Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 179: Quả nhiên không bình thường



Mấy ngày sau, hai cô nương Tử Bạch và Tiểu Thanh đã đi lại được, thế là nhanh chóng cáo từ, lấy cớ phải quay về thôn trang chăm sóc trưởng bối.

Dương Phàm đứng trong sân viện Y Quán, chắp tay nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, tà váy phất phơ, thoáng cái đã biến mất ở góc phố.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, nụ cười như có như không.

Chạy nhanh vậy, cứ như bị đuổi tà.

Phía sau, Hứa Tiên cùng Ninh Thái Thần vừa sáng sớm đã làm hai ba ly “Đuổi rắn tửu”, mùi còn chưa tan hết, hai cái yêu xà kia không chạy mới là lạ.

Nhưng hắn biết rõ, với tính cách của Bạch Nương Tử, chuyện này chưa chắc đã dừng lại ở đây.

Nàng ta trong nguyên bản nổi tiếng cố chấp, một khi đã nhận định tình cảm thì có chém chết cũng không lùi bước. Tiểu Thanh còn khuyên mãi cũng không nổi, huống chi là ai khác.

Hắc hắc… được rồi, các nàng cứ về đi, bàn bạc xong rồi quay lại, ta còn chờ xem mấy ngươi bày ra trò gì nữa.

Riêng ta… phải bắt đầu lên kế hoạch trừng trị con hàng Pháp Hải kia mới được.

Nghĩ tới đây, Dương Phàm khẽ nhíu mày.

Thích bắt yêu? Thích tẩy nghiệp?

Tốt thôi. Ta sẽ dẫn tới trước mặt ngươi một đại yêu chính hiệu—xem ngươi có dám bắt không.



Đêm khuya, khu phía Tây thành Tô Châu, nơi hầu như không có ai lui tới.

Dương Phàm dẫn theo Niếp Tiểu Thiến, thân khoác áo choàng đen, mặt che khăn lụa, lặng lẽ tiến vào một con hẻm nhỏ như vết nứt giữa hai gian nhà cổ.

Đi qua ba lần ngoặt, trước mắt liền hiện ra một khung cảnh hoàn toàn khác.

Một khu chợ âm u, đèn lồng xanh lập lòe, âm khí lượn lờ như sương sớm.

Nơi này là chợ đen của giới nửa âm nửa dương—nằm sát ranh giới Thành Hoàng Tô Châu, chỉ xuất hiện đúng vào lúc giao giờ từ 23h đến 1h sáng đêm thứ sáu, quá giờ sẽ lập tức tan biến.

Có thể nói… nơi này thuộc về cõi âm, nhưng lại do Địa Giới quản hạt.

Bên trong tụ họp đủ loại sinh linh kỳ dị—tán tu, quỷ hồn, văn nhân, thậm chí có cả yêu ma hóa hình. Không ồn ào, không xô bồ, mà là một loại tĩnh mịch quỷ dị khiến người ta rét sống lưng.

Niếp Tiểu Thiến tay nhỏ trắng muốt ôm lấy cánh tay Dương Phàm, bước đi mà lòng cảnh giác cao độ.

Ánh mắt nàng đảo qua bốn phía, thì thào truyền âm:

“Công tử… huynh quả nhiên có vấn đề…”

“Rõ ràng không phải người tu đạo, thế mà nơi thế này cũng biết đường vào.”

“Gạt người đi, thật là… quá đáng.”

Dương Phàm cười hắc hắc:

“Ta là phàm nhân thật mà. Không phải đạo sĩ. Tiểu Thiến, ngươi phải nhìn cho kỹ.”

Tiểu Thiến chu môi, mắt long lanh như muốn khóc:

“Vậy mới đáng sợ đó…”

“Phàm nhân mà gạt được cả người lẫn quỷ, gạt luôn cả yêu… huynh là cực phẩm!”

Dương Phàm chỉ cười không đáp, lôi nàng tới một gian hàng đông nghịt ở giữa chợ.

Đó là một tiệm chuyên bán thảo mộc, vách treo đầy bao, lọ, hũ, mùi hương bay ra hòa lẫn mùi hương của cõi âm, khiến cả không gian u uất nhưng vẫn sống động lạ thường.

Hắn tiến tới, hạ giọng trầm trầm:

“Cho một khúc gỗ của Cây Thế Giới, loại nhỏ thôi.”

Chủ tiệm là một lão già không rõ mặt, chỉ có đôi mắt vàng nhạt phát sáng, nhìn Dương Phàm một cái, rồi đảo mắt sang phía Tiểu Thiến một chút, sau đó lặng lẽ quay vào bên trong, mang ra một hộp nhung đen tuyền.

“Một phần tư.” – Lão nói.

Dương Phàm nhíu mày, dứt khoát quay người.

“Quá mắc.”

Chủ tiệm hoảng hốt, lập tức kéo tay áo hắn lại.

“Vậy một phần năm!”

