Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới
Dương Phàm thong thả bước giữa những hàng cây Bồ Đề, ánh mắt thâm sâu như nhìn thấu bản chất của mọi thứ.
Sau khi giải thích về Hương Hỏa Chi Lực, hắn bỗng dừng bước, trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
“Nhưng… có một vấn đề.”
Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên đồng loạt ngẩng đầu lên, tò mò nhìn hắn.
Dương Phàm nhún vai, mỉm cười nhàn nhạt:
“Cây của hai vị… quá tản mát.”
Hai nữ thần chớp mắt khó hiểu.
“Tản mát?”
Dương Phàm gật đầu, giải thích:
“Phương Tây là một phương của Tiên Giới, rất rộng lớn. Nhưng các cây Bồ Đề này không có kết nối với nhau, mỗi nơi một ít, không có mạch lạc.”
“Dẫn đến Hương Hỏa Chi Lực bị phân tán vào thiên địa, rồi tiêu tán bớt, không thể tụ lại thành một dòng chảy.”
Hai nữ thần lập tức hồi hộp!
Ánh mắt mở to tròn xoe, tràn đầy chờ mong.
Khuôn mặt đầy ngây thơ mà hồn nhiên, như hai tiểu tiên nữ đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Dương Phàm cảm thấy tim có chút rung động.
“Vậy… chúng ta phải làm sao??”
Hai giọng nói mềm mại cùng vang lên, mang theo một chút lo lắng, một chút háo hức.
Dương Phàm hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Khụ… khụ… Các ngươi phải tập trung toàn bộ năng lực…”
“Trồng một cái cây.”
Hai nàng: "Hả?"
Dương Phàm nhếch môi cười:
“Không phải một rừng cây nhỏ lẻ, mà là… một CÁI CÂY!
“Một cái cây THẬT TO!!!
“To đến mức… bất cứ ai ở bất kỳ đâu trong Tây Phương đều có thể nhìn thấy!”
“To đến mức… nó trở thành biểu tượng bất diệt của vùng đất này!”
“To đến mức… chỉ cần nhắm mắt lại, nó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của mỗi người!”
“Và khi đó… nó sẽ trở thành THÁNH VẬT!”
Hai nữ thần há hốc miệng nhỏ, hai tay che miệng, đôi mắt long lanh không dám tin!
“To như vậy?!”
“Làm sao có khả năng?!”
“Lấy đâu ra một cái cây như thế?!”
Dương Phàm nhìn hai người bọn họ lộ ra vẻ mặt uể oải, đôi mắt đầy bất lực, trong lòng không khỏi bật cười.
Hắn hắc hắc cười gian một tiếng, vỗ ngực đầy tự tin:
“Cái này tuy ta không tu luyện Sinh Mệnh Chi Đạo…”
“Nhưng mà…”
“VẪN CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC!”
ẦM!
Hai nữ thần như bắt được tia hy vọng, lập tức nhào đến, mỗi bên ôm chặt lấy một cánh tay hắn!
Dương Phàm: "..."
Lại nữa!
Hắn cảm nhận được rõ ràng hai bên mềm mại…
Nhưng khác hẳn với hai chị em Thái Âm Chi Chủ!
Hai vị này không phải là kiểu lạnh lùng cao ngạo, mà là… ngọt ngào!
Ấm áp!
Mang theo một khí chất lương thiện thuần khiết, khiến hắn có chút tan chảy…
Hại nước hại dân a!
Dương Phàm thở dài một hơi…
Hình như mình lại chuẩn bị làm điều không nên làm??
“Còn đợi gì nữa? Chúng ta lập tức bắt đầu thôi!”
Hai nữ thần hưng phấn kéo Dương Phàm lao về phía trước Linh Sơn!
Đây là vùng đất tốt nhất của Tây Phương!
Trước nay, bọn họ vẫn luôn chọn nơi này để ươm mầm cây, cải tạo linh mạch.
Nhưng hôm nay…
Nó sẽ trở thành nơi thay đổi vận mệnh của cả Tây Phương!
Trở thành Thánh Địa!
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên 33 tầng trời.
Bỗng nhiên…
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang tập trung thẳng vào mình!
Thiên Đạo Chi Nhãn!
Lại là Thiên Đạo đại lão!
Nhưng lần này…
Không phải là sự cảnh cáo, cũng không phải ngăn cản.
Mà là…
Một tia chờ mong?!
Chờ mong điều mà hắn sắp làm!
Dương Phàm nuốt nước bọt, cổ họng có chút khô khan.
Thiên Đạo mà cũng có lúc chờ mong cái gì đó sao?!
Điều này…
Quả thực quá quỷ dị!
