Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 182: Đánh cho chạy



Ngay lúc Dương Phàm vừa dẫn Tiểu Thiến thong dong dạo chợ phía đông, thì bên kia Y Quán Hứa Tiên, hai bóng người thướt tha như sóng nước đã xuất hiện từ ngõ nhỏ.

Tử Bạch – váy lụa trắng điểm hoa vân nhẹ, từng bước uyển chuyển như cánh bướm giáng trần.

Tiểu Thanh – thân khoác áo xanh biếc, dáng cong mềm mại như nước xuân chảy, ánh mắt lộ rõ mấy phần không yên.

Điều kỳ dị nhất—là cả hai lúc này… không còn nửa phần Yêu Khí. Toàn thân làn da trắng ngần như ngọc, thần sắc nhẹ nhàng, không khác gì hai tiểu thư khuê các đang chuẩn bị ghé thăm y quán.

Nhưng—

Bước chân chưa tới cửa, cả hai đồng loạt khựng lại, ánh mắt hướng thẳng về phía cổng thành phía Nam.

Yêu Khí.

Một luồng... Yêu Khí cuồn cuộn như sóng thần đánh vào đạo vận trời đất.

Sát mà không hắc. Mị mà không tục. Như vương hậu bước vào điện vàng, mặc cho thế giới run rẩy.

Tử Bạch nhíu mày, khẽ hít một hơi:

— “Mùi vị này…”

— “Là Cửu Vĩ Hồ?”

Tiểu Thanh rùng mình một cái, ghen tỵ trào lên tận cổ:

— “Thật là mị hoặc... còn sâu đậm hơn cả ta!”

Tử Bạch nhướng mày, quay đầu vỗ vào lưng nàng một cái rõ đau:

— “Còn đùa được hả?”

— “Ngươi không nghe khí tức này giống như cố tình thả ra sao?”

— “Tại Nhân giới, trước cổng thành Tô Châu! Còn muốn lộng hành đến mức nào?”

— “Đi!”

Cả hai cùng lúc hóa thành hai tia sáng lam trắng, lướt thẳng về phía Nam như gió rạch trời.



Tại cổng thành Tô Châu, không khí đã kéo căng như dây đàn sắp đứt.

Trên bậc đá xanh, trước cổng gỗ lớn, một thiếu nữ váy đỏ thẫm viền kim tuyến lặng lẽ đứng.

Đôi chân trần trắng như tuyết. Tà váy xẻ cao phất nhẹ trong gió, mỗi bước như dẫm lên khí vận trời đất.

Nàng không nói.

Nhưng chỉ đứng đó thôi, toàn bộ chim chóc trong thành… đều im bặt.

Trước mặt nàng—là Pháp Hải.

Pháp phục vàng nhạt, tay cầm thiền trượng, trán hiện luân quang.

— “Yêu nghiệt phương nào?”

— “Không được tự ý xuất hiện tại nơi văn vận tụ hội!”

— “Mau khai danh, nếu không…”

Đắc Kỷ nhấc tay vuốt nhẹ mái tóc dài, ánh mắt liếc qua như hồ nước soi vầng trăng:

— “Nếu không thì sao?”

Pháp Hải trầm mặt, thiền trượng chấn xuống nền đá:

— “Pháp Hải—hàng ma trừ tà, lấy Phật môn diệt yêu là đạo tâm!”

— “Ngươi đã đến đây, đừng hòng rời đi!”

Đắc Kỷ mỉm cười.

Một nụ cười nhẹ như hoa rơi vào nước, nhưng khiến lòng người lạnh ngắt.

— “Ngu xuẩn.”

Nàng khẽ nâng tay.

Không niệm chú.

Không bạo khí.

Chỉ một chưởng nhẹ như lướt gió.

"ẦM!!"

Toàn bộ không gian trước cổng Tô Châu bỗng chấn động. Một đạo khí vô hình xuyên qua lớp thiền lực của Pháp Hải, đánh thẳng hắn thành một vệt sáng—vỡ tan khỏi không gian, rơi vào giữa hồ nước rộng lớn phía Tây thành.

