Một giọng nói quen thuộc mà đầy mùi oán trách chợt vang lên giữa không trung:
“Tiểu Húc? Ngươi cuối cùng cũng biết đường quay về hả?”
“Ngươi bỏ mặc chức vụ chạy rong bên ngoài, hại ta suốt cả chục vạn năm phải thế chỗ cho ngươi! Nếu không phải khu vực Thập Điện tự động hóa gần hết, chỉ sợ ta đã mệt đến hồn phiêu phách tán rồi!”
Một bóng người thân hình cao lớn, mặc chiến bào huyết kim, từ bên trong đại điện Thập Diệm xẹt ra như lôi điện. Mỗi bước hắn đi qua, mặt đất âm khí cũng run lên một trận.
A Kim! – Vị Vương giả đứng đầu Thập Điện, cũng là một trong những linh hồn đầu tiên được Địa Đạo chọn ra để xây dựng tầng Địa Giới luân hồi!
Hắn đứng giữa không trung, hai tay chống nạnh, ánh mắt như lưỡi dao quét tới A Húc mà phun lửa.
A Húc cười hì hì, đưa tay gãi đầu, mặt không chút hối lỗi:
“Ôi chao, huynh quá lời rồi! Chức vụ của ta là nơi nhàn nhất trong mười điện, mỗi ngày chỉ cần ngồi duyệt lại hồ sơ mấy vụ lật án thôi mà? Có gì để làm chứ?”
A Kim thiếu điều muốn giơ tay tát bay cái mặt đó đi cho đỡ tức!
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn nhìn sang Dương Phàm đứng cạnh, ánh mắt khẽ lóe lên một tia kinh ngạc!
ẦM!!!
Thần niệm của hắn chỉ mới đảo qua, nhưng cả thân thể như chấn động một nhịp!
A Kim khẽ híp mắt, trong lòng rung động không nói thành lời.
Tinh Huy Giới... quả nhiên là nơi quái vật mọc lên như nấm!
Hắn còn nhớ rất rõ, tiểu nữ tử Lâm Uyển Tuyết kia, từ lúc bước chân vào Địa Phủ đến giờ, mỗi bước tu hành đều nghịch thiên đến mức không thể giải thích được.
Người khác tu luyện một năm, nàng chỉ cần một ngày.
Người khác cần trăm kiếp đoạt đạo, nàng chỉ cần một kiếp hiểu thông.
Lúc mới đến, chỉ là một sinh linh Đại La hậu kỳ…
Nhưng bây giờ?
Tu luyện song song cả Luân Hồi Chi Đạo lẫn Vận Mệnh Chí Cao Đạo, hai loại đạo pháp bá chủ vũ trụ, dung hợp trôi chảy như nước chảy mây trôi!
Tốc độ tăng tiến của nàng…
Người ta cưỡi xe máy, nàng cưỡi thần khí phản lực.
Không thể nào so bì nổi!
A Kim nghĩ đến đó còn chưa hết rùng mình, thì ánh mắt lại lướt sang thanh niên bên cạnh A Húc
ẦM!
Ánh mắt vừa tiếp xúc… lập tức thần hồn hắn run rẩy!
“Cái gì…?!”
A Kim gần như không tin nổi.
Chí Cao Đạo? Một người lại mang trên mình… tới sáu loại Chí Cao Đạo?!!
Luồng khí tức giao nhau chằng chịt trên người Dương Phàm, lúc thì như mặt trời chân chính, lúc lại như ánh trăng luân hồi… rồi lại phảng phất khí tức của sinh mệnh nguyên sơ, không gian vũ trụ, thời gian nghịch chuyển…
Mỗi một Đạo đều tinh khiết. Mỗi một Đạo… đều có thể chấn nhiếp một giới.
A Kim chảy mồ hôi lạnh.
“Chí Cao Đạo… Tính tổng cũng chỉ có mười loại. Mà vị này… đã bước vào sáu?”
“Không lẽ là... Hỗn Nguyên Thần Thể? Không, khí tức này… còn đáng sợ hơn!”