Dương Phàm dừng bước, móc ra một lọ thủy tinh, từ trong người truyền ra một luồng Văn Khí tinh thuần, rót vào bên trong, rồi đậy nắp lại, đặt lên bàn.

Chủ tiệm như vớ được bảo, vội vàng đưa ra hộp nhung đổi lấy, hai tay run run như sắp được đắc đạo.

Niếp Tiểu Thiến che miệng kinh ngạc, ánh mắt mở lớn.

Thì ra… Văn Khí cũng có thể dùng như tiền tệ?

Dương Phàm liếc nhìn nàng, mỉm cười:

“Đi thôi.”

Cây Thế Giới, vốn là rễ của vạn mạch sinh linh, chỉ cần có một nhánh, có thể trấn áp cả một đạo tràng.

Muốn chơi với Pháp Hải…

Cũng nên có quà ra mắt.



Sáng hôm sau.

Dưới ánh mắt nghi hoặc xen lẫn cảnh giác của cả bốn vị nữ thần trong nhà, Dương Phàm chuẩn bị rời khỏi cửa viện.

Ánh mắt sắc bén nhất… không ai khác ngoài Tịnh Yên.

Nàng vốn luôn hoạt bát vui vẻ, nhưng hôm nay không biết sao ánh mắt cứ như muốn xuyên thấu cả người hắn, chân bước theo từng bước, dáng vẻ y như sắp... bám theo đến tận trời.

Dương Phàm mồ hôi túa nhẹ sau lưng.

Chậc, nữ nhi ruột thịt gì mà sát khí hơn cả thê tử. Thế này sao làm việc lớn?

Nhưng cũng may...

Hắn lại giở chiêu cũ.

Quỳ nghiêm chỉnh trước gốc cây sơn trà trong viện, nơi đặt bàn hương án đơn sơ.

Khấn.

Rất thành tâm.

Tay chắp ngay ngắn.

Miệng lẩm bẩm "Thế Giới chi Thụ phù hộ, bảo hộ ta đi đường bình an..."

Tịnh Yên đứng một bên, mặt biến sắc từng hồi.

Phụ Thân….lại... thờ mình?

Thật thờ?

Lúc ấy đầu óc nàng như bị sét đánh ba lần liên tục, khí cơ loạn hết cả, bước chân không theo kịp, đành ngẩn người đứng yên.

Thế là Dương Phàm… chạy thoát.

Chạy xa tận ngoài cổng thành Tô Châu, thở hổn hển xoa trán, rồi ra hiệu cho Niếp Tiểu Thiến.

“Nào, đào đi, cái chỗ tối qua chôn á.”

Tiểu Thiến ngoan ngoãn lượm lấy cái hộp nhung chôn dưới gốc cây dại. Hộp vẫn còn lạnh, khí tức Cây Thế Giới ẩn hiện nhẹ trong gió.

Dương Phàm thở phào, mồ hôi rịn ra trán:

“Mới có một miếng bé tý… suýt nữa bị nhận ra! Giời ạ!”

“May mà ta thông minh, không thì… xong con bê!”

Niếp Tiểu Thiến đứng cạnh, mày liễu khẽ nhíu, ánh mắt nghi hoặc không rời khỏi gương mặt công tử nhà mình.

Vẻ mặt này… không phải lần đầu nàng thấy.

Chính là loại sắc mặt của người… đang lén lút làm chuyện mờ ám!

“Công tử…”

“Không lẽ ngài thật sự là phụ thân của các nàng?”

Dương Phàm đang lau trán thì suýt nữa trẹo tay.

Hắn trợn mắt, giơ tay gõ nhẹ vào trán nàng một cái:

“Giời ạ! Ngươi nhìn ta nhiêu tuổi?”

“Các nàng nhiêu tuổi?”

“Ta làm sao làm phụ thân các nàng được?”

“Các nàng làm nãi nãi nãi nãi… của ta còn được!”

Nói xong, miệng thì cười gượng, mắt thì đảo sang chỗ khác.

Trong lòng lại hơi khựng.

Thực ra...

Nói cũng không sai.

Chỉ là hơi… thật quá.

Nhưng không sao, hiện giờ mình là phàm nhân, vỏ bọc hoàn hảo, lại không ai tra ra được quá khứ.

Làm như vậy—ổn!

Niếp Tiểu Thiến không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một lát.

Nàng biết… công tử nói xạo.

Bằng giác quan nữ nhân, nàng chắc chắn một trăm phần trăm.

Nhưng khổ cái, hiện trạng đúng là như thế—tuổi, khí tức, đạo mạch… đều y như một sĩ tử phàm nhân.

Không tìm được kẽ hở.

Nên… không thể vạch trần.

Đành hậm hực thu lại cái hộp nhung, nhét vào tay áo hắn, rồi quay đầu đi trước, tà váy khẽ phất như có tâm trạng.

Công tử là tên lừa đảo.

Nhưng… lại lừa người ta không nổi giận được.



