Bầu trời đè nén như sắp sập. Mây đen phủ tầng tầng, từng tia sét xanh dọc ngang không nổ, chỉ sáng lên rồi tắt, như rắn uốn mình giữa màn trời.
Dương Phàm kéo tay Niếp Tiểu Thiến, xuyên qua các ngõ nhỏ như mê cung.
Đến góc cuối cùng, chợ Hắc Thị hiện ra.
Âm khí không tan, lửa đèn không nóng, mọi thứ âm trầm, u ám, thậm chí tiếng gió cũng bị hút mất.
Dương Phàm không dừng lại trước các quầy hàng.
Hắn đi thẳng tới một góc tĩnh mịch sâu nhất—nơi có bảy túp lều thấp dựng sát nhau, không người trông coi.
Bên trong mỗi lều là một bàn đá lớn, trên khắc pháp trận chiêu hồn, vân văn như mắt quỷ, mép bàn dính tro vàng và máu khô.
Tiểu Thiến kéo tay áo hắn:
— “Công tử, đây là nơi chiêu gọi quỷ hồn!”
— “Ngài thật muốn gọi hồn từ Địa Phủ lên sao?”
— “Không sợ bị chính bọn chúng... kéo xuống luôn à?”
Dương Phàm chỉ cười. Không đáp.
Hắn rút một ngọc bội Văn Khí, truyền vào bàn đá. Pháp trận sáng rực, vân văn khởi động, ánh tím lan ra như mạng nhện lấp lánh.
Hắn nhìn Tiểu Thiến:
— “Truyền Âm Linh Khí vào.”
Nàng hơi chần chừ, nhưng vẫn làm theo.
Ánh sáng khẽ dao động, trận bàn phát ra từng tiếng nặng như trống cổ đánh dưới nước.
Dương Phàm lúc này mở miệng.
Nói ra một chuỗi âm thanh… không giống bất kỳ thứ tiếng nào trên thế gian.
Không phải Hán cổ, không phải Thú ngữ, không phải Yêu văn.
Mà là—
Địa Phủ âm ngữ.
Một thứ ngôn ngữ... chỉ những kẻ từng ngồi ngang bàn với Diêm Vương mới hiểu.
Tiểu Thiến ngơ ngác, gương mặt trắng bệch:
— “Công tử... ngài đang nói gì vậy?”
— “Thiếp không hiểu nổi một chữ... như có cả trăm quỷ đồng thời lẩm bẩm trong đầu…”
Dương Phàm vẫn lặng lẽ nói tiếp.
Giọng hắn đều đều, nhưng âm ba phát ra từ pháp trận như chuông vọng trong mộ cổ, từng tầng chấn động xuyên qua hồn phách, khiến Tiểu Thiến suýt cắn trúng lưỡi vì hoa mắt chóng mặt.
Cuối cùng—
Hắn cắn ngón tay.
Một giọt máu rơi vào tâm trận.
“Tút... Tút... Tút...”
Tiểu Thiến ngã phịch xuống, ôm đầu:
— “Trời đất... còn phát ra tiếng gì vậy?!”
Bỗng, giọng nói vang lên từ pháp trận:
— “...@#%$*()&^()...”
Một chuỗi âm thanh nghe như cào xé thần hồn.
Nhưng là một ngôn ngữ hết sức quen thuộc với Dương Phàm.
Một giọng nam uể oải cất lên:
— “Alo?”
— “Ai vậy? Gọi giờ này? Còn chưa qua canh ba nữa mà...”
Dương Phàm nhếch mép:
— “Cửu Điện Diêm La – A Húc.”
— “Còn ngủ hay còn chơi?”
— “Ngươi đúng là chẳng thay đổi gì.”
Bên kia rên rỉ:
— “Ai rảnh ngủ? Đang treo acc đánh boss trong Huyết U Động nè…”
— “Nói lẹ đi, mạng Địa Phủ chỉ mở giới hạn.”
