Sau khi chia cho Trấn Tiêu Tử cùng Lam Vân mỗi người một tia Âm Dương Chí Cao Đạo, Dương Phàm không vội vàng rời đi, mà chỉ ngồi trầm ngâm, ánh mắt thâm sâu như lạc vào một khoảng không vô tận.
Hiện giờ, Thần Cơ Đế Quốc đã có phương pháp giúp con dân bước lên cảnh giới Kim Tiên, tuổi thọ kéo dài từ một đến hai tỷ năm, đủ để duy trì nền văn minh phát triển ổn định.
Hắn không cần phải quá lo lắng.
Từ lúc đặt chân đến Tiên Giới đến nay, mới chỉ hơn bảy trăm nghìn năm trôi qua. Đối với những tồn tại cấp bậc này, thời gian đó chẳng khác nào một giấc ngủ trưa.
Hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để hoàn thiện và cải tiến Đế Quốc.
Nhưng…
Dương Phàm khẽ nhíu mày.
Mấy loại đạo pháp mà Đạo Tổ giảng giải, hắn tuyệt đối không nên tu luyện!
Không phải vì chúng vô dụng, mà là… có cái gì đó không đúng!
Dương Phàm không phải kẻ cao ngạo, hắn biết rõ bản thân còn chưa đủ sức sánh ngang với những tồn tại cổ xưa như Đạo Tổ. Nhưng cũng chính vì vậy, càng nghe, hắn lại càng cảm thấy bất an!
Nếu nói về giá trị tham khảo, những đạo pháp này đúng là bảo vật vô giá. Nhưng nếu chọn một con đường để tu luyện, hắn chỉ thấy Thế Giới Chi Đạo có vẻ hợp lý nhất!
Nhưng… có nhất thiết phải thu thập đủ 3.000 Đại Đạo không?
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật…
Thiên địa vạn vật vốn là từ tự nhiên mà sinh ra.
Nếu cưỡng ép thu thập đủ 3.000 Đại Đạo, vậy thì cái thế giới sinh ra từ đó có thực sự hoàn mỹ không?
Dương Phàm càng nghĩ, trong lòng càng dâng lên một tia nghi hoặc.
Là một người từng trải nghiệm đầy đủ học thuyết khoa học, từng nghiền ngẫm vô số triết lý tư tưởng, hắn lại càng nhận ra rằng… những con đường mà Đạo Tổ vạch ra, có chút cầu toàn!
Hoặc là—
Đạo Tổ cố ý muốn mọi người trở thành một kẻ toàn năng?!
Trong khoảnh khắc đó, một tia linh quang xẹt qua trong đầu Dương Phàm!
Ánh mắt hắn bỗng nhiên thay đổi!
Tầm nhìn của hắn cao hơn chúng sinh tại Tinh Huy Giới rất nhiều.
Hắn đã từng biết đến Beyonder—một tồn tại cấp độ High 1-A, một kẻ đứng trên tất cả, nhưng bản chất vẫn là một thực thể có tính cách, vẫn tò mò, vẫn ham muốn trải nghiệm thế giới như một đứa trẻ!
Hắn cũng biết Lucifer Morningstar—Chúa Tể Địa Ngục, nhưng vẫn giữ được giấc mơ quay trở về bên Chúa!
Những tồn tại ấy, dù mạnh đến mức nào, vẫn giữ vững bản sắc riêng!
Nhưng Trảm Đạo thì sao?!
Nếu Trảm hết tất cả, xóa đi mọi chấp niệm, diệt sạch toàn bộ những gì tạo nên bản thân…
Vậy còn gì khác biệt với một cỗ máy vận hành theo quy luật Thiên Đạo?!
Khoảnh khắc đó, Dương Phàm trợn mắt!
Một suy đoán kinh khủng nổ tung trong đầu hắn!
Đạo Tổ đã nói, nếu tu luyện Thế Giới Chi Đạo đến đỉnh cao, mỗi người khi thành công sẽ trở thành Thiên Đạo của thế giới mà mình tạo ra.
Nhưng!
Bọn họ vẫn tồn tại trong Tinh Huy Giới!
