Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 166: Trùng hợp như vậy?



Giữa quảng trường đông nghẹt người, Dương Phàm đứng lặng trước bảng đá ghi danh, ánh mắt chăm chú dò tìm tên mình trên hàng loạt đạo văn đang xoay quanh, tựa như lưới số mệnh dệt lên mặt trời.

“Dương Đông…” – hắn khẽ nhíu mày, vừa thấy tên mình chớp sáng lam quang thì—

“ẦM!!”

Một cỗ lực va chạm từ phía sau bất thình lình đánh tới! Không có chút báo trước nào, thân hình hắn như cọng cỏ trước gió, té nhào về phía trước, mặt cắm thẳng xuống mặt đất đá!

— “Ui da!!!”

Bụi bay mù mịt, đạo văn trên bảng đá cũng run rẩy một cái như bị xúc phạm.

Dương Phàm chật vật bò dậy, mặt mũi dính đầy cát bụi, tóc rối như tổ chim non. Hắn quay phắt đầu lại, tức tối gào lên:

— “Móa! Đi đứng kiểu gì thế hả?! Mắt mũi mọc dưới chân à!?”

Thế nhưng—

Lời chửi mắng chưa kịp hết nửa câu, trước mắt đã hiện lên một bóng người áo trắng, dung mạo thanh tú, da trắng như ngọc, phong thái nhã nhặn, ngay lập tức cúi đầu chắp tay thi lễ, giọng nói nhỏ nhẹ:

— “Thực xin lỗi huynh đài! Tại hạ quá vội chạy đến xem tên mình… vô ý va phải, mong huynh thứ lỗi!”

Dương Phàm nghệt mặt.

Ánh mắt hắn nheo lại… rồi bất chợt trợn to.

Một luồng ký ức… như có người mở kho dữ liệu trong đầu hắn ra, gõ mạnh vào ổ nhớ!

Một bản nhạc cổ kỳ ma mị vang lên… Cảnh tượng mờ ảo, khói sương trôi nổi… một đoạn ký ức mà hắn đáng lẽ phải cho vào bản thử nghiệm mô phỏng Luân Hồi… nhưng không hiểu sao toàn bộ như phát lại đúng lúc này!!

Mộng mỹ như nhân sinh…

Do như nhất điều trường lộ…

Nhậm phong sương trực diện phác lai…

Hồng trần mộng lý, phương tung hà xứ tầm…

Dương Phàm đứng chết trân tại chỗ.

Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt thanh niên kia—tuấn tú, thư sinh, ánh mắt mang theo ba phần u sầu, bảy phần ngây thơ.

“Không thể nào… không thể nào lại là hắn…”

Thanh niên kia vẫn đang lo lắng:

— “Huynh đài… ngươi không sao chứ?”

Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt chợt sáng như chớp:

— “Ngươi tên là Ninh Thái Thần, đúng không? Người Hàng Châu phải không!?”

Thanh niên kia há mồm như bị sét đánh, sắc mặt sửng sốt:

— “Làm sao… làm sao huynh biết được cả tên và quê quán của ta?!”

Ngay khoảnh khắc ấy, một người khác chen vào, dáng người cao gầy, vẻ mặt ôn hòa, khẽ chắp tay với Dương Phàm:

— “Các hạ thứ lỗi. Vị bằng hữu của tại hạ là Thái Thần, tuy ngây ngô nhưng không ác ý. Chỉ là… hắn đúng là thư sinh mặt trắng, đầu óc lơ ngơ.”

Dương Phàm quay lại nhìn người mới tới.

Lại một tiếng “đinh” vang lên trong đầu.

Hắn đơ luôn tại chỗ.

“Không thể nào… cái này cũng xuất hiện!?”

Một giai điệu khác vang lên—lần này mang theo hương thuốc bắc, mùi sen, ánh trăng trên bờ sông Tiền Đường, một tán liễu đong đưa trước miếu cổ.

Cảnh tượng quá quen thuộc. Hắn từng mô phỏng nó… khi thiết kế một luân hồi có tên “Yêu Hồ Dưới Gốc Cầu” để luyện tâm đạo cho Uyển Tuyết…

Dương Phàm há hốc mồm.

Chỉ tay thẳng vào người mới tới, hét lớn:

— “Ngươi là Hứa Tiên đúng không!? Người Tô Châu! Trong lòng có chí hành y tế thế, lấy đạo cứu người!”

Hai thanh niên trước mặt hắn—

Đồng loạt há mồm.

Miệng mở rộng như muốn nuốt cả con ruồi đang bay qua.