Nhưng lúc này, hai vị nữ thần ở bên vẫn không hề hay biết, đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi, chỉ chờ hắn ra tay!
Dương Phàm khẽ cười khổ…
Hắn cảm giác như mình lại sắp làm ra một chuyện kinh thiên động địa nữa rồi…
…
Ngoài Tử Tiêu Cung.
Tỳ Thiên Đạo Tổ đang bấm tay tính toán, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Dị số…”
“Thiên Địa dị số…”
“Đúng là không ngờ được… không thể đoán trước…”
Một câu nói này, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Ngay lúc đó, phía dưới…
Hai thân ảnh đang quỳ gối trước mặt Đạo Tổ!
Chính là hai huynh đệ Tam Túc Kim Ô, Thái Nhật và Đế Huấn!
Cả hai đang cúi đầu cặm cụi viết Thiên Điều, chắp tay thành chữ thập, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn!
Nhưng ngay khi nghe hai chữ “dị số”, cả hai đột nhiên ngẩng đầu lên!
Ánh mắt bừng lên tia sắc bén, như muốn nghe xem đó là ai!
BỐP!
Một chiếc quạt giấy xếp dài gõ mạnh xuống đầu mỗi người một cái!
“A!”
Hai huynh đệ ôm đầu kêu lên, sau đó lập tức cúi xuống tiếp tục viết…
Không dám hó hé gì nữa!
Bởi vì…
Lão tổ ra tay!
Tỳ Thiên Đạo Tổ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ:
“Ngu xuẩn! Lo mà làm đi! Đúng là ngu không chịu được…!”
Hai huynh đệ không dám cãi lại, chỉ lẳng lặng cắn răng chép Thiên Điều.
Bọn họ càng chép, nước mắt càng rơi lộp độp lên trang giấy.
Chưa bao giờ nam nhân rơi lệ…
Thế nhưng hôm nay, hai con Kim Ô lại rơi lệ ngay giữa Tử Tiêu Cung!
Thái Dương Chân Hỏa Kim Ô mà cũng có ngày nhục nhã đến mức này!
Một nỗi nhục bùng lên trong lòng bọn họ!
Nhưng…
BỐP!
Lại một cái quạt giấy gõ mạnh xuống đầu mỗi người một lần nữa!
“A đau!!!”
Tỳ Thiên Đạo Tổ càng hừ lạnh, giọng nói đầy giáo huấn:
“Ngu! Nhục cái gì mà nhục!
“Các ngươi còn không hiểu sao? Đây cũng là cơ hội của các ngươi!
“Hiểu không?!”
Hai huynh đệ sững người, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng!
Đúng rồi!
Mặc dù bị bắt phải chép Thiên Điều, nhưng điều này đồng nghĩa với việc…
Bọn họ đang trực tiếp tham gia vào việc xây dựng Thiên Đình!
Mà người viết Thiên Điều… không phải cũng là một phần của Thiên Đạo sao?!
Có lẽ… đây cũng không phải là chuyện xấu?!
Hai người cắn răng, nước mắt lã chã rơi xuống trang giấy, đồng thanh hô lên:
“Đã rõ, Đạo Tổ!!!”
…
Phương Tây Tiên Giới
ẦM!
Dương Phàm chắp tay, vỗ mạnh một cái!
Một luồng quang mang màu xanh lục bùng lên, mang theo khí tức sinh mệnh cuồn cuộn, tỏa ra sức sống mãnh liệt như muốn bao phủ cả thiên địa!
Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên trợn mắt kinh ngạc, đôi mắt sáng rực như sao!
Người này… dám nói mình không ngộ ra Sinh Mệnh Chi Đạo?!
Quá giả dối!
Dương Phàm quát lớn, khí thế bùng nổ, khuôn mặt ửng đỏ vì phấn khích!
“Mộc Độn! Cây Thế Giới Hàm Lâm!!!”
ẦM!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng vết nứt khổng lồ lan tràn khắp Linh Sơn, khí tức dao động mạnh mẽ như muốn phá vỡ cả một mảnh thiên địa!
Nhưng…
Không có gì xảy ra.
Không có bất kỳ cái cây nào mọc lên.
Không một mầm sống nào nảy nở.
Không có gì hết.
Dương Phàm: "..."
Trời ạ, lần này đỏ mặt thật!
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt cứng ngắc.
Xấu hổ quá!
Xấu hổ chết mất!
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để biến Tây Phương thành một khu rừng thần thánh, vậy mà…
Không ra gì cả?!
Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên nhìn nhau chớp chớp mắt, rồi cùng quay sang nhìn Dương Phàm.
“Sao rồi, Dương Phàm đạo hữu?”
