Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 116:



Tử Tiêu Cung, khí thế đã dâng lên đến tận cùng!

Tất cả đại năng, từ những kẻ còn đang mắc kẹt tại Đại La, cho đến những kẻ đã chạm vào ngưỡng Chuẩn Thánh, không ai có thể kìm được kích động trong lòng!

Chỉ còn hai con đường nữa để bước lên Hỗn Nguyên!

Ai cũng nín thở, chờ đợi Đạo Tổ tiếp tục khai giảng.

Nhưng đúng lúc này—

Đạo Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ cười một tiếng.

“Đã hết thời gian! Chúng ta tạm nghỉ 10.000 năm!”

ẦM!!!

Toàn bộ Tử Tiêu Cung lập tức chấn động!

Cả đám đại năng… TÉ BỔ NGỬA!

"CÁI GÌ?!!"

"Nghỉ?!"

"Ngay lúc này?!"

Vô số ánh mắt trợn trừng nhìn lên bệ cao, chỉ hận không thể chạy lại bên Đạo Tổ, quỳ lạy cầu xin được giảng tiếp!

Lão nhân gia ngài thật sự quá nhẫn tâm!!!

Mỗi người cảm giác lồng ngực nhức nhối như hàng vạn con kiến bò, như thể chỉ cần không nghe tiếp, tâm hồn liền trống rỗng!

Dương Phàm cũng ngồi im tại chỗ, nhưng trong lòng đã sớm ngứa ngáy đến không chịu nổi!

Hai cách cuối cùng là gì?

Có cách nào phù hợp với mình hay không?!

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, hắn chợt bừng tỉnh—

Mình… đã nhập tâm nghe giảng suốt hơn 200.000 năm!

Không buồn ngủ.

Không mất tập trung.

Chỉ có từng lời, từng chữ của Đạo Tổ không ngừng vang vọng trong thần hồn, khắc sâu vào mỗi tia chân linh!

Loại cảm giác này… thật sự có chút khủng bố!

Lời của Thánh Nhân, không phải ai cũng có thể nghe được.

Một chữ rơi xuống, đủ để Tiên Nhân phải lĩnh ngộ ngàn năm!

Nếu đổi lại là kẻ yếu kém hơn, e rằng vừa nghe được một câu, linh hồn đã băng nát, trực tiếp tan thành tro bụi!

Tại giữa dòng Đạo Vận cuồn cuộn trong Tử Tiêu Cung, Dương Phàm bỗng thoáng cảm nhận được một dao động quen thuộc.

Ở một góc xa xôi của Tinh Huy Giới, một tín hiệu yếu ớt nhưng rõ ràng truyền về từ một nhóm phân thân của hắn!

Hơn 100 cái Thiên Hà!

200.000 năm trôi qua…

Thần Cơ Đế Quốc đã chiếm lĩnh thêm mấy chục cái Thiên Hà!

Tốc độ phát triển… theo cấp số nhân!

Tuy nhiên—

Tinh Huy Giới rốt cuộc lớn đến mức nào?

Dương Phàm tính sơ qua, liền thấy con số khổng lồ đến khó tin!

Hơn 10 NGHÌN TỶ HỆ NGÂN HÀ!

Dù hiện tại hắn đã phát triển đến mức nào đi nữa, số lượng tinh cầu do hắn kiểm soát cũng chỉ như một hạt cát trong biển vũ trụ vô tận!

Nhưng…

Hắn không vội!

Bởi vì rất sớm thôi…

Hắn có thể cảm giác được—

Một ngày nào đó, tốc độ lan rộng của Thần Cơ Đế Quốc… sẽ vượt qua tốc độ khởi tạo hệ ngân hà của vũ trụ!

Cho đến khi…

Mỗi một hành tinh…

Mỗi một Thiên Hà…

Mỗi một mảnh không gian trong Tinh Huy Giới…

ĐỀU LÀ HẮN!

Tinh Huy Vũ Trụ… cuối cùng sẽ là HẮN!



Ngay khi vừa ra khỏi cửa Tử Tiêu Cung, Dương Phàm liền cảm nhận được một luồng hỏa diễm nóng rực bùng lên trước mặt!

Hai bóng người mang theo sát khí kinh thiên chắn ngay lối đi của hắn.

Thái Nhật!

