Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 150: Vạn năm như một



Hơn vạn năm sau…

Tại Đới Tinh Giới Vực, nơi giao nhau giữa Dương Gian và Âm Giới, Vong Xuyên Hà vẫn chảy lặng lẽ như hàng tỷ kỷ nguyên trước—một dòng sông không chảy, không cuộn, nhưng lại vĩnh viễn cuốn trôi mọi hồi ức, mọi tên tuổi, mọi hận yêu.

Thế nhưng hôm nay, giữa khúc u sầu lặng ngắt của Vong Xuyên Hà, một cảnh tượng lại khiến toàn bộ đám du khách hồn tu, địa linh, dị tộc đang viếng thăm nơi này trợn tròn mắt.

“Bên này! Bên này!”

Một đám người đứng chen chúc bên vòng rào kết giới, chỉ tay rối rít về phía giữa dòng sông. Trong làn sương âm trầm, hai bóng người—một nam một nữ, đang ôm nhau trôi nổi, như thể ngược dòng toàn bộ quy tắc của thế giới này.

Không gào khóc.

Không quẫy đạp.

Chỉ có ôm nhau.

Và… cắn nhau.

“Là thật sao? Có người thật sự có thể bơi trong Vong Xuyên Hà?”

“Không phải chỉ có thần thoại kể lại là một cặp Hỗn Nguyên đạo lữ từng bị đày xuống Địa Đạo sao? Vậy mà lại ở đây… sống vạn năm?”

“Lãng mạn quá trời luôn á!”

“Ngươi bị điên rồi hả?! Đây là Vong Xuyên đó! Một khi rơi vào là tiêu tan hồn phách! Người ta có thể trôi nổi là do bọn họ là quái vật Hỗn Nguyên!”

Một người khác thì bấm “tách tách” liên hồi bằng một thiết bị lấp lánh:

“Máy ảnh Địa Giới thật sự hữu dụng ghê! Ảnh chụp nơi âm giới lại rõ thế này…”

Quả thật, nơi đây giờ đã được quy hoạch hẳn hoi. Cái khu vực giữa Vong Xuyên Hà, nơi từng là địa điểm truy sát và giảng hòa, giờ biến thành di tích tình yêu bất hủ, được bảo vệ bởi trận pháp tầng tầng, thậm chí còn có quầy bán “kỷ vật tình nhân từ Vong Xuyên” ở phía sau.



Trên cao, một tòa tháp bằng thủy tinh âm ngọc dựng lên. A Kim khoanh tay, đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống cảnh tượng phía dưới, giọng trầm trầm:

“Không ngờ thật… Một ngày ta lại chứng kiến tên Dương Phàm ấy trôi nổi hơn vạn năm mà chưa bị dìm chết…”

A Húc đứng bên cạnh, vừa nhai hạt dưa, vừa rung đùi:

“Hắn đâu có chết được. Mỗi mười phút lại dùng Mộng Ảo Chí Cao Đạo mà viết lại quy tắc, cho phép bản thân bơi trong sông Vong Xuyên…”

A Kim trầm mặc một lúc, rồi nói khẽ:

“Ngươi nói xem… hắn còn chịu đựng được bao lâu?”

A Húc cười hắc hắc:

“Ta không lo cho hắn… mà chỉ sợ có ngày Lâm Uyển Tuyết nổi hứng ‘thật sự tha thứ’, rồi lại… chém thêm một kiếm nữa thôi!”

Cả hai trầm ngâm một lát, rồi cùng ngẩng lên trời…



Giữa sông Vong Xuyên, Dương Phàm thân thể mỏi nhừ, tóc rối bù, quần áo tơi tả, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lâm Uyển Tuyết—nữ nhân mà hắn nguyện vì nàng, bơi trong luân hồi vạn kiếp.

Trên vai hắn… vẫn còn một vết răng đang rớm máu.

“Ta hận ngươi!!”

“Ta hận ngươi đến tận xương tủy!!”

