Trong lòng đại điện vang vọng tiếng "tách tách" từ các bảng dữ liệu điện tử đang cập nhật không ngừng, từng con số nhỏ bé đại diện cho Luân Hồi Chi Đạo tiến độ của Lâm Uyển Tuyết không ngừng gia tăng—0.001%, 0.002%, 0.004%… cứ như từng giọt nước mưa nhỏ tích lũy, tạo thành lũ lụt.
A Húc và A Kim lúc này đứng chôn chân tại chỗ, mặt không chút máu.
Bọn họ đã thấy đủ loại linh hồn, đủ loại đại kiếp sống chết, thậm chí từng chứng kiến những Chí Cao Cổ Tổ bị ép bước vào Trảm Hồn Trì, nhưng chưa từng thấy ai… bị đẩy vào tận cùng cảm xúc như Lâm Uyển Tuyết lúc này!
Trong lồng kính, thân thể nàng tuy vẫn bất động, nhưng thần sắc như đang bị dẫn dắt qua từng đời, từng kiếp.
Ánh mắt khi thì dịu dàng như nước mùa xuân, khi thì sắc bén như kiếm mùa đông.
Cái miệng nhỏ kia lúc thì khẽ run, như đang gọi một cái tên quen thuộc, lúc lại thốt lên những lời ai oán, như đang trách mắng trời đất.
Rồi bỗng—
“Ngươi... đừng đi… ta không muốn quên ngươi…”
Một câu nói đứt quãng thốt ra từ chính linh hồn trong luân hồi—thế mà xuyên qua vô vàn tầng luân chuyển, xuyên qua cơ chế niêm phong, vọng ra thực tại!
Dòng lệ tuôn trào như chưa từng có điểm dừng, chảy mãi, chảy mãi... Ướt đẫm cả đệm ngọc đặt đầu.
Dù cơ thể nàng vẫn đang được hộ thể bởi Vận Mệnh Thiên Bàn, nhưng cảm xúc đó—tình thâm đến tận linh hồn—không thể bị cản lại.
A Húc rùng mình, quay sang A Kim, giọng khàn khàn:
“Huynh… huynh thấy chưa? Nàng ấy thậm chí… có thể khóc trong trạng thái mộng hồi của Luân Hồi?”
A Kim gật đầu như gà mổ thóc, mồ hôi túa đầy trán:
“Không chỉ vậy… nàng còn có thể nói, có thể mắng, có thể nhớ…”
“Mẹ nó, đây là cái kiểu gì vậy? Trải nghiệm một trăm kiếp... không loạn tâm thì thôi, còn cảm xúc lại vọng ra ngoài?!”
“Không phải là tu luyện… mà giống như... đang sống từng kiếp!”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn kẻ tạo ra toàn bộ màn hành xác này—
Dương Phàm.
Chỉ thấy hắn đang ngồi trên một ghế đá lớn như đài chủ tọa, khoanh chân, nhàn nhã uống rượu, tay còn cầm cái bảng điều khiển chỉnh lại kịch bản cho kiếp sau.
Bình tĩnh. Lạnh lùng. Đầy toan tính.
Ánh mắt A Húc co rút:
“Cái tên này… đâu phải là đưa thê tử đi tu luyện…”
“…Mà là đưa vào luyện ngục tình cảm!”
Bỗng một tiếng thổn thức khẽ vang lên từ trong lồng kính:
“Phàm… ca…”
Dương Phàm hơi ngẩng đầu, khóe môi cong cong.
A Kim nuốt nước miếng:
“Tình cảm này… đã vượt cả đạo lữ… vượt cả phu thê… đây là loại ràng buộc vượt qua thiên địa!”
A Húc thì thầm:
“Không trách được… sao nàng lại chém ra một kiếm chặt đứt Vận Mệnh Hải Dương, làm chấn động cả mấy giới vực…”
“Cảm xúc của nàng—đã trở thành Đạo mất rồi.”
Dương Phàm lúc này nhẹ giọng, ánh mắt trầm xuống, ngón tay khẽ gõ lên bảng điều khiển:
“Còn chưa đủ… nàng đã kiên cường đến thế…”
“…thì ta sẽ cho nàng mười kiếp cuối—là ta chết trước mặt nàng.”
Hai người phía sau suýt thì ngã ngửa.
