Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 123: Cách thứ 6! Không giới hạn!



“Tuy nhiên!!!”

ẦM!!!

Một câu "Tuy nhiên" vang lên, như sấm rền giữa trời quang, phá tan mọi ảo tưởng trong lòng đám đại năng.

Cả điện đường phút chốc rơi vào tĩnh lặng. Mỗi người đều chăm chú nhìn lên bệ cao, nơi Đạo Tổ vẫn ung dung vuốt râu, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu thiên địa.

"Thế Giới Chi Đạo... có một nhược điểm chí mạng!"

Lời vừa dứt, không gian như co lại, từng hơi thở của đám đại năng đều nghẹn trong lồng ngực.

Một con đường hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa phải là đỉnh cao?

Đã có kẻ siết chặt nắm tay, khóe miệng run rẩy. Trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi bất an, như thể đã chạm đến một sự thật mà trước nay chưa từng ai dám đối diện.

Nhưng chưa ai dám lên tiếng, bởi tất cả đều hiểu, Đạo Tổ nói ra, ắt hẳn có lý do.

"Thế Giới Chi Đạo, vốn dựa trên 3000 Đại Đạo mà vận chuyển. Nhưng bởi vì giới hạn của chúng, nên dù có tu luyện đến cực hạn, điểm cuối cùng cũng chỉ có thể đạt tới cấp bậc Thiên Đạo."

Như một cây cao lớn, dù có vươn đến trời xanh, vẫn chỉ là một phần của thế giới này. Chẳng thể vượt qua ràng buộc, chẳng thể siêu thoát khỏi vòng tuần hoàn vũ trụ.

Lời vừa dứt, sắc mặt toàn bộ đại năng trở nên khó coi. Hóa ra, ngay cả con đường mà họ tưởng chừng hoàn mỹ nhất, cũng chỉ có thể đi đến đây thôi sao?

Dương Phàm khẽ nheo mắt. Hắn vốn đã ngờ ngợ, nhưng khi chính miệng Đạo Tổ xác nhận, trong lòng không khỏi dâng lên một tia chấn động.

Thì ra… còn có cách đột phá cao hơn cả Thiên Đạo?

Như thấu hiểu sự hoang mang trong lòng tất cả, Đạo Tổ nhẹ nhàng phất tay áo, giọng nói vang lên như tiếng chuông khai minh giữa trời đất.

"Các ngươi hẳn đã nghe nói về Hỗn Nguyên. Nhưng Hỗn Nguyên... cũng không phải điểm cuối cùng!"

Hơi thở của chúng đại năng đồng loạt chấn động.

"Cảnh giới mà các ngươi gọi là Chuẩn Thánh... chính là Hỗn Nguyên Kim Tiên!"

Không gian trong điện đường như bị siết chặt. Có kẻ sắc mặt trắng bệch, có người lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

"Tiếp theo đó, là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, hoặc Thánh Nhân, nếu ở trong Hồng Hoang cấp vũ trụ!"

"Bên trên Thánh Nhân, là Hỗn Nguyên Vô Cực Kim Tiên, hay còn gọi là Thiên Đạo Cấp!"

Từng tầng từng tầng được vén mở, như một tấm màn bí mật bị xé toạc, phơi bày sự thật kinh thiên trước mắt tất cả.

Nhưng chưa dừng lại ở đó…

Giọng Đạo Tổ bỗng trầm xuống, mang theo một thứ uy nghiêm không thể kháng cự.

"Và trên cả Thiên Đạo... chính là Đại Đạo Cấp."

"Là... Chí Tôn!"

Khoảnh khắc chữ đó vang lên, toàn bộ Tử Tiêu Cung rung chuyển dữ dội!

Không gian vũ trụ bên ngoài như chấn động, ngay cả Đại Đạo trong Hỗn Độn cũng dao động ba lần.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Tinh Huy Giới chìm vào tĩnh mịch.

Không ai dám mở miệng.

Ngay cả Thiên Đạo, cũng không dám hiển lộ!

Dưới đại điện, hàng trăm đại năng chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, như vừa bị một con sóng thần khổng lồ đánh úp, cuốn sạch mọi suy nghĩ.

Thì ra... trên cả Thiên Đạo, vẫn còn một cấp bậc cao hơn?!

Không thể tin nổi!