Tiểu Thiến càng nghe càng bối rối, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nàng chỉ thấy Dương Phàm đang nói chuyện với... ai đó ở bên kia thế giới.
Mà còn nói bằng… một ngôn ngữ không thuộc về sinh linh.
Dương Phàm nghiêm mặt:
— “Tối nay ở Tô Châu có dị tượng.”
— “Sát khí trời đen, có gì đang đến?”
Bên kia lặng vài giây.
Sau đó—một giọng trầm, lạnh, sắc như đao phủ cất lên.
A Kim – Thập Điện Diêm La. Đại ca A Húc.
— “Dương Phàm.”
— “Là Yêu Đình.”
— “Chúng đang tụ vận, sát cơ đã khởi, mục tiêu là Nam Thánh Châu.”
— “Thời gian còn lại... không nhiều.”
— “Nếu còn việc ở Nhân Tộc, thì làm nhanh.”
— “Khi đại thế chuyển động, đến cả Thiên Đạo cũng không thể dừng lại.”
— “Đừng để chuyện đó ảnh hưởng đến... công việc chính của ngươi.”
Tút... Tút... Tút...
Kết nối ngắt.
Pháp trận lập tức vỡ tan, từng vòng ánh sáng tan thành bụi đen, biến mất trong bóng tối.
Tiểu Thiến quỵ xuống, thở gấp:
— “Thiếp là Chân Tiên Âm Linh... mà chỉ chịu nổi cuộc đối thoại chưa đến một khắc!”
— “Công tử, người... rốt cuộc có thân phận gì vậy...?”
Dương Phàm không trả lời.
Hắn nhắm mắt, lẩm bẩm:
— “Chết tiệt… Yêu Đình lại dám hạ tay sớm như vậy...”
Mắt hắn mở ra, hàn mang lóe lên như sao lạnh trong đêm sâu.
— “Không còn thời gian rồi.”
— “Trận đại chiến này... sẽ kéo dài. Có khi ngàn vạn năm không phân thắng bại.”
— “Nhưng ta... phải hoàn thành tất cả trước khi chiến hỏa lan đến.”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, lạnh như sương rơi trên kiếm cổ:
— “Còn hai tên Yêu Đế đó…”
— “Hừ.”
— “Nếu đúng theo lời Lâm Uyển Tuyết từng nhắc…”
— “Thì sớm muộn gì cũng bị Lý Vô Song – chính là Âm Dương Đại Đế—đánh đến thần hồn câu diệt.”
— “Nên tạm thời... ta không cần lo.”
…
Gió đêm thổi lặng giữa sân viện. Ánh trăng rọi qua hàng liễu rũ bên tường, chiếu xuống sân gạch đá vắng lặng một tầng sương mỏng.
Dương Phàm trở về.
Vẫn áo lam thanh nhã, tay không mang kiếm, nhưng ánh mắt như thấu trời quét đất.
Hắn bước qua cổng, không khí trong sân yên lặng lạ thường.
Không có tiếng Yêu Linh nghịch nước.
Không có tiếng Thanh Vân luyện kiếm.
Không có tiếng Tịnh Yên hò hét hay Diệu Dương tụng niệm linh văn...
Một mảnh thanh tịch.
Dương Phàm nhướng mày.
— “A?”
— “Yên ắng như thế... là chuyện tốt, hay là... tai họa vừa đi qua?”
Một vòng tay đá, một chiếc lá phong khắc tên, một xâu hạt từ hồ lô, một thanh kiếm tre, và một chiếc lược bạc tinh xảo.
Ở giữa, là một bức thư tay, phong bằng phù lụa niêm kín bằng khí tức bốn người.
Dương Phàm lặng người trong thoáng chốc.
Hắn không cần mở thư cũng biết là gì.
Nhưng vẫn ngồi xuống, cẩn thận tháo niêm, từng động tác như sợ làm rách một đoạn tơ tình.
Bên trong, chỉ vỏn vẹn vài câu—đầy hàm ý, đầy lưu luyến.