Dương Phàm sau đó lại nhờ Tiểu Thiến mang mình tới một nơi thật xa, vòng ngoài của Tô Châu, nơi ánh sáng thành trấn đã không còn soi tới.

Một mảnh hoang mạc nhỏ, đất cát khô khốc, không có lấy một nhánh cỏ, không có cả tiếng gió thổi.

Niếp Tiểu Thiến ngồi bên cạnh, ôm tay nhìn trời, ánh mắt càng lúc càng nghi hoặc.

Một phàm nhân… cần gì đến nơi này?

Dương Phàm lúc này đã trải bạt, dựng dù, còn bày ra một loạt đồ ăn vặt, nước uống, thậm chí cả trà nóng và khăn lau mặt, giống như đang đi picnic giữa bãi cát.

Sau đó, hắn lấy từ tay áo ra cái hộp nhung.

Cẩn thận mở ra, bên trong là khúc gỗ Cây Thế Giới mà tối qua hắn mới mua được từ chợ đen.

Không nói một lời, hắn bắt đầu lấy ra dao khắc.

Lưỡi dao sáng loáng, thỉnh thoảng lại hắt lên ánh vàng nhàn nhạt.

Bắt đầu đẽo.

Từng chút một.

Tỉ mỉ.

Cẩn thận.

Niếp Tiểu Thiến nhìn đến ngây người.

Thì ra... công tử biết điêu khắc?

Không đúng.

Không chỉ biết—mà còn rất chuyên nghiệp!

Thậm chí, mỗi lần khắc xuống một nhát, khí tức từ khúc gỗ lại dao động khác đi, như bị một đạo pháp quy ẩn ẩn kích hoạt.

Thấy hắn làm việc nghiêm túc đến vậy, Tiểu Thiến cũng không làm phiền nữa, chỉ biết dọn đồ ăn, rót nước, căng dù che nắng cho hắn.

Cùng làm việc dưới nắng, giữa gió cát, giữa cõi trời đất mênh mông, lòng nàng lại khẽ rung.

Nam nữ cùng làm, việc vui nhân hai.

Cảm giác này… đã rất lâu nàng chưa từng có lại.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Khi mặt trời bắt đầu nghiêng xuống phía Tây, Dương Phàm mới vỗ nhẹ vào mảnh gỗ, phủi bụi một cái, cười cười:

“Xong rồi.”

Trên tay hắn lúc này là một bức tượng gỗ điêu khắc cực kỳ tinh tế.

Một thanh niên anh tuấn vô song, khí chất ngời ngời, một tay cầm củ cà rốt, một tay nắm lấy... một chiếc xe đạp.

Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt như cười mà không cười.

Niếp Tiểu Thiến vừa nhìn thấy thì còn chưa kịp phản ứng, nhưng đúng vào khoảnh khắc Dương Phàm khẽ nâng bức tượng lên—

ẦM!!

Cả không gian... xoay chuyển.

Một luồng khí tức khủng bố như long hống vạn trượng gào thét đổ ập xuống.

Cát bụi tung bay, đất trời biến sắc, mọi thứ xung quanh như run rẩy trước sự xuất hiện của thứ gì đó không nên có mặt ở đây.

Niếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy toàn thân bị một áp lực vô hình đè ép, không cách nào cử động nổi!

Nàng bị ép quỳ xuống, trán dán sát mặt đất, hô hấp không nổi!

Bức tượng gỗ kia—chính là Tuyệt Thế Cổ Thần!

Thần không thể gọi tên.

Không thể miêu tả.

Không thể hiểu.

Không thể đối kháng.

Cảm giác lúc này, như đang đối mặt với cả một thế giới đang có ý thức riêng, nhìn xuống nàng từ chiều không gian cao hơn.

Niếp Tiểu Thiến trong lòng run rẩy.

Làm sao công tử lại… làm ra thứ này được?

Nhưng càng khiến nàng ngỡ ngàng hơn nữa—

Là Dương Phàm vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.

Hắn còn đang lật đi lật lại bức tượng, ngắm nghía:

“Hừm… được lắm.”

“Chắc bắt đầu được rồi.”

Nói rồi, còn chậm rãi lấy vải gói lại, cẩn thận nhét vào trong bọc.

Mặt mũi vẫn điềm nhiên, giống như vừa khắc xong một món đồ chơi.

Thực ra...

Tượng này chính là chân dung bản thể của hắn.

Hồi xưa, lúc giúp Long Tộc cải tạo khí vận bằng cách… trồng cây, hắn từng khắc một bản tượng nhỏ của bản thân lên mỗi cái cây.

Là ấn ký đạo vận. Là ấn chứng bản nguyên.

Không ngờ hôm nay, lại tới lúc có đất dụng võ.

Không phải trùng hợp.

Là do tính toán từ mấy chục triệu năm trước.

Dương Phàm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh:

Há há! Ta thiệt là quá thông minh đi mà~


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com