Ninh Thái Thần sững người, quay sang Hứa Tiên lắp bắp:

— “Đại… đại ca… vị này đoán được cả tên và gốc gác của ta…”

Hứa Tiên cũng mờ mịt không kém, run run hỏi lại:

— “Huynh… huynh đài… rốt cuộc là thần thánh phương nào?!”

Dương Phàm… thì gần như muốn quỳ xuống tự đánh mình.

“Má nó… bao nhiêu kịch bản luân hồi hay ho, ta lại để sót cái combo trứ danh này trong bản mô phỏng?!”

“Lại còn để nó xuất hiện trong thực tại cùng một lượt!!”

Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt quét nhìn từ Ninh Thái Thần sang Hứa Tiên, thần sắc bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.

Sau một thoáng trầm mặc, hắn mở miệng hỏi…

“Cưới vợ chưa?”

Hai người kia đồng loạt sửng sốt.

Ninh Thái Thần tròn mắt. Hứa Tiên nhíu mày. Cả hai nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Dương Phàm, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác khó nói—rất giống như vừa gặp một đạo sĩ giang hồ chuyên gieo quẻ dạo dưới miếu làng.

Ánh mắt Dương Phàm lúc này lại càng như nhìn xuyên số mệnh, nghiêm giọng hơn:

— “Trả lời thành thật vào.”

Cả hai sợ sệt gật đầu như học sinh phạm lỗi:

— “Chưa… nha huynh đài…”

Dương Phàm gật đầu, chớp chớp mắt vài cái như đang cân nhắc điều gì to lớn lắm, rồi nhẹ giọng:

— “Vậy còn cứu được…”

— “Ta nói rồi… phụ nữ rất khó đoán, hiểu không?”

Hai người lại nhìn nhau. Ánh mắt lần này như thể đang nói: “Hình như vị huynh đài này... bị sốc nắng?”

— “Hả?”

Dương Phàm chẹp chẹp miệng, chỉ tay thẳng vào Ninh Thái Thần, nghiêm túc:

— “Nghe kỹ này—đừng đi vào chùa miếu hoang vào ban đêm!”

Sau đó quay sang chỉ thẳng vào Hứa Tiên, nói như lệnh truyền:

— “Ngươi—đừng dạo chơi quanh Hồ Tô Châu! Nghe chưa?”

Hai người… thật sự không biết nên gật hay lắc, vẻ mặt rất “chân thành bất lực”.

“Cái vị huynh đài này... rõ ràng là có vấn đề!”

Thế nhưng Dương Phàm lại thở dài như người từng trải, ánh mắt đượm vẻ từng nếm qua trăm ngàn kịch bản sinh tử:

— “Không tin đúng không?”

— “Được thôi…”

— “Nếu lỡ có một ngày, các ngươi bất cẩn gặp một cô nương tuyệt sắc, tâm dao động, tình nảy sinh, cảm thấy như gặp thiên nhân… nhất định phải lập tức gọi ta!”

Ninh Thái Thần nhíu mày:

— “Gọi… gọi huynh làm gì?”

Dương Phàm đưa mắt nhìn hắn, vỗ vai một cái đầy từ bi, thở dài:

— “Ngươi nhất định phải gọi…”

— “Vì… phim của ngươi ngắn hơn tên này.”

Rồi quay sang Hứa Tiên, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối:

— “Còn ngươi, ít nhất còn được dựng thêm bản điện ảnh, bản truyền hình, bản sân khấu… dài hơi hơn chút.”

Hứa Tiên ngơ ngác:

— “Phim…? Cái gì là phim?”

Dương Phàm híp mắt, ánh nhìn xa xăm như thể đang nhìn qua chín tầng mây về phía kho lưu trữ ký ức của hệ thống:

— “Nói ra thì dài dòng… Nói chung là có một số tình tiết ta quên rồi…”

— “Cho nên hai người các ngươi ráng mà… đóng vai cho tròn.”

“Ta chỉ là vai cameo thôi. Há há há—”

“Diễn viên khách mời, hiểu chưa?”

Ninh Thái Thần và Hứa Tiên cùng lúc… rơi vào trạng thái mờ mịt toàn phần.

Bầu trời Tô Châu lúc ấy gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi xuống vai áo Dương Phàm, tóc hắn tung bay một chút theo chiều gió.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt hắn—

Một vị tú tài phàm nhân, nói năng như điên…

Nhưng lại tỏa ra khí tức như đang đứng sau hậu trường viết lại vận mệnh cho thiên hạ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com