"Phụ Thân, tạm biệt một thời gian."
"Lúc người còn là phàm nhân, hãy làm việc của mình thật tốt."
"Chúng ta sẽ trở lại, khi cần."
Dương Phàm đọc xong, khẽ nhếch môi cười.
Cái cười của một người... bị ép đến gào trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thong dong.
— “Các nữ nhi ngoan…”
— “Dám hành hạ phụ thân nhà mình bao nhiêu ngày, giờ lại còn giả vờ lưu luyến dễ thương?”
— “Hay lắm.”
Hắn ngửa đầu hừ một tiếng lạnh tanh:
— “Đợi đến khi ta hoàn thành sự nghiệp…”
— “Chính bản tôn sẽ từng đứa… quất cho cái mông sưng vù lên thì thôi!”
— “Đặc biệt là ngươi, Tịnh Yên! Còn dám hô ‘ta đi đánh hắn thành mặt heo’!”
— “Đợi đó mà xem...”
Dứt lời thì liếc mắt một cái đã thấy chiếc lược bạc nhỏ xinh nằm lặng yên trong góc bàn.
Đắc Kỷ.
Khóe môi Dương Phàm hơi giật giật.
— “Ngay cả nàng cũng đi luôn rồi à?”
— “Cũng tốt... bớt một bà chị là ta bớt mệt...”
— “Nhưng mà... cũng hơi trống nha.”
Ánh trăng rọi qua khung cửa.
Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, từng món đồ trên bàn được hắn cẩn thận thu lại, bọc trong vải tơ, đặt vào một chiếc hộp gỗ nhỏ khắc hoa phù
Mỗi vật phẩm... mang theo khí tức, hồi ức, và một mảnh đạo duyên.
Hắn nâng chiếc hộp lên, tay vuốt nhè nhẹ.
Mắt không còn vẻ giễu cợt, mà thay bằng sự trầm lắng của một cổ thần đang bước vào trận đạo.
— “Thôi thì…”
— “Các ngươi đi rồi, ta cũng đỡ vướng chân.”
— “Thời gian này… phải làm thật nhanh.”
Hắn xoay người bước ra cửa.
Ánh mắt liếc sang Niếp Tiểu Thiến đang tựa lưng ngủ gà gật bên hiên, mặt đỏ hồng vì vận dụng quá nhiều Âm Linh Khí.
Hắn khẽ mỉm cười.
— “Cũng may còn có tiểu nha đầu này theo.”
— “Làm phàm nhân cũng cực thật, nhưng có người vác bùa, dựng trận, rót linh khí cho ta…”
— “Thì cũng coi như là... không quá cô độc.”
Dương Phàm đứng giữa sân, ánh trăng phủ lên áo lam.
Ánh mắt hắn trở nên sâu như vực, nhưng khóe môi lại cong lên nhè nhẹ.
Một nụ cười ẩn ý.
…
Ngày hôm sau.
Sân viện Tô Châu vẫn yên bình như mọi ngày. Nhưng trong một căn phòng nhỏ bên hiên, đạo vận đã khởi động.
Không phải từ trời giáng lôi minh.
Không phải từ linh quang phá vỡ tầng trời.
Mà là… từ từng nét mực nhẹ chấm trên giấy.
Dương Phàm, vận áo lam, tóc búi đơn sơ, tay cầm bút lông mềm, ngồi giữa bàn giấy bốn phía bày thiên văn, y đạo, cốt hình, pháp khí.
Không có tiên khí vờn quanh.
Không có hư ảnh đại đạo.
Nhưng… mỗi nét chữ hắn viết ra, đều mang theo một phần linh quang từ Thần Hồn tích lũy qua vạn vạn năm chấp chưởng Đế Quốc.
Trên bìa quyển sách đầu tiên, hắn viết bốn chữ:
“Toàn Thư Luyện Y Đại Thuật.”
Đây không chỉ là một quyển y thư.