Giọng nàng vẫn vang bên tai hắn, mơ hồ, nhưng ẩn chứa nỗi đau vô hạn từ ngàn vạn kiếp.

Dương Phàm cười khổ, khẽ vỗ vỗ lưng nàng:

“Ừ… hận đi… cắn đi… nhưng đừng buông tay là được.”

Lúc trước, hắn từng thử lôi nàng lên bờ, nhưng nàng rút luôn Vận Mệnh Thiên Bàn, muốn chém ngang cổ hắn!

Từ đó, hắn không dám thử nữa.

Chỉ dám ôm nàng, lặng lẽ, giữa dòng sông quên lãng.

Một trăm năm trước, hắn đã biết nàng đã tỉnh.

Không còn nhầm lẫn đâu là kiếp, đâu là hiện tại.

Nhưng nàng vẫn… không nói gì.

Chỉ cắn, mỗi khi hắn nói một câu không vừa lòng.

Cắn mà không nhả.

Một lần cắn là… một vạn năm!

Dương Phàm ngửa mặt lên trời thở dài:

“Giời ạ… nữ nhân này… đúng là chó…”

Sau đó lại bị rắc một tiếng ở cổ. Nàng nghiến răng thêm một phát.

Nhưng rồi, hắn khẽ siết tay lại, nhắm mắt.

Dù có là vạn năm. Dù có là trăm triệu năm.

Chỉ cần… nàng còn nằm trong lòng hắn.

Thì hắn vẫn bơi tiếp.



Mấy năm sau…

Dòng nước Vong Xuyên vẫn u tịch không gợn sóng, vẫn lạnh lẽo như một khúc nhạc không lời kéo dài từ kỷ nguyên này sang kỷ nguyên khác. Trong lòng sông ấy, một cặp nam nữ vẫn lặng lẽ trôi nổi như hai linh hồn bị nguyền rủa... cho đến hôm nay.

Dương Phàm chợt cảm thấy cổ mình buông lỏng. Vết cắn—vết cắn suốt vạn năm—rốt cuộc cũng rời khỏi da thịt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt Lâm Uyển Tuyết đang mở ra, lặng lẽ như một đầm nước hồ thu. Hắn nuốt khan một ngụm nước miệng, cả người không dám cử động.

Nàng—vẫn như thuở ban đầu, đẹp như giấc mộng chưa từng phai nhòa.

Tóc nàng đen huyền như dải ngân hà, giờ đã rũ ướt một nửa, những giọt nước lóng lánh như tinh vân trượt xuống làn da trắng mịn như bạch ngọc.

Khuôn mặt ấy, vẫn thanh lệ tuyệt trần, giữa mi tâm ẩn ẩn một điểm sáng vận mệnh, như thiên tinh chuyển động.

Đôi mắt ấy, sâu thẳm như vực luân hồi, mênh mang như nghìn kiếp nhớ thương. Mỗi cái chớp mắt, như mang theo một thế giới tan vỡ.

Bộ váy trắng đã ướt đẫm, dính sát vào thân hình tuyệt mỹ, lộ ra những đường cong như ngọc tạc mây trau, khiến người ta vừa kính sợ, vừa không dám rời mắt.

Dương Phàm khẽ hỏi, giọng rụt rè như thiếu niên mới yêu:

“Hết giận rồi?”

Lâm Uyển Tuyết nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Thật ra… hết giận lâu rồi…”

Dương Phàm trừng lớn mắt, thiếu điều muốn khóc:

“Vậy mà nàng còn cắn ta tận vạn năm a…”

Uyển Tuyết không chút hối hận, mỉm cười như hoa lan chớm nở:

“Đáng đời ngươi.”

Dương Phàm ho khan một tiếng, cúi đầu như học trò bị bắt lỗi:

“Vậy… thật sự không chém ta nữa chứ?”

Uyển Tuyết khẽ nhíu mày, ánh mắt suy tính đầy nghiêm túc.