A Kim há mồm:
“Ngươi... ngươi định cho nàng ấy tự tay chôn sống ngươi?!”
A Húc run giọng:
“Không lẽ… ngươi muốn nàng ấy phải nhớ ngươi đến tận… tầng sâu nhất của linh hồn?!”
Dương Phàm nhẹ giọng, ánh mắt như sao lạnh:
“Ta không cần nàng phải tha thứ cho ta… cũng không cần nàng phải cười với ta.”
“Ta chỉ cần—nàng không thể quên ta.”
A Húc & A Kim:
“…Biến thái cấp Hồng Mông.”
…
Mấy ngày sau…
Toàn bộ khu trung tâm Thập Điện giờ đây chẳng khác nào một Ma Cảnh thí luyện thần hồn.
Không còn là một nơi để linh hồn bước vào luân hồi an ổn như thuở xưa—mà trở thành nơi thử thách tột đỉnh cho những ai dám tu luyện Luân Hồi Chi Đạo.
Dương Phàm sau khi cải tiến xong toàn bộ máy Trải Nghiệm Luân Hồi, còn chưa thỏa lòng, lại tiếp tục châm thêm lửa.
Lần này—không phải những mối tình lãng mạn bi ai nữa.
Mà là… tình yêu kèm phản bội, cường độ ngược tâm vượt ngưỡng, khiến đến cả những kẻ đã từng trải qua trăm vạn kiếp như A Húc cũng phải rợn tóc gáy.
Trên bảng điều khiển, hắn đưa vào từng kiếp sống mới—tất cả đều là mô phỏng từ các dòng phim đã khiến cả thế gian đau đớn, tan vỡ vì quá yêu:
•The Princess Weiyoung – Công Chúa Vị Ương
•Goodbye My Princess – Đông Cung
•The King’s Woman – Lệ Cơ Truyện
•Legend of Fuyao – Phù Dao Hoàng Hậu
•Temptation of Wife – Sự Cám Dỗ Của Người Vợ
•The World of the Married – Thế Giới Hôn Nhân
Toàn là những kiếp sinh ngược tâm, ngược cốt, thậm chí ngược cả luân lý—tình yêu bị chôn sống giữa oán thù, ghen tuông, âm mưu chính trị và bi kịch thế thiên hành đạo.
A Kim ngơ ngác hỏi:
“Ngươi thật định… để nàng ấy trải qua những thứ này?”
Dương Phàm ánh mắt ngưng đọng, chậm rãi nói:
“Nếu muốn hiểu Luân Hồi, phải hiểu cả ái lẫn hận. Phải chạm đến tận cùng của tâm tình, rồi từ đó nhìn lại—mới thấy được gốc rễ vận mệnh.”
A Húc khàn giọng:
“Nhưng nếu nàng tỉnh lại… không còn yêu ngươi nữa thì sao?”
Dương Phàm nhắm mắt, khẽ thở:
“Yêu… là Âm. Hận… là Dương. Khi đạt tới cực hạn, Âm sinh Dương, Dương chuyển Âm—đó là đạo vận động.”
“Nếu nàng hận ta, nhớ ta, mắng ta… nghĩa là nàng còn giữ ta trong lòng.”
“Nhưng nếu nàng quên ta—đó mới là điều ta không thể chấp nhận.”
Hai vị Diêm Quân nghe đến đó, mặt xanh như tàu lá, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Tên này không phải chỉ biến thái… mà là yêu ma hóa thân!”
Trong lồng kính—Lâm Uyển Tuyết.
Nàng vẫn lặng lẽ nằm đó, giữa mê hải trăm kiếp, đạo vận quấn quanh như sương mờ trăng bạc.
Thế nhưng lúc này, thần sắc nàng không còn tĩnh lặng nữa.
Có lúc, nàng siết chặt tay như muốn bóp nát cả không gian.
Có khi, đôi môi khẽ mấp máy, gọi tên gì đó trong thổn thức.
Có lúc, nước mắt lặng lẽ tràn xuống, ướt đẫm gối bông.
Lại có khi như muốn bật dậy, gào thét những lời xé lòng, rồi lại chìm vào mê vụ.
Đệm đầu dưới cổ nàng đã ướt đẫm, mùi nước mắt hòa cùng khí tức đạo vận, tạo nên một đạo vị khiến cả hai vị Diêm Quân cũng không dám bước tới gần.
