Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới
Dương Phàm ngồi xếp bằng, lẩm bẩm trong lòng:
"Tiếp đến… chắc phải là lúc phân bảo rồi chứ?"
Hắn vừa nghĩ xong, Đạo Tổ đã chớp chớp mắt, nhìn xuống…
Tên tiểu tử này…
Đạo Tổ khẽ lắc đầu, nhưng cũng không buồn chấp nhặt, chỉ thản nhiên cất giọng, từng chữ vang vọng khắp Tử Tiêu Cung:
"Nay ta thành đạo, là đại sự vui mừng! Hiện giờ rất nhiều Pháp Bảo, Chí Bảo, Thần Binh… đã không còn tác dụng với ta nữa."
"Vậy nên, ta đem chúng ra ngoài, tùy người có duyên thu thập!"
ẦM!!!
Chúng đại năng bật dậy ngay lập tức!
Ánh mắt bọn họ… như lửa nóng rực!
Đi học còn có quà?!
Thánh Nhân… quả nhiên có khí độ!!!
Không ai cần nói gì thêm!
Chỉ thấy Đạo Tổ nhẹ nhàng vung tay—
OÀNH!!!
Một hòn núi nhỏ bay ra từ trong tay áo ngài… rồi bỗng chốc hóa thành khổng lồ, bay thẳng ra ngoài Hỗn Độn, càng ngày càng lớn!
Trên đó…
Hàng vạn kiện bảo vật lơ lửng!
Thần Binh, Chí Bảo, Linh Khí vô thượng!
Thậm chí có những thứ tỏa ra Đạo Vận cường đại đến mức khiến thiên địa chấn động!
Chỉ mới thoáng nhìn—
Cả đám cường giả mắt đã đỏ bừng!
"Lão Thiên! Đây là bảo tàng Thánh Nhân à?!"
ẦM!
Cả đám như đàn ong vỡ tổ, gào thét lao ra ngoài tranh đoạt!
Chỉ có duy nhất một người… vẫn ngồi yên tại chỗ.
Dương Phàm!
Đạo Tổ nhướng mày, khóe môi lộ ra một tia hứng thú.
"Ngươi không đi sao?"
Dương Phàm nhếch mép, cười cười, giọng điệu có chút lười biếng:
"Bảo vật như vậy đã là thiên định cho người có duyên. Đệ tử biết mình không có phần, vậy thì đi làm gì?"
Đạo Tổ nheo mắt, thoáng suy nghĩ, rồi lại hỏi:
"Vậy ngươi ngồi lại đây làm gì?"
Dương Phàm đảo mắt…
Trong lòng cân nhắc một hồi, rồi thở dài.
Hắn biết rõ giấu giếm trước mặt Đạo Tổ là vô dụng!
Vị lão tổ này kiến thức uyên bác đến mức đáng sợ!
Càng quan trọng hơn là—
Hắn có cảm giác Đạo Tổ đặc biệt để ý đến mình!
Vậy thì…
Chơi liều thôi!
Mang theo suy nghĩ "lợn chết không sợ nước sôi", Dương Phàm mạnh dạn hỏi thẳng:
"Người không tính hợp nhất với Thiên Đạo sao?"
ẦM!
Lời vừa thốt ra, không gian như ngưng đọng trong chớp mắt!
Đạo Tổ: ".....???"
Ngài khẽ cau mày, đôi mắt sâu thẳm như vũ trụ vô tận, ánh lên một tia hứng thú.
"Ý ngươi nói… hợp nhất là sao?"
Dương Phàm bóp bóp trán, cố gắng diễn đạt:
"Tức là… bổ toàn cho Thiên Đạo!"
"Về sau, một câu của Đạo Tổ sẽ là ý chí của Thiên Đạo."
"Nhưng Thiên Đạo… lại không còn là Đạo Tổ nữa!"
Đạo Tổ trầm ngâm.
Hắn là người đầu tiên dám hỏi thẳng vấn đề này!
Mấy trăm nghìn năm nay, đây cũng là lần đầu tiên… Dương Phàm thấy Đạo Tổ có biểu cảm trầm tư như vậy!
Ngài xoa xoa cằm, ánh mắt khẽ động, tựa như đang cân nhắc một điều gì đó.