Đế Huấn!

Hai vị Thái Dương Chi Chủ, huynh đệ Tam Túc Kim Ô!

ẦM!

Ngọn lửa rực cháy quanh người bọn họ, như thể hai vầng mặt trời thu nhỏ, từng tia sóng nhiệt bạo động, vặn vẹo cả không gian xung quanh!

Ngay lập tức, hai bóng người khác cũng đứng ra, chắn trước mặt Dương Phàm!

Trấn Tiêu Tử!

Lam Vân lão tổ!

Bốn cường giả đối mặt nhau, sát khí ngập tràn thiên địa!

“Địa Tiên Chi Tổ! Vân Lão!”

Thái Nhật ánh mắt tràn đầy tức giận, lạnh lẽo quét qua hai người trước mặt:

“Đây không phải chuyện của các ngươi! Xéo ra một bên!”

ẦM!

Không chờ bọn họ phản ứng, hai huynh đệ Tam Túc Kim Ô đã tế ra một kiện Chí Bảo—một chiếc chuông đồng khổng lồ xuất hiện giữa không trung, tỏa ra một uy áp nặng nề đến mức nghiền nát cả hư không!

Đông Hoàng Chung!

Một trong 10 kiện Tiên Thiên Chí Bảo mạnh nhất Hồng Hoang!

Chuông đồng cổ xưa, trên thân khắc đầy những hoa văn Thái Dương hỏa diễm, tầng tầng lớp lớp phù văn đại đạo chồng lên nhau, như ẩn chứa thiên âm vô thượng.

Chỉ cần vọng một tiếng, thời gian vạn giới liền bị khuấy đảo, pháp tắc hỗn loạn, thần hồn cũng bị trấn áp đến mức tan vỡ!

Dương Phàm chỉ cảm thấy thần hồn mình chấn động dữ dội!

Hắn lập tức cắn răng vận chuyển Âm Dương Chí Cao Đạo, mới có thể giữ vững linh trí!

Không hổ danh là Đông Hoàng Chung!

Kiện bảo vật thao túng Thời Gian Chí Cao Đạo, dù là Chuẩn Thánh cũng phải khiếp sợ bảy tám phần!

"Ngươi nào dám bước lên, liền đập người đó!"

Sát ý trong mắt Thái Nhật và Đế Huấn không chút che giấu!

Hôm nay! Phải giết tên Dị Số này ngay tại đây!

Hai huynh đệ cảm giác một trận uy hiếp không thể hiểu được đến từ Dương Phàm.

Hắn… rốt cuộc có bí mật gì?!

Không thể để hắn sống tiếp!

Trấn Tiêu Tử siết chặt nắm tay, ánh mắt ngưng trọng.

Hắn là Chuẩn Thánh, nhưng Địa Chi Đạo của hắn không phải loại chuyên về chiến đấu!

Còn Không Gian Chi Đạo, hắn mới chỉ chạm đến bề mặt, chưa thể hoàn toàn vận dụng!

Đối mặt với hai huynh đệ Kim Ô mang theo Đông Hoàng Chung, dù là hắn cũng không có phần thắng tuyệt đối!

Nhưng ngay lúc này—

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Trấn Tiêu Tử!

Một đoạn đối thoại giữa hắn và Dương Phàm năm xưa!

Lúc đó, tại Nhâm Sâm Tiên Quán…

Dương Phàm cắn một miếng linh quả, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc nhìn Trấn Tiêu Tử:

“Lão ca, ngươi thật sự quá hiền từ rồi.”

Trấn Tiêu Tử khó hiểu:

“Tại sao?”

Dương Phàm khẽ nhếch môi, ném hạt linh quả sang một bên, cười nhàn nhã:

“Ngươi đang giữ trong tay Địa Thư, hiểu không? Là Địa Giới Siêu Cấp Bảo Bối!”

Trấn Tiêu Tử nhướng mày:

“Địa Thư? Ngoài việc trấn giữ đại lục Tiên Giới, nó còn có tác dụng gì nữa?”

Dương Phàm híp mắt, giọng nói mang theo vài phần bí hiểm:

“Đó là do ngươi sử dụng sai cách.”

Trấn Tiêu Tử nghi hoặc:

“Sai cách?”