Một kẻ ở cấp độ Thiên Đạo của thế giới riêng, có thể tồn tại song song với Hồng Hoang Thiên Đạo sao?!
Một Thiên Đạo cấp Hồng Hoang thực sự sẽ cho phép điều này sao?!
Hắn hít một hơi thật sâu.
Móa nó!
Quá thâm hiểm!
Thật sự quá thâm hiểm!
Nếu một ngày nào đó, những kẻ tu luyện hai loại đạo pháp này đến tận cùng, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Thiên Đạo của Hồng Hoang có thể chấp nhận một loạt Thiên Đạo mới sinh ra chen chúc trong vũ trụ của mình không?
Tất nhiên là không!
Bọn họ… hoặc là bị đồng hóa vào Thiên Đạo Hồng Hoang!
Hoặc là…
Bị Thiên Đạo tiêu diệt!
Dương Phàm hít sâu một hơi, ngón tay vô thức siết chặt lại!
Hắn có thể chắc chắn một điều—
Tương lai của những kẻ tu luyện hai loại đạo pháp này của Đạo Tổ…
Tuyệt đối không tốt đẹp!
Suy nghĩ sâu xa thêm…
Chính mình là Dị Số…
Nếu những kẻ tu luyện theo con đường của Đạo Tổ sẽ gặp một tương lai không mấy tốt đẹp, thì hắn thì sao?
Hắn không theo những đạo pháp đó.
Hắn không bước đi trên con đường đã vạch sẵn.
Hắn là một tồn tại ngoài dự tính, không bị ràng buộc bởi quy tắc cố định của Thiên Đạo!
Nhưng đây mới là vấn đề đáng sợ nhất!
Hắn chưa cảm thấy bất kỳ mối nguy nào từ Đạo Tổ!
Không có áp chế, không có sát ý, thậm chí còn có chút… ưu ái?!
Chỉ có hai khả năng—
Hoặc là những gì hắn làm chưa ảnh hưởng đến đại cục của Đạo Tổ!
Hoặc là… con đường hắn đi, vô tình lại trùng khớp với kế hoạch của Đạo Tổ!
Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy cả sống lưng lạnh buốt!
Móa nó!
Vậy thì ai đang bị lợi dụng đây?!
Cảm giác bị một tồn tại cấp Thánh Nhân vây trong kế hoạch của hắn thật sự khiến lòng hắn khó chịu đến cực điểm!
Dương Phàm lập tức đứng dậy.
Không được!
Bây giờ, hắn cần một câu trả lời!
Lâm Uyển Tuyết!
Người duy nhất mà hắn có thể tìm kiếm vào lúc này!
Một kiếp trước, nàng chính là Tuyết Dạ Đại Đế, đã từng đứng trên đỉnh cao của Tiên Giới, đạt đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên!
Những chuyện hắn chưa biết, nàng chắc chắn biết!
Cũng chỉ có nàng mới giúp hắn xác nhận suy đoán của mình là đúng hay sai!
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia quyết đoán.
Nhưng ngay sau đó, một tia áy náy hiện lên trong lòng.
Hắn có thể chắc chắn… lần này sẽ không thể về sớm.
Mấy vị thê tử đang ở Thần Cơ Đế Quốc, có lẽ phải chờ hắn rất lâu…
Nhưng đây không phải là một chuyến đi bình thường.
Đây là một hành trình bắt buộc!
Chỉ có vượt qua được bước này, hắn mới có thể kéo tất cả đi xa hơn!
Một bước này…
Là quyết định vận mệnh của hắn, của Đế Quốc, của toàn bộ những người hắn quan tâm!
…
Ở một góc khác, Trấn Tiêu Tử và Lam Vân vô thức quay sang nhìn Dương Phàm.
Hắn đứng đó, ánh mắt xa xăm, tựa như đang nhìn xuyên qua hư không vô tận, suy tư về điều gì đó mà bọn họ không thể chạm đến.
Trấn Tiêu Tử nhíu mày, chậm rãi tiến lại gần.
“Tiểu đệ, ngươi lại muốn đi ra ngoài?”
Dương Phàm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn hai người bọn họ một chút, sau đó nhàn nhạt gật đầu.