Ầm một tiếng, mặt hồ gợn sóng mười dặm!

— “Ngươi muốn đánh... thì ta cho ngươi đánh.”

— “Thích dùng nắm đấm ư?”

— “Vậy thì... ta mời ‘tay đấm’ đến phụng bồi.”



Trên cao, giữa tầng mây, một đám mây lam khẽ mở.

Dương Phàm cùng Niếp Tiểu Thiến ngồi trên một chiếc đài pháp nhỏ, mắt nhìn xuống chiến trường.

Tiểu Thiến mở tròn mắt.

Dương Phàm thì...

— “A ha ha ha!”

— “Đáng đời tên trọc!”

— “Muốn biết ‘thế này là sao sao’ hả?”

— “Chính là thực lực vi tôn đó con trai!”

— “Chơi nắm đấm? Ta liền gọi ‘tay đấm Đại La’ cho ngươi!”

Tiểu Thiến ngẩn người:

— “Công tử… kia là…”

— “Pháp Hải?”

— “Còn người đánh hắn…”

— “Là Cửu Vĩ Thiên Hồ?”

Dương Phàm cười gật đầu, rót một ly trà uống như rượu chiến thắng:

— “Đúng.”

— “Đặc biệt mời tới cho ngươi ‘trải nghiệm’ nhân gian.”

— “Cảnh này đáng giá lắm, đừng quên khắc họa lại cho ta!”



Phía khác, trên một nóc nhà gần Y Quán.

Tử Bạch và Tiểu Thanh vừa đáp xuống đã chứng kiến Pháp Hải bị tát bay như búp bê giấy.

Hai người cùng lúc trợn tròn mắt.

Tử Bạch thì thốt lên:

— “Cái gì?! Là Cửu Vĩ?!”

— “Tên ngu này… đi chọc Cửu Vĩ Thiên Hồ?!”

— “Chán sống rồi hả?!”

Tiểu Thanh không nói, mà nuốt nước bọt.

— “Ta còn chưa dám nhìn nàng ta quá ba hơi thở…”

— “Hắn lại muốn giảng đạo cho nàng?”



Biệt viện Tứ Phương Lộ

Ánh nắng cuối buổi sớm len qua những tán cây sơn trà cổ thụ, chiếu xuống chiếc bàn đá giữa sân biệt viện

Trong sân, bốn nữ tử mỗi người một vẻ, một khí chất, đang đồng thời ngồi xoay lưng về phía nhau, nhưng... thần thức lại cùng phóng về một hướng: trận chiến nơi hồ lớn phía nam thành.

Yêu Linh, y phục mỏng nhẹ, tay chống cằm, ánh mắt đầy tò mò lấp lánh như hồ thu:

— “Hửm… có động tĩnh…”

— “Ồ? Là Pháp Hải kia mà!”

Nàng ngả người ra sau, tay áo trắng rơi như sóng mây, nhướng mày nói nhỏ như thì thầm:

— “Bị đánh kìa~ nhìn gương mặt bị đẩy văng như lá chuối giữa bão kìa~

Diệu Dương, ngồi bên góc tĩnh dưới mái hiên, vẫn giữ phong thái trầm tĩnh như tượng phật cổ. Hồ lô ngọc treo bên hông, nàng không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói:

— “Pháp Hải… đúng là hắn.”

— “Chân khí loạn, đạo tâm chấn, còn chưa bước vào Kim Tiên mà đã muốn thu yêu trấn đạo…”

— “Khó trách bị đánh bay.”

Yêu Linh chớp mắt, tay vẽ vòng vòng trên mặt bàn:

— “Ơ nhưng chẳng phải đều là người Phật Môn sao?”

— “Sao tỷ không đi giúp huynh đệ nhà mình một tay?”

Diệu Dương lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt sâu như biển rộng nhìn về xa xa ngoài thành:

— “Người Phật môn… không phải ai cũng là đồng đạo.”

— “Mỗi người đều có kiếp của mình.”

— “Đây là một kiếp trải nghiệm. Không thể can thiệp.”