Dương Phàm mỉm cười, gõ nhẹ lên mặt bàn:

“Ngươi phải tế luyện nó thành một kiện phòng hộ chí bảo.”

Trấn Tiêu Tử giật mình:

“Phòng hộ chí bảo? Nhưng nó chỉ là một quyển sách thôi mà?”

Dương Phàm cười gian:

“Quan trọng không phải là nó phòng thủ mạnh bao nhiêu, mà là nhân quả của kẻ dám công kích ngươi.”

ẦM!

Trấn Tiêu Tử há hốc mồm!

Đúng vậy!

Nếu hắn tế luyện Địa Thư thành một trận pháp phòng hộ, thì kẻ nào dám tấn công vào trận pháp… chính là tấn công lên Địa Giới Tiên Mạch!

Mà Địa Giới Tiên Mạch chính là căn cơ của Tiên Giới!

Nếu bị tổn hại, nghiệp lực quấn thân, vạn kiếp bất phục!

Như lần đại chiến Long-Hán Lượng Kiếp, Long Tộc, Phượng Tộc và Kỳ Lân Tộc đánh nhau làm sụp đổ Tiên Khí, tạo ra những vùng biển đầy nghiệp lực!

Hiện giờ, những tộc này vẫn bị Thiên Đạo trừng phạt, bắt làm khổ sai trấn giữ các cổng của Tiên Giới!

Tu luyện không thể tiến, càng tu càng thụt lùi!

Khổ không thể tả!

Trấn Tiêu Tử nuốt nước bọt:

“Nhưng như vậy… ta cũng sẽ bị nghiệp lực quấn thân a?”

Dương Phàm bĩu môi:

“Sợ gì? Quấn thì quấn! Đáng chết là kẻ dám tấn công ngươi! Hắn chắc chắn bị Thiên Đạo bổ xuống Thiên Kiếp trừng phạt!”

Trấn Tiêu Tử bừng tỉnh đại ngộ!

Trời ạ!

Sao mấy tỷ năm qua hắn không nghĩ ra chứ?!

Hay là mình thật sự quá hiền từ như lời Dương Phàm nói?!

Từ ngày đó…

Hắn bắt đầu tế luyện Địa Thư theo cách Dương Phàm hướng dẫn!

Và bây giờ—

Hắn sẽ lần đầu tiên thử nghiệm chiêu này!

Hiện tại, trước mặt hai huynh đệ Tam Túc Kim Ô!

Trấn Tiêu Tử hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Hai vị, các ngươi có chắc muốn ra tay với ta không?”

Thái Nhật hừ lạnh:

“Ngươi nghĩ ngươi cản được chúng ta?”

Đế Huấn bật cười chế giễu:

“Trấn Tiêu Tử, ngươi là Chuẩn Thánh nhưng không chuyên chiến đấu. Ta khuyên ngươi một câu… đừng xen vào chuyện này.”

“Nếu không… ngay cả ngươi cũng sẽ bị đốt thành tro bụi!”

“Lùi lại ngay, đây là cảnh cáo cuối cùng!”

Nhưng—

Trấn Tiêu Tử không những không lùi, mà còn bước lên một bước!

ẦM!

Một đạo quang mang chói lọi bùng lên!

Trước mặt hắn, một trận pháp cổ xưa xuất hiện, từng sợi phù văn dao động, như thể kết nối với đại địa của Tiên Giới!



Địa Thư, kích hoạt!

Trấn Tiêu Tử lạnh lùng thách thức, ánh mắt đầy khiêu khích:

“Xin mời!”

Hai huynh đệ Thái Dương Chi Chủ Thái Nhật và Đế Huấn đồng loạt nghiến răng, sát khí bùng nổ!

“Một cái pháp trận tầm thường mà cũng dám chống lại Đông Hoàng Chung?!”

“CỰC KỲ NGÔNG CUỒNG!”

“TIẾP CHIÊU!”

Thái Nhật tế lên Đông Hoàng Chung!

ẦM!!!

Một kiện Cực Phẩm Tiên Thiên Chí Bảo, uy áp trấn áp vạn cổ, tỏa sáng rực rỡ, phóng thẳng lên bầu trời!

Chuông đồng khổng lồ như một thái dương thứ hai, nhanh chóng phóng đại đến kích thước bằng cả Tử Tiêu Cung!