Có kẻ run rẩy, có người không kiềm được mà bật thốt lên một tiếng rên rỉ. Một số đại năng đạo tâm không vững, vừa nghe đến cái tên kia, liền cảm thấy toàn bộ Thần Hồn rung động dữ dội, như muốn sụp đổ ngay tại chỗ.

Là thật sao?

Tưởng rằng đã đứng trên đỉnh cao, ngờ đâu chỉ mới đang bò ở sườn núi.

Sự thật này, ai có thể chịu nổi?

Ngay lúc này, Đạo Tổ nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng lực lượng vô hình lan ra, trấn định tất cả.

Những ai vừa rơi vào bờ vực suy sụp, trong chớp mắt liền bình ổn trở lại.

Nhưng…

Một điều kỳ lạ xảy ra.

Một luồng sức mạnh vô danh lặng lẽ len lỏi vào trong cung điện, như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tâm trí tất cả đại năng.

Mọi người chợt cảm thấy mơ hồ, thần hồn trở nên trống rỗng trong giây lát.

Sau đó…

Không nhớ rõ!

Không ai còn nhớ được Đạo Tổ vừa nói gì.

Chỉ biết rằng, trên Thiên Đạo, vẫn còn một cảnh giới khác. Nhưng cảnh giới đó tên là gì? Nó thuộc về điều gì?

Không ai còn nhớ được!

Cả đại điện chìm vào tĩnh mịch đáng sợ.

Không ai dám mở miệng.

Tất cả lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, dù rằng bọn họ đã là Đại La Kim Tiên, nhưng trong khoảnh khắc này, vẫn cảm thấy bản thân nhỏ bé đến mức đáng thương.

Chỉ có một người...

Không quên!

Dương Phàm trợn trừng hai mắt, hơi thở dồn dập, nhưng không phải vì sợ hãi.

Mà là vì kích động!

Hắn nhớ!

Hắn nhớ rõ!!!

Cảnh giới mà tất cả đã quên đi, chính là Chí Tôn Đại Đạo!

Hắn cắn răng, nén lại từng cơn chấn động trong lòng. Nếu theo hệ thống Nhân Vật, đây chính là cấp độ Low 1-C!

Trong đầu bỗng vang vọng một suy nghĩ.

Thì ra... con đường phía trước... vẫn còn xa như vậy.

Nhưng cũng vì thế, mà hắn càng khẳng định, hắn nhất định... phải leo lên được đỉnh cao kia!



Bên dưới đại điện, toàn bộ đại năng đều đã quỳ rạp xuống, đầu chạm sát mặt đất, giọng hô vang vọng khắp hư không, mang theo sự kính sợ tuyệt đối.

“Cầu Đạo Tổ thương xót chúng sinh, xin khai minh cho chúng ta một đầu đường đạo pháp!”

Lời nói không chút giả dối, mỗi chữ mỗi câu đều xuất phát từ nội tâm, như tiếng chuông chấn động thiên địa, khiến linh khí trong cung cũng dao động theo.

Chỉ có ba người không quỳ.

Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên ngồi ngay ngắn, chắp tay bái lạy, ánh mắt tràn đầy sự tĩnh lặng, tựa như đã vượt ra ngoài phàm tục.

Dương Phàm… thì vẫn ngồi im tại chỗ.

Hắn không cố ý tỏ ra khác biệt, nhưng đơn giản là không có cảm giác muốn quỳ.

Thế mà… không ai trong Tử Tiêu Cung dám để ý đến hắn.

Trên bệ cao, Đạo Tổ lướt mắt nhìn một vòng, vẻ mặt đầy hài lòng.

Nhưng ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Dương Phàm.

Tiểu tử này…

Không quên sao?

Ngay cả khi Thiên Đạo tự mình ra tay, tất cả chúng đại năng đều bị ảnh hưởng, vậy mà hắn… vẫn nhớ?

Đạo Tổ khẽ nheo mắt.

Vậy không phải chỉ là một Dị Số đơn thuần nữa, mà là Dị Số cấp Đại Đạo!

Không còn bị bất kỳ Thiên Đạo nào ràng buộc, không còn bị quy tắc nào có thể can thiệp!

Không trách được…

Đi đến đâu, nơi đó liền hỗn loạn đến long trời lở đất!

Trong lòng khẽ thở dài, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại xoay chuyển, nhìn xuống nhóm đại năng vẫn đang quỳ lạy thành kính.