— “Vả lại…”

Nàng dừng lại một chút, khẽ mỉm cười:

— “Đắc Kỷ cô nương kia… thật ra rất nhẹ tay.”

— “Một chưởng đó, đủ để hắn gãy mạch linh, vỡ hồn phách.”

— “Nhưng nàng chỉ đẩy ra hư không, ném xuống hồ cho tỉnh cái đầu.”

Thanh Vân, đang đứng khoanh tay bên cửa sổ, ánh mắt lạnh như tuyết đọng đầu đông, đột nhiên cất tiếng:

— “Ta nhận ra nàng ta.”

Ba người còn lại đồng loạt nhìn sang.

Thanh Vân chậm rãi quay lại, ánh mắt lóe tia hoài niệm:

— “Đắc Kỷ – Cửu Vĩ Thiên Hồ. Yêu Vương Đông Hải.”

— “Một trong những tồn tại cổ xưa từng thống lĩnh ba mươi sáu yêu đảo, khống chế long mạch ven bờ suốt nghìn năm.”

— “Khi còn bé, ta từng chơi cùng nàng.”

Yêu Linh há hốc miệng:

— “Chơi cùng? Thật hả?”

Tịnh Yên, nãy giờ im lặng, mắt chăm chăm nhìn hồ linh trận mô phỏng giữa bàn, cuối cùng cũng nhảy dựng:

— “Cái gì?! Chơi cùng á?!”

— “Vậy là… nàng quen biết Phụ Thân của chúng ta?!”

Thanh Vân gật đầu, giọng bình thản nhưng vang như chuông đồng:

— “Năm đó... Phụ Thân từng đi qua Đông Hải.”

— “Cứu mấy hòn đảo thần lâm khỏi Tà Khí Nghiệp lực, thuận tiện giúp Đắc Kỷ khai mở linh mạch thứ chín.”

— “Từ đó… nàng liền xem hắn như ân nhân.”

— “Tuy là yêu, nhưng lễ nghĩa đủ đầy. Không bao giờ quên ân.”

Yêu Linh vỗ trán:

— “A… vậy là rõ rồi!”

— “Hôm qua tra khảo hắn cả đêm, hỏi đi đâu, không nói nửa chữ…”

— “Thì ra là đi mời ‘tay đấm’ tới trừng trị tên trọc!”

Tịnh Yên trợn mắt:

— “Không nói ta! Hừ!”

— “Biết ta thích đánh người, sao không rủ? Ta mà đi thì tên kia giờ chắc thành bánh bao thịt!”

Diệu Dương nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng:

— “Vì hắn không muốn các ngươi biết.”

— “Hắn chưa bao giờ… nhận thân.”

Cả ba nàng đồng loạt lặng một lúc.

Rồi cùng thở dài.

Yêu Linh vỗ tay “bốp” một cái, cười rạng rỡ:

— “Thôi bỏ đi!”

— “Người xưa có câu: ‘Không nhận thân mà âm thầm làm việc lớn’—đích thị là Phụ Thần rồi!”

Tịnh Yên vẫn hậm hực:

— “Lần sau mà không rủ nữa, ta gỡ mái biệt viện luôn!”

Thanh Vân phẩy tay:

— “Bình tĩnh. Còn nhiều trận để đánh.”

— “Mà tên trọc kia, hôm nay... chắc sẽ học được một bài khó quên.”

Cả bốn người cùng mỉm cười, mắt vẫn dõi về phương Nam, nơi mặt hồ đang dậy sóng cuồn cuộn.

Xa xa, một tia yêu quang đỏ thẫm vẽ vòng trên không như rồng hồ ly lượn trời…



Đêm buông xuống Kim Sơn Tự.

Gió sông Hào Thủy không còn dịu dàng như ban sáng, mà mang theo từng luồng lạnh rít qua khe núi, như thể biết nơi đây vừa có người… nuốt nhục lớn nhất đời mình.

Trước cổng chùa cổ kính phủ rêu phong, ánh trăng rọi xuống bậc đá, phản chiếu lên một thân ảnh… rách rưới tả tơi.

Pháp Hải.