A Kim siết nhẹ bàn tay. Hắn tự biết, nếu lúc này đang ở Dương Gian, nếu không phải Địa Giới có quy tắc áp chế toàn bộ năng lực…
Thì chỉ cần Dương Phàm khẽ nhấc tay—chỉ sợ mình… liền bị vo thành bánh bao!
Trong đầu hắn hiện lên một câu duy nhất—
“Mọe nó! Quái vật!”
…
A Húc đứng bên, thấy vẻ mặt lật màu như tắc kè hoa của huynh trưởng nhà mình thì cười hề hề:
“Giới thiệu luôn nha. Vị này chính là người mà Uyển Tuyết nhắc mãi suốt triệu năm qua — phu quân nàng ấy.”
A Kim suýt nữa thì nghẹn họng!
“Cái… Cái gì?!!”
Mỗi lần nhắc tới Uyển Tuyết, cả Địa Phủ đều nghiêm trang như tiếp thánh chỉ, ai dám đắc tội nàng ấy?
Còn phu quân của nàng ta… lại là tên biến thái sáu Đạo này?!
A Kim lúc này cuối cùng hiểu ra, tại sao hôm nay bầu trời trên Phủ Thập Điện lại đen tím bất thường, ngay cả Vong Xuyên Hà cũng gợn sóng — không phải báo điềm xấu gì cả…
Mà là vì quái vật thật sự đã đến!
…
Khóe mắt A Kim khẽ giật, sau đó quay sang nhìn Dương Phàm, thần sắc có chút phức tạp:
“Dương Phàm đạo hữu… lần này ngươi có vẻ không gặp may rồi.”
“Lâm Uyển Tuyết hiện đang... trong [Máy Trải Nghiệm Luân Hồi] để tu luyện Luân Hồi Chi Đạo.”
Dương Phàm nhíu mày, nghiêng đầu, khó hiểu:
“Máy gì cơ?”
Bên cạnh, A Húc vươn tay đụng nhẹ vào khuỷu tay hắn, cười khẽ:
“Là do nàng ấy tự tay chế tạo ra đấy. Rất lâu về trước.”
“Dùng để tu luyện Luân Hồi Chi Đạo—một lần là trăm kiếp, trăm lần là vạn cảnh.”
Dương Phàm trợn tròn mắt, ánh sáng trong con ngươi dao động mãnh liệt:
“Nàng... còn làm được việc này?”
A Kim thở dài một hơi, gật đầu chậm rãi:
“Không chỉ làm được… mà còn đáng sợ vô cùng.”
“Cỗ máy kia, là mô phỏng lại toàn bộ quy trình chuyển thế luân hồi của Lục Đạo.”
“Nhưng tàn khốc hơn gấp trăm lần.”
“Một khi nằm vào đó… thời gian sẽ được kéo căng đến cực hạn. Nàng ta sẽ phải trải qua vô số kiếp sinh tử, hỉ nộ ái ố, trong thời gian cực ngắn.”
Không nói thêm một lời, A Kim và A Húc liếc nhìn nhau rồi đồng loạt xoay người, dẫn hắn đi xuyên qua tầng tầng kết giới vào khu vực trung tâm của Thập Điện.
...
Ngay khi bước vào, tầm mắt Dương Phàm lập tức bị choáng ngợp.
Cả không gian nơi đây như một thế giới máy móc khổng lồ ẩn sâu dưới lòng địa phủ. Vô số ống dẫn khí âm dương, đường truyền đạo lực, trận pháp vi tế đan xen vào nhau thành từng tầng lưới ánh sáng.
Tất cả… nối thẳng từ sáu Đạo Luân Hồi, kéo dài về trung tâm—nơi đặt một lồng kính trong suốt, lớn như một cung điện thu nhỏ.
Bên trong—một thân ảnh bạch y nằm yên lặng, như một đóa tuyết liên đang an nhiên ngủ say giữa dòng luân hồi.