Rồi đột nhiên—
Ngài cười nhẹ, lắc đầu:
"Không được!"
Dương Phàm sửng sốt!
"Hả???"
Từ chối thẳng thừng như vậy sao?!
Không cho chút lý do nào à?!
Dương Phàm đang định hỏi tiếp, nhưng…
Chỉ thấy Đạo Tổ nhẹ nhàng giơ tay—
Chỉ một ngón tay về phía Hỗn Độn!
"Ruồi!"
Sau đó…
Ngài lại chỉ tay xuống Tinh Huy Giới!
"Bẫy!"
Cuối cùng—
Hai tay vỗ mạnh vào nhau một cái!
"Bép!"
Sau đó lại nở một nụ cười bí ẩn.
Dương Phàm: "????"
Hắn ngồi đờ đẫn tại chỗ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cái gì… mà ruồi?
Cái gì… mà bẫy?!
Cái gì… mà vỗ tay cái bép?!
Câu đố gì đây???
Dương Phàm cảm thấy cả đầu óc mình quay cuồng!
Trước giờ hắn vẫn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này…
Hoàn toàn không hiểu gì hết!
Hắn chợt nhớ đến nương tử Lâm Uyển Tuyết của mình…
Nàng ấy luôn thích nói bóng gió, vòng vo, sâu xa khó hiểu.
Nhưng so với Đạo Tổ…
Chưa là gì cả!
"Giống như đom đóm nhìn Hạo Nguyệt vậy!"
Dương Phàm nghĩ nát óc cũng không hiểu được ẩn ý trong lời Đạo Tổ.
Hắn đành… bỏ cuộc!
Mà rõ ràng…
Đạo Tổ cũng không muốn nói thẳng!
Ngài chỉ dùng cách ám chỉ đầy ẩn ý này, tức là vấn đề này vô cùng cấm kỵ!
Ngay cả Đạo Tổ… cũng không dám nói rõ!
Dương Phàm híp mắt, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Nhưng có một điều hắn nhận ra.
Dù Đạo Tổ không nói rõ, nhưng ngài lại để hắn hỏi thẳng vấn đề này mà không giận dữ!
Thậm chí…
Còn có vẻ hứng thú?!
Điều này chứng tỏ—
Đạo Tổ để ý đến hắn!
Rất để ý!
Dương Phàm xoa xoa tay, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Tốt rồi!"
"Vậy sau này… chỉ cần không chọc giận Thiên Đạo quá mức…"
"Đạo Tổ hẳn là sẽ bảo kê ta!"
Hắn âm thầm gật đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ an toàn!
…
Ở phía xa xa, trên bầu trời Hỗn Độn, một tia sáng chợt lóe lên.
Thiên Đạo Chi Nhãn… dường như cũng liếc nhìn Dương Phàm một chút.
Nhưng chỉ thoáng qua, rồi biến mất vào hư vô.
…
Sau một hồi khá lâu, Dương Phàm mới chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lấp lóe, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Hắn đã tính toán thời gian rất kỹ lưỡng, lúc này hẳn là trận chiến đoạt bảo đang vào hồi gay cấn nhất.
Hắn cười khẩy một tiếng, phủi phủi tay áo, lắc mình bay ra ngoài!
Bên trong Tử Tiêu Cung, Đạo Tổ khẽ nheo mắt, ánh nhìn mang theo vài phần hứng thú.
Tên Dị Số này… lại muốn làm gì đây?
…
Ngoài Hỗn Độn.
ẦM! ẦM! ẦM!!!
Một trận đại chiến long trời lở đất đang diễn ra!
Vô số cường giả lao vào hỗn chiến, chia thành từng phe phái, điên cuồng tranh đoạt bảo vật!
Thần Thông ngập trời!
Hỗn Độn như bị xé rách thành từng mảnh, từng đạo ánh sáng rực rỡ như mưa bom bão đạn oanh tạc khắp nơi!
Bảo vật bay loạn!
Linh quang bắn tung tóe!
Tiếng gào thét, tiếng chém giết vang vọng tận hư không vô tận!
Chiến đấu cực kỳ khốc liệt!
Dương Phàm bay ra xa xa, lập tức co rụt cổ lại!