Không ai nhận ra hắn.

Một tiểu sa di đang quét sân, vừa thấy bóng dáng người này lảo đảo bước tới, liền chau mày hỏi lớn:

— “Người từ đâu tới? Cửa thiền không tiếp lữ khách ăn mày.”

Pháp Hải sững người.

Tay hắn run run siết lấy thiền trượng, đôi mắt đỏ hoe, miệng mím chặt.

Một lúc sau, sa di kia mới ngờ ngợ:

— “A… A! Là… Pháp sư?!”

Hắn rụt cổ lại, mặt biến sắc:

— “Pháp sư… ngài… ngài làm sao thành ra…”

Pháp Hải không đáp, chỉ vung tay áo, lướt thẳng vào chùa.

Gió đêm theo hắn mà gào lên từng trận, cuốn bụi dưới chân tung vào khoảng sân thiền.

Trở về tĩnh thất riêng, hắn khép cửa lại, rồi... đổ sập xuống bồ đoàn.

Cả người ướt mồ hôi lạnh.

Tóc rối, mặt bầm dập, quần áo rách nát như bị quỷ rừng vồ xé, pháp phục chẳng còn ra hình dạng tăng nhân. Tuy không trọng thương, xương cốt còn nguyên, nhưng cái đau nhất—

Là thể diện.

Là đạo tâm.

Từ sáng đến giờ, bị người ta đánh như đánh trẻ nghịch ngợm. Mỗi một chiêu như trời giáng, mà hắn lại không thể phản kháng, không thể gồng lên nổi một hơi pháp khí nào.

Cả vùng hồ đều chứng kiến.

Mà người đánh hắn—lại là một nữ yêu.

Một câu "Ngu xuẩn" nhẹ nhàng, một chưởng đẩy bay.

Rồi lại… thong thả, kiêu ngạo, như đang giáo huấn một đứa trẻ biết đi chưa vững.

Tất cả… như vết rạch sâu hoắm vào trong lòng hắn.

— “Chết tiệt…”

— “Chết tiệt!!!”

Hắn nghiến răng, đập mạnh tay xuống bồ đoàn, một làn sóng linh khí chấn động cả gian phòng, làm ngọn đèn lồng vỡ tung, ánh sáng phụt tắt.

Trong bóng tối.

Một tia tà khí vô danh… lặng lẽ nổi lên trong tâm hải hắn.

Lúc đầu chỉ là một vệt mờ, như khói xám vẩn đục giữa biển đạo.

Nhưng càng nhớ lại vẻ mặt cao cao tại thượng của Đắc Kỷ, mái tóc dài tung bay, nụ cười kiêu hãnh ấy… đôi chân trần bước giữa hư không như thần nữ giáng trần ấy…

Thì sát ý trong lòng hắn lại càng sục sôi.

— “Con yêu ma này…”

— “Quá mạnh…”

— “Cường đại đến mức vượt ngoài đạo giới... vượt ngoài giáo lý…”

— “Không thể… cứ để nàng ta nhởn nhơ ngoài pháp môn như vậy!”

— “Không thể…”

Đôi mắt Pháp Hải mở ra, ánh vàng luân quang đã bị đục mờ một tầng xám lạnh.

Hắn không nhận ra…

Từ lúc nào, chính mình—kẻ từng thuyết pháp hàng yêu hộ quốc, giờ đây lại đang… sinh tâm chấp – sinh tâm oán – sinh tà niệm.

Pháp Hải nghiến răng, niệm một hơi chú Phật:

— “Nam mô… Đại bi Quán Thế Âm Bồ Tát…”

Nhưng âm thanh lại run rẩy.

Chú Phật nhập không được.

Vì trong lòng... đã sinh tâm Ma.

— “Ta phải… tìm cách…”

— “Phải có lực lượng…”

— “Phải có thứ gì… đủ để hàng phục nàng.”

Trong căn phòng thiền tăm tối, ánh mắt Pháp Hải bỗng trầm xuống như vực sâu đáy lạnh.

Một suy nghĩ… dần hình thành.

Nếu chính đạo không đủ sức…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com