Dương Phàm lập tức đổ mồ hôi, dù thân mình đang ngâm trong nước lạnh đến thấu xương.

Một lúc sau, nàng mỉm cười rạng rỡ, như nắng sớm chiếu qua tầng mây bạc:

“Không chém… nhưng chàng nhanh đưa hai chúng ta ra ngoài đi. Có chuyện quan trọng hơn đang chờ.”

Dương Phàm nghe đến đây lập tức mừng như mở cờ trong bụng, gật đầu như gà mổ thóc. Hai người cùng nhau bơi dần về phía bờ.

Lúc này, phía trên bờ, nhóm du khách và sinh linh đang chiêm ngưỡng "di tích tình yêu truyền kỳ" lập tức thất sắc, bỏ chạy toán loạn!

“Trời đất ơi! Họ bơi lên rồi kìa! Còn nhìn nhau tình tứ như vậy nữa chứ!”

“Đừng có nhìn! Chọc giận người ta một phát, họ tạt nước Vong Xuyên vào mặt là toi mạng luôn đó!”



Vừa lên đến bờ, Dương Phàm cẩn thận buông tay Uyển Tuyết, lùi lại một bước, tỏ vẻ khiêm nhường cẩn trọng.

Nhưng chưa đầy một hơi thở, Uyển Tuyết bỗng xoay người lại, ánh mắt sắc như kiếm chém!

“!!!”

Dương Phàm không suy nghĩ, theo bản năng nhảy ùm trở lại sông!

Ùm!

Đầu hắn vừa ngoi lên khỏi mặt nước, đã thấy Uyển Tuyết ôm bụng cười khúc khích, tiếng cười như ngân vang giữa đêm trăng bạc.

Dương Phàm phun một ngụm nước, cười cười xấu hổ, nhưng trong lòng hắn ấm áp vô cùng.

Nàng đã thực sự trở lại. Lâm Uyển Tuyết của hắn.

Trên cao, nơi đài quan sát.

A Húc và A Kim đang cười đến ngã ghế.

“Ha ha ha… ta nói rồi mà! Chỉ có hai kẻ điên yêu nhau mới đủ sức yêu nhau đến muôn vàn kiếp!”

“Quả thật, một vạn năm giận dỗi… nhưng đổi lại là cả một đời… mà không, là cả vô số đời yêu nhau.”

Hai người nhìn nhau, rồi nhìn xuống dòng Vong Xuyên Hà—nơi hai thân ảnh vẫn quấn quýt bên nhau, như một câu chuyện truyền kỳ không có kết thúc.



Diêm La Điện – Điện Thứ Năm.

Khác hẳn với vẻ u tịch lạnh lẽo thường thấy trong Địa Giới, nơi này ngập tràn uy nghiêm và khí tức cổ xưa, từng bậc thềm đá đen bóng loáng như gương, chạm khắc vô số ấn phù của Lục Đạo Luân Hồi.

Theo truyền thuyết từ kiếp trước của Dương Phàm, Điện Thứ Năm không chỉ là trung tâm của Địa Phủ, mà còn là nơi Diêm La Vương chân chính tọa trấn—chưởng khống cả mạng lưới phán xét sinh tử giữa chín tầng điện phủ.

Trong tòa đại điện cao ngất ấy, mười vị Diêm Vương—mỗi người một đạo vận khác biệt, mỗi kẻ đều mang một phần uy của Thiên Đạo cũ, đang trầm ngâm nhìn về phía hai người đứng trước mặt họ.

Dương Phàm – áo đen nhẹ tung bay, khí tức mơ hồ khó lường, như ẩn chứa trong người cả một vũ trụ đảo điên.

Lâm Uyển Tuyết – váy tuyết trắng như ngân nguyệt, thần sắc trầm tĩnh nhưng ánh mắt sâu thẳm như đã nhìn thấy nghìn vạn tương lai đang gối đầu lên nhau đổ về một điểm.