"Được rồi!"

"Ta có một pháp này truyền cho các ngươi!"

Chỉ một câu, nhưng tựa như một ánh sáng rực rỡ xuyên thẳng vào lòng mỗi người.

Tất cả đại năng đều ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nhanh chóng trở về tọa liên.

Không ai dám chậm trễ!

Ai cũng hiểu, lần này… Đạo Tổ chắc chắn sẽ truyền thụ một điều kinh thiên động địa!

“Một pháp này, ta gọi là Trảm Đạo.”

“Tam Độc, Lục Trần, Thập Thân Trảm Đạo chi pháp!”

Khoảnh khắc ba chữ "Trảm Đạo" vang lên, bầu không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở!

Từng luồng đạo vận như hư ảo xuất hiện khắp không gian, chấn động thiên địa, khiến không gian trong Tử Tiêu Cung run lên bần bật.

Có kẻ còn chưa kịp lĩnh ngộ, đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngã thẳng từ tọa liên xuống, thần hồn suýt nữa tan rã.

Những Đại La Kim Tiên sơ kỳ, cố gắng gượng ép nhớ lấy từng chữ Đạo Tổ nói ra, nhưng chỉ sau một khắc…

Đồng loạt té xỉu!

ẦM!

ẦM!

Không ai thèm quan tâm!

Ngay cả khi có kẻ ngất xỉu giữa chừng, Đạo Tổ vẫn bình thản tiếp tục giảng giải.

Không thể tiếp thu?

Vậy ngất đi là tốt nhất.

Bởi vì… đạo pháp này, không phải ai cũng có tư cách lĩnh ngộ!



Tam Độc—gốc rễ của mọi đau khổ!

Tham, sân, si… ba loại phiền não khiến sinh linh trầm luân trong luân hồi, không thể siêu thoát.

Không phá được, vĩnh viễn bị ràng buộc!

Lục Trần—nguồn cội của mọi vọng tưởng!

Sáu trần, sáu cảnh giới bên ngoài, tác động lên sáu giác quan, khiến sinh linh vướng mắc vào ảo tưởng, luyến ái, chấp trước, mãi mãi không thể chạm đến chân đạo!

Thập Thân—mười hình thái chân thân tối thượng!

Tổng Báo Thân – Thân kết quả của vô lượng công đức tu hành.

Tùy Loại Thân – Thân có thể hóa hiện theo từng loại chúng sinh để độ thoát.

Tùy Ý Thân – Thân hóa hiện theo ý nguyện cứu độ.

Bồ Đề Thân – Thân đạt được giác ngộ trọn vẹn.

Pháp Thân – Thân chân thật, vô tướng, bao trùm pháp giới.

Báo Thân – Thân kết quả từ vô lượng tu hành.

Ứng Hóa Thân – Thân được hóa hiện để cứu độ chúng sinh.

Phương Tiện Thân – Thân dùng phương tiện thiện xảo để giáo hóa.

Nguyện Thân – Thân xuất hiện do phát đại nguyện độ sinh.

Thanh Tịnh Thân – Thân hoàn toàn thanh tịnh, không bị nhiễm ô.

19 Thân Hợp nhất hính là siêu thoát tất cả ràng buộc, chạm đến Đại Đạo chân chính!



Đạo Tổ vẫn giảng, nhưng bên dưới đã có kẻ không chịu nổi!

Những Đại La Kim Tiên trung kỳ, tưởng chừng đã có thể nghe hiểu, lại không ngờ rằng chỉ sau vài câu, liền thất khiếu chảy máu, ngã xuống hôn mê bất tỉnh!

Dương Phàm chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Pháp này… quá mức khủng bố!

Trảm ra mười chín phân thân?

Nếu thật sự có thể hoàn thành, vậy không phải chỉ đơn thuần là đột phá nữa…

Mà là bước vào cảnh giới vượt trên cả Thiên Đạo!

Là hoàn mỹ!

Là toàn diện!

Là toàn vị!

Là toàn quyền!

Là Chí Tôn!



Giọng Đạo Tổ vẫn vang vọng như chuông đồng, xuyên thấu thiên địa, như ánh sáng khai mở màn đêm vô tận.