“Khụ khụ… xảy ra có chút vấn đề…”
Dương Phàm đưa tay lau trán, trong lòng thầm mắng.
Rốt cuộc là tại sao?!
Tại sao trồng thất bại?!
Bình thường hắn trồng cây thế giới dễ như trở bàn tay mà!
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được một tia dao động kỳ lạ từ Tiên Giới.
Không đúng…
Ở đây không thể trồng cây tùy tiện!
Mọi loại thực vật tồn tại trong Tiên Giới đều phải có nguồn gốc từ Thập Nhị Đại Linh Căn của bản nguyên Tinh Huy Giới!
Nếu không có nguồn gốc phù hợp, bất kỳ cây nào mọc lên… cũng sẽ không thể tồn tại lâu dài!
Cái này…
Bỗng nhiên, ánh mắt Dương Phàm khẽ sáng lên, nhìn về phía hai vị nữ thần đang đứng bên cạnh!
Tịnh Trúc!
Đề Yên Nhiên!
Chính là bọn họ!
Hai nàng không phải là những Linh Căn đầu tiên của Tinh Huy Giới sao?!
Nếu dùng tinh huyết của bọn họ để tạo hạt giống, vậy thì…
Có thể thành công!
“Có lẽ phải cần hai vị hợp lực một chút?”
Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt đầy hứng thú nhìn hai nàng.
Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên nghiêng đầu khó hiểu, tay nhỏ vô thức vân vê môi.
“Hợp lực làm sao?”
Dương Phàm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Ta cần một phần tinh huyết của hai người để tạo phân thân hạt gốc của Tịnh Trúc và Bồ Đề, làm nền tảng cho cây.”
Thấy hai nàng còn mơ hồ, hắn kiên nhẫn giải thích rõ ràng.
Hai nữ thần nghe xong, đồng loạt nhìn nhau… rồi lại nhìn Dương Phàm.
Sau một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, cả hai gật đầu không chút do dự.
Không nói hai lời, hai nàng lập tức trích xuất tinh huyết quý giá nhất của mình, đưa thẳng cho Dương Phàm!
Dương Phàm mắt mở lớn, nghẹn họng trân trối.
Nhanh như vậy sao?!
Phải biết rằng, tinh huyết của một vị đại năng… chỉ cần mất đi một giọt là vĩnh viễn thiếu một giọt!
Nếu muốn bù đắp, phải mất ít nhất cả tỷ năm tu luyện!
Hành động này chứng minh hai nàng đã hoàn toàn tin tưởng hắn!
Dương Phàm không nói nhiều nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt hai giọt tinh huyết trong lòng bàn tay.
Tốt!
Nếu bọn họ đã tin tưởng, vậy thì hắn phải dùng hành động để chứng minh!
Hắn tập trung toàn bộ sức mạnh, kích hoạt Thần Lực của "The Gardener"!
Hai giọt tinh huyết lập tức tỏa sáng rực rỡ, dung hợp vào nhau, hóa thành một hạt giống thần thánh đầy sinh cơ!
Dương Phàm khẽ nhắm mắt, cảm nhận được luồng khí tức sinh mệnh cực đại!
Sau đó, hắn vỗ mạnh xuống mặt đất!
“THẾ GIỚI THỤ—KHAI SINH!!!”
ẦM!!!
Mặt đất nổ tung!
Một cơn chấn động lan ra khắp Tây Phương Tiên Giới!
Trong nháy mắt…
Một mầm cây nhỏ bé khẽ nhú lên từ lòng đất.
Nhưng…
Nó không hề nhỏ bé lâu!
Ngay khi hạt giống tiếp xúc với không khí, một luồng sinh mệnh cuồng bạo bùng nổ!
ẦM!
Thân cây đột nhiên vươn thẳng lên trời, cao đến mức xuyên qua tầng mây, phá vỡ bầu trời Tiên Giới!
Tán lá mở rộng, bao phủ cả một vùng thiên địa!
Những chiếc lá khổng lồ tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, như những viên bảo thạch lơ lửng trên không trung!
Khí tức sinh mệnh lan tràn khắp Tây Phương!
Tiên khí ngưng tụ, linh mạch dao động, toàn bộ sinh linh trong vùng đất này đều cảm nhận được một cỗ lực lượng thần thánh!
Một Cây Thế Giới chân chính… đã xuất hiện!
Dưới gốc cây, rễ cây khổng lồ lan rộng, cắm sâu vào lòng đất, hòa vào từng mảnh địa mạch Tây Phương!
Hương Hỏa Chi Lực bắt đầu tụ lại!
Cây Thế Giới không còn là một thực thể đơn thuần nữa…
Nhưng bỗng Dương Phàm vẻ mặt hốt hoảng!
“Không ổn!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com