Một trong mười vị Diêm Vương trầm giọng hỏi, giọng nói như chuông cổ vang lên giữa mây đen:

“Các ngươi… thật sự muốn bước vào Ngoại Vực Thiên Ma?”

Lời này vừa ra, trong điện thoáng chốc lặng đi một nhịp. Ngoại Vực Thiên Ma—đó không phải nơi người thường có thể nhắc đến. Là nơi hỗn độn bào mòn Đạo, là nơi mà thậm chí cả Hỗn Nguyên cũng từng có kẻ đi không trở về.

Lâm Uyển Tuyết khẽ gật đầu, giọng nàng không cao, nhưng lại vang vọng từng tầng thần hồn:

“Cầu mong chư vị hỗ trợ.”

Một vị Diêm Vương khác khẽ cau mày:

“Ngươi dựa vào đâu mà chúng ta phải mở cổng cho các ngươi?”

Uyển Tuyết không đáp ngay, chỉ bước lên một bước, vung nhẹ tay—một vòng sáng Vận Mệnh Thiên Bàn liền hiện lên trước mắt mười người.

“Ta tu là Vận Mệnh Chi Đạo. Từ trong mệnh số, đã thấy được tương lai: hai giới Đới Tinh và Tinh Huy tất va chạm, tạo thành một luồng kiếp đại lượng chưa từng có. Thiên Đạo không thể ngăn, chỉ có chuẩn bị từ trước mới kịp trở tay.”

“Đến lúc đó, Địa Phủ hai giới sẽ hợp nhất. Nếu chư vị giúp ta mở đường trước, đợi cơ duyên đến, người hưởng lợi đầu tiên… chính là chư vị.”

Lời nàng vừa dứt, mười vị Diêm Vương đồng thời nhìn nhau, thần sắc bắt đầu dao động.

Quả thật, Đại Lượng Kiếp là điều không thể tránh. Mà nếu bọn họ có thể sớm đặt chân vào Địa Giới Tinh Huy, trước cả khi Thiên Đạo phân định xong quyền lực... thì chẳng phải nắm trước vận mệnh cả một giới vực?

Lâm Uyển Tuyết—từng là Luân Hồi Đại Đế của Tinh Huy Giới, giờ lại còn có Vận Mệnh Thiên Bàn—chính là chìa khóa định đoạt trật tự vận hành sau này.

Vị đứng đầu mười người, chính là trung tâm của Diêm La Vương, gật đầu trịnh trọng:

“Được. Chúng ta chấp thuận. Khi cổng mở, sẽ cho các ngươi đi trước.”

Ánh mắt hắn chợt lóe lên tia sáng sâu xa:

“Còn vị trí Đại Đế Luân Hồi tương lai của Hợp Giới... vẫn là của ngươi.”

Lâm Uyển Tuyết nhẹ nhàng chắp tay:

“Đa tạ.”



Phía sau, A Húc và A Kim đứng bên cột đá đen, ánh mắt thâm trầm nhìn hai vợ chồng phía trước.

A Kim thì thào: “Hai người này… nhìn thì như đặt điều kiện, nhưng ánh mắt… sớm đã vượt qua cả Hỗn Độn Thần rồi.”

A Húc khẽ cười: “Ai còn để tâm mấy cái danh xưng ‘Đại Đế’ gì nữa đâu? Người ta nhắm tới là vận mệnh toàn vũ trụ… mà còn là vận mệnh chưa xảy ra.”

A Kim: “Nếu bọn họ thành công, thì sau này lịch sử Địa Phủ hai giới… đều khắc tên bọn họ.”

A Húc: “Khắc gì? Ta nghĩ là điêu khắc luôn cả Thiên Đạo ra kiểu mới ấy!”

Hai người cười khổ, rồi cùng nhìn về phía đôi phu thê tay nắm chặt tay, sắp sửa bước vào một bước mà không một ai dám đặt chân—

Ngoại Vực Thiên Ma.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com