"Tam Độc, Lục Trần, Thập Thân—nhưng các ngươi phải nhớ, trước tiên cần tu Thân! Không phải vội vàng loại bỏ Trần, cũng chẳng phải hấp tấp trảm Độc! Mà là trước tiên, trảm đi chính bản thân mình!"

Lời nói như sấm rền chấn động, làm cho tất cả đại năng có mặt đều run lên!

"Trong các loại Trảm Thân, Mười Thân chính là bước đầu dễ thực hiện nhất! Trong đó, ba loại Thân có thể giúp các ngươi đột phá từ Đại La Kim Tiên lên Hỗn Nguyên Kim Tiên chính là Nguyện Thân, Pháp Thân, cùng Phương Tiện Thân!"

Đạo Tổ hơi dừng lại, ánh mắt quét qua tất cả cường giả đang lặng thinh lắng nghe.

"Pháp Thân là gì? Chính là tập hợp toàn bộ Tiên Lực còn lại của các ngươi, rèn luyện đến cực hạn, rồi từ đó… trảm ra một Thân mang bản chất Tiên Khí!"

Một câu nói đơn giản, nhưng như một đạo lôi đình bổ thẳng vào tâm trí toàn bộ cường giả!

Bọn họ hít sâu một hơi, cảm giác như cả đời nay tu hành chỉ như một giấc mộng hão huyền.

"Vì sao các ngươi không thể bước vào Hỗn Nguyên? Vì các ngươi… chưa từng thực sự hiểu bản chất cảnh giới!"

"Hỗn Nguyên Kim Tiên—chính là kẻ dùng Hỗn Độn khí để tu luyện! Nếu trước đó không loại bỏ Tiên Khí trong thân, làm sao các ngươi có thể hòa nhập vào Hỗn Độn, làm sao bước vào cảnh giới cao hơn?"

ẦM!!!

Lời nói vang vọng, như trực tiếp đánh nát vô số năm mê muội của chúng đại năng!

Tại sao bọn họ không hiểu điều này sớm hơn?!

Tại sao bọn họ cứ mãi chấp nhất vào cái gọi là "Chuẩn Thánh", trong khi bản chất của nó chưa từng tồn tại ngoài Hỗn Độn?!

Đạo Tổ nhẹ vuốt râu, giọng nói vẫn bình thản nhưng lại mang theo trọng lượng ngàn cân.

"Chuẩn Thánh… chẳng qua là một danh xưng. Chỉ là những kẻ ngộ ra một Đạo, bước lên đỉnh phong của Tiên Giới. Nhưng bản chất… bọn họ vẫn chỉ là sinh linh thuộc về Tiên Giới, chưa từng thực sự chạm đến Hỗn Nguyên!"

Tất cả các đại năng đều hít sâu một hơi, như vừa bị một luồng chưởng lực vô hình đánh thẳng vào tâm thần!

Hóa ra… suốt bao năm qua, bọn họ vẫn đi sai một bước.

Hóa ra… bọn họ chưa từng thực sự chạm đến Hỗn Độn!

"Hỗn Độn Khí không phải là thứ mà các ngươi có thể dung nhập một sớm một chiều!"

Đạo Tổ tiếp tục, giọng nói tựa như vang lên từ thời viễn cổ xa xăm.

"Thân thể các ngươi phải được Tiên Khí rèn luyện đến cực hạn, rồi từ từ quen thuộc với Hỗn Độn. Đây là con đường gian nan, thời gian dài đằng đẵng, ngay cả ta cũng không thể suy diễn chính xác. Tất cả… tùy thuộc vào cơ duyên và đại ngộ của mỗi người!"

Một khoảng trầm mặc bao phủ Tử Tiêu Cung.

Không ai nói gì.

Tất cả cường giả đều đang chìm trong sự lĩnh ngộ.

Và rồi, Đạo Tổ cười nhạt, phất tay áo rộng, giọng nói khẽ khàng nhưng lại vang vọng như lôi đình:

"Nhưng một khi trảm xong Pháp Thân này… các ngươi, liền có tư cách bước vào Hỗn Nguyên!"

ẦM!!!

Khí tức chấn động, thiên địa rung chuyển!

Trên bệ cao, Đạo Tổ đứng đó, tựa như một vị Thần linh đang khai mở con đường siêu thoát.

Còn bên dưới…

Tất cả đại năng đều run rẩy quỳ rạp xuống!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com