Thiên địa run rẩy! Hư không gào thét!

Các đại năng nhìn thấy cảnh này, ai nấy hồn vía lên mây, không dám đứng gần!

“Tránh ra xa! Mau tránh ra xa!”

“Nếu dính phải dư chấn của Đông Hoàng Chung, có khi ngay cả Chuẩn Thánh cũng phải trọng thương!”

Trong khi đó, bên trong pháp trận, ba người Trấn Tiêu Tử, Lam Vân và Dương Phàm có chút chột dạ!

Lam Vân lão tổ nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:

“Dương Phàm đệ, ngươi có chắc Địa Mạch chịu được không?”

Dương Phàm mặt không đổi sắc, vỗ ngực đầy tự tin:

“Sao không được?! Yên tâm! Nếu Địa Mạch bể thì Thiên Đạo cũng oanh hai tên bại não kia thành tro tàn!”

Nhưng nói vậy…

Ánh mắt hắn vẫn không nhịn được mà run lên khi nhìn vào khí thế khủng bố của Đông Hoàng Chung!

Mẹ nó… có phải hơi quá tay không?

Trấn Tiêu Tử cắn răng, dốc toàn bộ linh lực tế luyện Địa Thư!

“Chơi thì chơi tới bến!”

“XEM AI CHẾT TRƯỚC!”

Thái Nhật nghiến răng, sát khí ngập trời, hét lớn:

“ĐÁNH!!!”

Đông Hoàng Chung như Thái Sơn áp đỉnh, ầm ầm giáng xuống!

Trận văn Thời Gian Trường Hà cuồn cuộn theo sau, xé rách cả hư không hỗn độn, kéo theo từng đợt dao động hủy diệt thiên địa!

OÀNH!!!

THIÊN ĐỊA ĐẢO LỘN!

HỖN ĐỘN RUNG CHUYỂN!

Một tiếng chuông vang vọng tận cõi vĩnh hằng, chấn động tất cả đại năng đang tu luyện trong Tinh Huy Giới!

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Oa!

Năm bóng người lập tức bị bắn bay về hai phía!

Một bên là hai huynh đệ Thái Dương Tinh Chi Chủ.

Một bên là Trấn Tiêu Tử, Dương Phàm và Lam Vân!

ẦM!!!

Dương Phàm nằm bẹp trên mặt đất, thở phì phò, cả người đầy tro bụi.

“Mẹ nó… còn sống! Còn sống!”

Hắn vừa cười vừa ho khan, trong lòng mừng rỡ không thôi!

Cái mạng này… thật không dễ giữ!

Trấn Tiêu Tử lau vết máu trên khóe miệng, xung quanh từng sợi nghiệp lực nhỏ bé lượn lờ quanh thân.

Nhưng khi nhìn sang bên kia…

Hai huynh đệ nhà Kim Ô… thảm hơn gấp vạn lần!

Nghiệp lực như những con rắn độc, quấn chặt quanh người bọn họ!

Không thể thoát!

Không thể trốn!

Vĩnh viễn bám lấy, ăn mòn từng tia pháp lực!

ẦM!

Tinh Huy Tiên Giới rung động dữ dội!

Các đại năng ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều trợn tròn mắt!

Trời ạ!

Địa mạch phía Đông… bể nát rồi!

Vô số sinh linh chết thảm!

Cả vùng trời tràn ngập oán khí, hóa thành một màn sương đen dày đặc!

Thái Nhật! Đế Huấn!

Chính bọn họ đã gây ra!

ẦM!

Cả hai tái mặt, sắc mặt vặn vẹo vì phẫn nộ!

Thái Nhật nổi gân xanh, toàn thân run rẩy, rít lên giận dữ:

“KHỐN NẠN! KHỐN KIẾP!”

“DÁM LỪA TA!!!”

“BỈ ỔI THỦ ĐOẠN!!!”

“DÙNG ĐỊA THƯ TIÊN GIỚI LÀM GIÁ ĐỠ?!”

Chúng đại năng: “…”

Mọi người hít một hơi khí lạnh, đồng loạt quay đầu nhìn Trấn Tiêu Tử!

Móa nó!

Vô sỉ vậy?!

Đây có còn là Địa Tiên Chi Tổ hiền lành mà chúng ta từng biết không???


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com