Cái này mà bị mấy món Chí Bảo vung trúng…
Không chết cũng trọng thương!
Hắn không muốn mất mạng một cách ngu xuẩn!
Nhưng ngay khi đang suy nghĩ xem nên đứng góc nào quan sát…
ẦM!!!
Một luồng khí tức thanh tịnh vô biên chợt bao phủ lên người hắn!
Xung quanh không gian lập tức nhẹ nhõm hẳn, như thể toàn bộ sát khí đều bị thanh tẩy!
Dương Phàm giật mình quay đầu nhìn lại!
Hai bóng hình tuyệt mỹ đứng chắn ngay trước mặt hắn!
Thanh Tịnh Phật Mẫu – Tịnh Trúc!
Từ Bi Phật Mẫu – Đề Yên Nhiên!
Hai vị Phật Mẫu xuất hiện, toàn thân tỏa ra kim quang nhàn nhạt, xung quanh các nàng…
Lơ lửng vô số kiện Phật Môn Chí Bảo!
Một thanh Kim Cang Xử!
Một chuỗi Thạch Châu tỏa ra khí tức siêu thoát, sát khí tan biến theo từng dao động!
Vô Tướng Liên Hoa, Như Ý Tích Trượng, Bát Nhã Kính Luân, Phật Ấn, Thanh Tịnh Liên Thai…
Vân vân… vân vân…
Chí Bảo nhiều đến mức… phải hơn một trăm cái!
Dương Phàm há hốc mồm!
Cái gì đây???
Đại hội khoe của sao???
Hắn đổ mồ hôi hột, ánh mắt hơi co giật.
Hai vị này… có ý gì đây?
Muốn dụ ta?!
Hắn cắn răng, nhìn thẳng vào hai vị Phật Mẫu vẫn đang nở nụ cười như hoa sen nở rộ.
"Hai vị… thấy ta nghèo… muốn dùng bảo vật dụ ta???"
ẦM!
Lời này vang vọng khắp Hỗn Độn!
Những kẻ đang đánh nhau dữ dội cũng phải khựng lại quay đầu nhìn!
Hình ảnh một nam tử áo xanh đứng trước hai vị Phật Mẫu đầy Phật Quang, mà còn dám thốt ra câu này…
Quá mức chói mắt!
Mấy kẻ đang tranh giành một món Chí Bảo đến bể đầu chảy máu mà còn chưa giành được, nhìn cảnh tượng này mà…
Nổ đom đóm mắt!
"Giời ạ! Ở đây liều mạng đoạt bảo, bên kia tương lai Thánh Nhân lại đưa Chí Bảo tận tay!"
"Công bằng ở đâu? Người với người sao lại khác biệt đến vậy?!"
…
Hai vị Phật Mẫu cười cười, đúng là có ý dụ dỗ hắn thật!
Nhưng Dương Phàm…
Lùi lại một bước!
Hắn hoảng sợ!
Công Đức Chí Bảo???
Thứ này hắn tuyệt đối không thể nhận!
Cầm lên một cái, không chừng ngày mai bị kéo thẳng về Phật Môn, trở thành Hoan Hỷ Phật Tổ!
Đời này, ta quyết không đi tu!!!
Nhưng hắn không thể nói thẳng ra như vậy!
Còn phải giữ lại thể diện của nam tử hán đại trượng phu!
Hắn hít sâu một hơi, giả vờ ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm, thần tình như không để bảo vật vào mắt.
"Hai vị không nên làm vậy!"
"Ta bây giờ như vầy… nhưng tương lai chưa chắc đã là!"
"Ba triệu năm Hà Đông, ba triệu năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!!!"
ẦM!!!
Một câu này…
Vang vọng khắp Hỗn Độn!
Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt vuốt khóe mắt, trong lòng thầm nghĩ:
"Viêm ca, ta đã giúp huynh đưa câu nói này lên tận Hỗn Độn!"
Tất cả cường giả: "….."
Bọn họ…
Hoàn toàn hóa đá!
Hai vị Phật Mẫu nghe xong, liếc nhìn nhau…
Sau đó lắc đầu cười khổ.
Dương Phàm…
Quả nhiên rất khó dụ dỗ!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com