“Đúng vậy, ta có chút chuyện cần làm.”
Trấn Tiêu Tử và Lam Vân liếc nhau, vẻ mặt khó tả.
Từ ngày quen biết Dương Phàm, tên tiểu tử này chưa bao giờ để bọn họ nhìn thấu.
Thân phận hắn, mục tiêu hắn, suy nghĩ hắn…
Tất cả đều như một tầng sương mù dày đặc, chỉ có thể cảm nhận, nhưng không bao giờ chạm tới!
Lam Vân khoanh tay trước ngực, híp mắt hỏi:
“Tiểu đệ, ngươi biết điều gì sao?”
Dương Phàm không trả lời ngay, chỉ nhìn bọn họ một lúc, sau đó thở dài, vẻ mặt như có chút cảnh tỉnh.
“Hai vị đại ca, trước tiên đừng vội tu luyện hai đạo pháp Trảm Đạo và Thế Giới Chi Đạo.”
Hai người giật mình!
Trấn Tiêu Tử cau mày:
“Tại sao?”
Dương Phàm nghiêm túc nói:
“Trước hết hãy lĩnh ngộ Chí Cao Đạo đã. Ta cảm thấy… hai đạo pháp cuối cùng mà Đạo Tổ truyền thụ có chút không ổn!”
ẦM!
Hai người lập tức biến sắc!
Lời này nghe quá mức đại nghịch bất đạo!
Trấn Tiêu Tử và Lam Vân đồng loạt hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn về bốn phía.
Nhưng rồi…
Hai người nhìn nhau một chút, sau đó lại chậm rãi gật đầu!
Mấy nghìn năm ở cạnh Dương Phàm, không biết bao nhiêu kiến thức kỳ lạ đã bị hắn bơm thẳng vào đầu, khiến bọn họ suy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác với tu sĩ thông thường!
Giờ phút này, lời hắn nói không khiến bọn họ cảm thấy hoang đường…
Mà là một loại chân lý đáng để suy ngẫm!
Dương Phàm khẽ chớp mắt, bâng quơ nói một câu:
“Thật ra, ta biết rất nhiều cường giả Hỗn Nguyên… Nhưng bọn họ đều đi theo Chí Cao Đạo.”
Hai người còn chưa kịp đáp lời—
ẦM!
Một vòng xoáy Hố Đen đột ngột xuất hiện phía sau Dương Phàm!
Khí tức hư không vặn vẹo, từng tia sáng bị kéo dài vô tận, như thể xé toạc cả thiên địa!
Dương Phàm nhẹ nhàng bước một bước, thân ảnh hắn lập tức bị cuốn vào trong Hố Đen, biến mất không còn dấu vết!
BÙM!
Không gian khôi phục lại như cũ, chỉ còn hai bóng người đứng sững giữa đạo tràng, gió nhẹ thổi qua, tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Trấn Tiêu Tử và Lam Vân đều không nói gì, chỉ đồng loạt cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay mình—
Hai tia Âm Dương Chí Cao Đạo vẫn lơ lửng, tỏa ra dao động thần bí không gì sánh được!
Ánh mắt hai người dần dần trở nên sắc bén!
Đúng vậy!
Từ khi nào mà con đường tu luyện lại có quá nhiều cách như vậy?!
Thiên đạo vận chuyển, vạn vật sinh diệt, tất cả vốn đã có quy luật của nó!
Những gì quá mức cầu toàn, quá mức hoàn mỹ…
Liệu có phải tà ma ngoại đạo?!
Hai người nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự quyết tâm!
Cứ như vậy mà bước lên con đường mịt mờ sao?
Không!
Bọn họ phải hiểu rõ chân lý trước!
Không chút do dự, Trấn Tiêu Tử và Lam Vân đồng thời quay người, bước vào cấm địa bế quan, lập tức chìm vào trạng thái lĩnh ngộ!
Mặc kệ sự đời!
Dù thiên địa rung chuyển, dù vũ trụ hủy diệt…
Bọn họ cũng phải hiểu rõ Đại Đạo trước khi tiến thêm một bước!