tiên nữ thoát tục.

Nhưng bây giờ—

Mái tóc xanh lá dài uốn lượn, như suối chảy xuống tận bệ tọa liên, mang theo mùi hương thanh khiết tựa như rừng sâu sau cơn mưa.

Tịnh Trúc!

Dương Phàm chớp mắt, có chút mơ hồ.

Lúc nào thì nàng đổi chỗ vậy?!

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn sang tọa liên thứ chín, quả nhiên…

Đề Yên Nhiên đang ngồi đó, nhưng ánh mắt lại liếc sang hướng khác, hoàn toàn không muốn nhìn sang bên này!

Dương Phàm: "..."

Cái này… là đang giận sao?!

Hắn muốn đổi chỗ lại, nhưng vừa nhớ ra chỗ này là Đạo Tổ đích thân bưng hắn lên đây!

Lỡ đổi lung tung, Đạo Tổ giận thì sao?!

Thánh Nhân mà giận, hậu quả không phải chuyện đùa!

Hắn đành ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp ổn định, bên cạnh Tịnh Trúc đã hất cằm, lạnh lùng cảnh cáo:

“Ngồi im tại đó! Ta mà thấy ngươi bén mảng sang bên kia thì liệu hồn với ta!”

Dương Phàm: "..."

Hắn có chút bó tay.

Ta thật sự không có cố ý bò qua nha!

Nhưng nghĩ lại…

Lần trước ngủ một giấc, lại lăn sang ôm Đề Yên Nhiên!

Lần này không thể để xảy ra chuyện tương tự được!

Dương Phàm lập tức xuất ra một sợi dây, cột chặt quanh eo mình, rồi nối thẳng với đầu gần nhất của tọa liên!

Như vậy, dù có ngủ, hắn cũng sẽ không "di cư" lung tung!

Toàn bộ đại điện im lặng vài giây…

Trên bệ cao, Đạo Tổ đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng dưng mở mắt, khóe miệng khẽ co giật.

Nhìn cảnh này, mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán ngài.

“Tiểu tử này… cũng biết giữ mình đó a?”



“Được rồi, tất cả đã tập trung đầy đủ, lần này giảng sẽ là 200 nghìn năm! Nói về Thái Ất Kim Tiên đến Chuẩn Thánh!”

Đạo Tổ nhẹ vuốt râu, giọng nói bình thản vang vọng khắp Tử Tiêu Cung.

Nhưng đối với chúng đại năng, lời này chẳng khác nào sấm rền chín tầng trời!

Bởi vì…

Đa số người ngồi đây đều kẹt tại Đại La Kim Tiên!

Không thể tiến thêm, không thể phá vỡ bình cảnh, như bị một tầng xiềng xích vô hình trói buộc vĩnh viễn!

Chỉ có hai người duy nhất đã bước vào cảnh giới Chuẩn Thánh!

Trấn Tiêu Tử và Dương Uyển!

Bọn họ cũng không ngoại lệ, vẫn đang tìm cách đột phá!

Hôm nay…

Chính là cơ hội nghìn năm có một!

Đạo Tổ phất tay áo, giọng nói như đại đạo vĩnh hằng, xuyên thấu thiên địa:

“Được rồi! Bắt đầu…”

ẦM!

Toàn bộ Tử Tiêu Cung chấn động!

Đạo Tổ cất giọng, từng câu từng chữ như những đạo văn vĩ đại khắc vào hư không, mỗi lời nói ra, Thiên Đạo đều chấn động!

“Thái Ất Kim Tiên… là cảnh giới đầu tiên chạm vào bản chất của thiên địa pháp tắc.”

“Đại La chỉ là sự dung hợp với Đại Đạo, nhưng Thái Ất… là bước đầu tiên của tạo hóa, là sự diễn sinh của pháp tắc bản nguyên.”

“Một Thái Ất Kim Tiên chân chính… không chỉ là kẻ vận dụng pháp tắc, mà là kẻ có thể ngự thiên địa mà sinh ra pháp tắc riêng của mình!”

“Chân chính Thái Ất… là người đi trên con đường sáng tạo!”

Mỗi một câu rơi xuống, vô số đạo vận cuồn cuộn, biến hóa trong không trung.

Có kẻ ngay lập tức chìm vào lĩnh ngộ, từng tia pháp tắc dao động quanh thân!

Dương Phàm vẫn ngồi im, không hề ngủ!

Lần này…

Hắn không thể bỏ qua!

Bởi vì… Thần Cơ Đế Quốc của hắn, tất cả công dân đều kẹt tại cảnh giới Kim Tiên!

Không có cách nào để bước lên Thái Ất!

Nhưng khi nghe lời giảng của Đạo Tổ, hắn lập tức có thêm vài ý tưởng!

Hắn vẫn chưa vội, vẫn tiếp tục chờ…

Hắn cần thêm những mảnh ghép cuối cùng!

Trên bệ cao, Đạo Tổ nhìn xuống chúng sinh, thấy tất cả đang chìm trong lĩnh ngộ, liền hài lòng vuốt râu, khẽ gật đầu.

“Tiếp theo! Sẽ là cách đột phá Chuẩn Thánh!”

ẦM!

Không gian như vỡ tung!

Không ai có thể giữ được bình tĩnh!

Hô hấp toàn bộ đại năng đồng loạt dồn dập!

Bởi vì…

Chuẩn Thánh!

Không phải chỉ là một cảnh giới bình thường!

Dù chỉ là "nửa bước" đến Thánh Nhân, nhưng sức mạnh đã đủ để nghiền nát tất cả Đại La Kim Tiên!

Mỗi một Chuẩn Thánh tồn tại trên thế gian này đều có thể áp đảo tất cả cường giả dưới họ!

Mọi người đều chờ đợi lời Đạo Tổ tiếp theo…

Nhưng ngay lúc này—

Lời nói của Đạo Tổ đột nhiên khiến tất cả chìm vào trầm tư.

“Thật ra… không hề có cảnh giới Chuẩn Thánh.”

ẦM!

Toàn bộ Tử Tiêu Cung như rơi vào yên lặng tuyệt đối!

Không ai dám thở mạnh!

Chuyện này là sao?!

Chẳng lẽ… bấy lâu nay bọn họ vẫn luôn hiểu sai?!

Giọng nói của Đạo Tổ vang vọng, ánh mắt quét nhìn chúng sinh:

“Thứ các ngươi đang làm… chính là cảnh giới Hỗn Nguyên Kim Tiên.”

Mọi người chấn động!

Hỗn Nguyên Kim Tiên?!!

Trên bệ cao, Đạo Tổ chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu thiên địa, dừng lại trên hai người—

Trấn Tiêu Tử.

Dương Uyển.

Hai kẻ duy nhất đã bước vào ngưỡng cửa Hỗn Nguyên!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com