…
Mấy ngày sau…
A Kim lắp bắp:
“Nàng… nàng ta không mê loạn mà vẫn nhớ ngươi?”
Dương Phàm không đáp, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn xuyên qua lồng kính thủy tinh, ánh mắt dừng lại ngay giữa ngực Uyển Tuyết.
Nơi ấy—Vận Mệnh Thiên Bàn đang khẽ xoay.
Từng vòng kim luân mờ ảo chuyển động không ngừng, quang mang tím bạc lan tỏa như từng dòng mạch đạo vận xoáy tròn trong sâu thẳm hồn thức.
Dương Phàm khẽ gật đầu.
“Vẫn đang vận chuyển… nghĩa là thần trí nàng chưa loạn, tâm thức vẫn còn rõ ràng.
Chỉ cần như vậy—ta có thể tiếp tục gia tăng cường độ.”
Hai vị Diêm Quân há mồm—còn tưởng hắn sẽ vì lo lắng mà giảm nhẹ... nào ngờ lại là ngược lại!?
Lúc này A Húc khẽ liếc mắt về phía màn hình
Tiến độ tu luyện Luân Hồi Chi Đạo tăng lên rõ rệt.
Từ 40.001%... đến 40.003%… rồi 40.009%...
Dù chỉ tăng chậm như rút từng sợi tơ, nhưng trong Luân Hồi Đạo, đó là tốc độ khiến cả thiên địa phải kinh hãi.
A Húc rụt cổ:
“Ta tuy là Cửu Điện Vương, cũng phải mất hơn một tỷ năm mới lên được tầm này… nàng ấy…”
A Kim nuốt nước bọt:
“Còn chưa tỉnh, mà đã vượt qua cả ngàn tỷ linh hồn từng luân hồi rồi…”
Dương Phàm vẫn đứng đó, im lặng như núi.
Tuy là tốc độ ngộ đạo tăng nhanh như cưỡi hỏa tiễn xuyên phá tầng trời, thẳng vào huyền môn đại đạo, thế nhưng… hai vị Diêm La—A Húc cùng A Kim, dù có gan lớn tới đâu, vẫn chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám bén mảng đến gần.
A Kim khẽ rùng mình, tay áo khẽ lay động theo gió âm u, lẩm bẩm:
“Cái này… không khác gì tự thân đi đầu thai rồi xé toạc từng kiếp sống ra mà gặm…”
A Húc trừng mắt:
“Không phải đầu thai... mà là trực tiếp tự thiêu thần hồn rồi lấy tro tàn nặn lại luân hồi hình thái! Tên Dương Phàm này… chơi thiệt!”
A Kim lau mồ hôi trên trán, cố cười mà không nổi:
“Cái máy này, gọi là ‘Máy Trải Nghiệm Luân Hồi’, nhưng thực chất là—Lò Luyện Thần Tình Kiếp Địa Ngục!”
Một hồi im lặng… sau đó A Kim khẽ liếc sang Dương Phàm đang điều chỉnh thiết lập mới, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Dù tiến độ có tăng nhanh, cũng không đáng để thử đâu… thật sự không đáng... đây là con đường tự mình đi tìm chết, lại còn phải chết trong... từng giấc mộng đầy máu và nước mắt…”
A Húc gật đầu lia lịa, ánh mắt lộ ra nỗi kinh hoàng như vừa trải qua một cơn ác mộng:
“Thà để ta đạp Vong Xuyên mười vạn lần còn hơn bị ép coi hết cái đám phim ngược tâm kia!”
Ngay lúc ấy, từ trong lồng kính, lại vang lên một tiếng "KHÔNG!!!" xé lòng!
Lâm Uyển Tuyết cả người run lên, nước mắt lăn dài hai má, miệng mấp máy một cái tên—mà dù luân hồi có giày xéo bao nhiêu lần… nàng vẫn không quên.
Dương Phàm.
A Kim run giọng:
“…Vẫn nhớ hắn…”
A Húc ngửa đầu thở dài, vừa sợ hãi vừa khâm phục:
“Đây là... Yêu đến mức thần hồn không tan, tình đến độ luân hồi không xóa…”
Nhưng vẫn là không ai dám thử nghiệm cái "cỗ máy hạnh phúc" ấy cả.