Đây là toàn bộ kết tinh tri thức của hắn suốt hàng triệu năm sống trong Thần Cơ Đế Quốc—đế quốc mà hắn dựng nên, phát triển liên tục gần một vạn năm không ngừng nghỉ.
Dương Phàm chậm rãi lật trang, viết từng chữ:
— “Lý luận cơ thể con người... không phải nằm trong thần thuật, mà nằm trong quy luật.”
— “Tạng phủ, khí mạch, linh tủy, thần niệm... đều có thể dùng đạo lý hóa giải.”
— “Dùng phương pháp khoa học vận hành, phối hợp trận pháp, phối linh, dẫn dụng, khởi cơ…”
— “Phàm nhân... cũng có thể chữa được cho phàm nhân. Không cần cầu đạo, không cần vọng tiên.”
Từng trang viết ra, chính là một trận pháp nhỏ.
Không cần pháp lực.
Chỉ cần kiến thức.
Mỗi y thuật được ghi lại, không chỉ là cách chữa thương, mà là cách cấu tạo lại một nền y học cho cả nhân loại tự đứng lên.
Dương Phàm đặt bút xuống, nghỉ tay một chút, mắt nhìn xa xăm.
Trong lòng hắn hiện lên hình ảnh một thế giới đã từng có.
Nơi đó, một phàm nhân chỉ cần học đủ kiến thức, tích lũy đủ công trình, có thể từng bước bước lên con đường Kim Tiên.
Kim Tiên là gì?
Là sức mạnh... có thể sánh với một ngôi sao!
Nếu là thiên tài siêu cấp, ở các giới vực khác—phải khổ tu mấy chục vạn năm mới có thể tiến vào cảnh giới này.
Còn tại Thần Cơ Đế Quốc của Dương Phàm—
Một phàm nhân bình thường, nếu theo đúng hệ thống… chỉ cần một ngàn năm.
Một ngàn năm—từ tay trắng đến Kim Tiên.
Dương Phàm cười nhạt.
— “Vậy mà khi đó... ta vẫn còn thấy quá chậm.”
— “Giờ nghĩ lại… phàm nhân mà chạm được Kim Tiên đã là… nghịch thiên.”
Hắn không dừng lại.
Hôm đó, hắn song song viết tiếp quyển thứ hai:
“Cách Trị Vì Đế Quốc – Tam Luân Chi Đạo & Bách Chính Chi Cơ.”
Chính là toàn bộ mô hình quản trị quốc gia do hắn phát triển:
•Cơ cấu chia quyền – khống chế nạn tham tàn
•Cách đào tạo thần tử – lấy trí tuệ thay cho huyết thống
•Cải cách hệ thống – không thần quyền, không tiên mệnh
•Kết nối tầng lớp – dùng phổ cập giáo dục, khai thông đạo thức
Quan trọng nhất – hắn viết ra:
“Bình Dân Tiên Đạo Từ Điển.”
Một công pháp… để cả người thường cũng có thể tu.
Không yêu cầu căn cốt.
Không yêu cầu linh căn.
Không yêu cầu huyết mạch.
Chỉ cần biết đọc, biết viết, biết học – là có thể tiến vào cảnh giới Luyện Thể, Luyện Tâm, Dẫn Khí, rồi mở ra một nhánh "Tiên Đạo Dân Dã."
Toàn dân thành Tiên.
Tiên không còn là đặc quyền.
Tiên là kết quả của tri thức, nỗ lực, và đạo đức.
Hắn gật đầu.
— “Chừng nào Nhân Tộc còn bị trấn áp vì không có căn cơ…”
— “Thì mãi mãi là kẻ hèn trong ván cờ.”
— “Nhưng nếu ai cũng có thể tu luyện…”
— “Thì Nhân Tộc... sẽ không còn là giống loài thấp nhất.”
Hắn ngước nhìn ra sân.
Niếp Tiểu Thiến đang quét sân, miệng còn ngân nga bài ca nào đó hắn dạy hôm qua.