Ánh sáng từ vô số trận văn tỏa ra dịu nhẹ phủ lấy thân thể nàng, tạo thành một tầng hào quang như tiên quang thượng cổ, thoắt ẩn thoắt hiện từng đạo vận vô hình.
Đôi mắt nhắm lại, làn mi cong vút, gương mặt trắng ngần tĩnh lặng như nước hồ thu không gợn.
Trên trán nàng, một đóa tuyết hoa màu lam như được khắc bằng ánh trăng, tỏa ra từng tia sáng chậm rãi luân chuyển—đạo vận từ Luân Hồi và Vận Mệnh giao thoa, như đang viết lại thiên thư của nhân sinh.
Chỉ một cái liếc nhìn, cũng đủ khiến cả trời đất im lặng một nhịp.
Lâm Uyển Tuyết.
Người con gái mà Dương Phàm đã đi qua bao nhiêu giới vực để tìm, bước qua vô số kiếp sinh tử để truy đuổi.
Giờ phút này—nằm yên trong cỗ máy do chính nàng tạo nên.
Dương Phàm ngây người.
Tim đập mạnh một cái, như có ai đó siết lấy từ bên trong.
Hắn định bước tới, thì A Kim lập tức đưa tay cản lại, giọng trầm xuống:
“Dừng! Tuyệt đối không được làm gián đoạn!”
Dương Phàm nhíu mày, quay đầu:
“Sao?”
A Kim hít sâu, ánh mắt lộ ra vài phần kính sợ:
“Ngươi thấy nàng chỉ nằm đó thôi đúng không? Nhưng thực ra… nàng đang trải qua một trăm kiếp sống… chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.”
Dương Phàm ngây người.
“Một trăm… kiếp?”
A Húc nhún vai, giọng đầy cảm khái:
“Ngươi tưởng Luân Hồi Chi Đạo là tu chơi à?”
“Muốn đụng vào tầng cao nhất, phải chạm tới gốc rễ của mọi sinh linh. Mà gốc rễ của chúng ta… là ký ức, là trải nghiệm, là **biến hóa nhân tâm qua từng kiếp.”
“Nàng ấy... đang ép mình trải nghiệm cả trăm lần sinh tử nhân quả trong thời gian mà người khác còn chưa nhấp xong chén trà.”
Dương Phàm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Hắn nhìn người con gái ấy, trong lòng dâng trào một cảm giác gì đó—không phải đau đớn, cũng không hẳn ngưỡng mộ.
Mà là… xót xa.
A Kim đứng bên cạnh, khẽ thở dài:
“Nàng ấy rất kiên nghị. Mỗi lần thức dậy chỉ nghỉ ngơi đôi chút, lại lập tức chui vào tiếp.”
“Chưa từng than vãn, chưa từng chậm trễ.”
**“Mà điều khiến ta sợ hãi nhất… là nàng ấy không bao giờ bị lạc trong luân hồi.”
Dương Phàm ngẩn ra.
A Kim nghiêm giọng, ánh mắt mang theo một tia kinh hãi:
“Đạo hữu không hiểu được đâu. Một khi rơi vào máy trải nghiệm này, có thể phải sống làm ăn xin, sống làm ác nhân, sống làm kiến hôi, sống làm đao phủ, sống làm quái vật, sống làm cả hòn đá vô tri...
“Hàng vạn kiếp chồng chất, hầu hết đều sẽ quên mất bản thân là ai.”
“Nhưng nàng ấy… chưa từng quên.”
“Luôn tỉnh táo, luôn biết mình là Lâm Uyển Tuyết.”
“Luôn… chờ ngươi.”
ẦM.
Một tiếng vang thật khẽ—nhưng trong lòng Dương Phàm, như một luồng sấm điện bổ thẳng vào thần hồn.
Hắn đứng yên lặng, mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh nàng bên trong cỗ lồng kính ấy.
Uyển Tuyết…
Nàng thật sự... chưa từng quên ta sao?
…
A Húc đứng một bên, khẽ búng tay, cười như không cười:
“Ngươi còn nhớ lúc ta từng nói… Có khi nàng đã quên ngươi không?”