Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 196: Sắp xếp



Bắc Thần Châu, phương bắc của Linh Giới – đất trời nơi đây quanh năm phủ linh khí mộc nguyên, cổ thụ ngút trời, đại mộc rễ sâu ngàn trượng, nhánh vươn đến tận mây xanh. Trong lòng đất là Mộc Nhân, trên cành cây là Tinh Linh, tất cả quy về một cội nguồn: Cây Thế Giới.

Cũng là nơi Nữ Oa nương nương tọa trấn đạo tràng.

Ngay khoảnh khắc một luồng khí tức dị giới bước vào, mặt đất khẽ run, rễ cây chuyển động, linh quang đan xen.

ẦMMMM—!!!

Một tầng đại trận cổ mộc bao trùm khắp Bắc Thần Châu bừng sáng, từng nhánh rễ như rồng ngầm vươn lên, trận văn cổ ngữ lập tức khóa chặt không gian, trấn áp tất cả dị động. Không một tấc đất nào còn là tự do.

Giữa tâm trận, Dương Phàm trong hình thái Baal, thoáng nhíu mày.

“Trận pháp nơi này… lại kín đáo đến thế?”

Chưa kịp nghĩ thêm, một luồng sáng nhẹ hạ xuống từ thiên không. Giữa tầng linh khí mù mờ, một bóng người nữ từ từ hiện ra như tiên ảnh giáng thế.

Nàng mang bạch y thuần tịnh, tóc dài xõa xuống như màn đêm ôn nhu phủ cả trời sao. Đôi mắt nàng sâu như hồ thu, mỗi bước đi là một cánh sen ngọc nở dưới chân. Dung nhan ấy, không phấn không son, mà đẹp đến mức khiến nhật nguyệt thất sắc, khiến thời gian cũng chậm lại nửa nhịp.

Chính là—Nữ Oa Thánh Nhân.

Ánh mắt nàng quét xuống bóng đen giữa trận, không kinh, không nộ, chỉ mang theo một tầng minh triết từ bi. Rồi bất chợt, nàng mỉm cười.

Nụ cười ấy như vạn hoa cùng nở, như xuân về trên cành khô.

— “Dương Phàm đạo hữu.”

— “Không cần ẩn nữa, mau hiện nguyên hình đi.”

Giọng nàng vang lên, nhẹ như mưa đầu mùa, nhưng lại xuyên thẳng qua đạo tâm. Dương Phàm thoáng khựng lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

— “Ngươi nhận ra?”

Nữ Oa khẽ nâng tay, chỉ xuống dưới chân hắn:

— “Nhìn xem.”

Dương Phàm cúi đầu.

Ánh mắt khẽ biến đổi.

Dưới chân hắn, vô số rễ cây nhỏ như tơ, mang theo ánh sáng lục nhạt, đang lặng lẽ tiến vào thân thể hắn, không xâm lấn, mà như… hoan nghênh trở về.

Hắn im lặng, đáy lòng khẽ gợn.

Quả nhiên… là loại khí tức này.

Rất lâu trước đây, trong quá trình tạo dựng lại thiên địa, mình từng gieo nhiều “Cây Thế Giới” để hấp thu và điều hòa đạo vận từng khu vực. Chỉ là số lượng quá lớn, nên chẳng thể nhớ hết từng cây đi về đâu…

Không ngờ một trong số đó… lại bị Nữ Oa phát hiện, dung hợp, và dùng để chứng đạo—tạo ra Tinh Linh Tộc.

Khó trách ngay từ bước chân đầu tiên, hắn đã cảm thấy thân thuộc đến lạ, như trở về bản thổ

Thở ra một hơi thật dài, Dương Phàm thu lại hình thái Baal, hiện chân thân đạo giả áo lam, khí tức thanh đạm, phong thần nhàn nhã, như chưa từng dính đến nửa tia ma khí.

ẦMMM!!

Ngay lúc đó, một bóng người từ phía sau Nữ Oa phóng ra như sao băng!

— “Phụ Thần!!”

Một tiếng gọi vang vọng trời xanh.

Thiếu nữ tóc vàng, tai nhọn, dung mạo linh động như linh hồn mùa xuân, vận váy lá mềm mại như sương mai, trong khoảnh khắc ấy đã lao tới ôm chặt lấy hắn.

Dương Phàm còn chưa kịp phản ứng, thì cả người đã bị nàng siết chặt như gấu ôm cây.

Nàng dụi mặt vào ngực hắn, miệng không ngừng hít hà:

— “Thật là bản thể! Thật sự là bản thể rồi!”

— “Lần đầu tiên con gặp được người đó nha!”

Khóe mắt Dương Phàm khẽ co lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh.

Chỉ thấy bên dưới chân núi, các Tinh Linh Tộc, Mộc Nhân Tộc, tất cả đều đã quỳ rạp xuống, dập đầu hành lễ.

— “Cung nghênh phụ thần!”

— “Phụ thần vạn tuế!”

— “Phụ thần… rốt cuộc đã trở lại!”

Ánh mắt hắn rung động. Hắn quay sang hỏi nhỏ:

— “Yêu Linh?”

Thiếu nữ tóc vàng gật đầu liên tục:

— “Là con! Là con nè!”

— “Phụ thần về rồi… Phụ thần thiệt là đẹp quá đi~”

Dương Phàm đỡ trán, nhẹ giọng:

— “Trước tiên… xuống khỏi người ta được không?”

— “Mọi người đều đang nhìn đấy.”

Yêu Linh bĩu môi:

— “Không! Con là người đầu tiên ôm bản thể!”

— “Không buông!”

Nữ Oa che miệng cười khẽ, quay lại thong thả nói:

— “Tinh Linh Tộc vốn được ta tạo từ một nhánh nhỏ của Cây Thế Giới. Khi đó chỉ thấy khí tức sinh mệnh thuần khiết, không mang thiên lệch, lại sinh hoa kết quả—nào ngờ đến hôm nay mới biết…”

— “Hóa ra cây ấy… vốn là một phần ý chí đạo hữu lưu lại.”

— “Mà lạ thay, bao đời Tinh Linh Tộc đều là nữ. Ta từng nghi hoặc, nhưng lại không tra ra được lý do. Giờ thì đã rõ—bản nguyên sinh khởi… đã sớm lựa chọn rồi.”

Dương Phàm khẽ nhắm mắt.

Một tia nhẹ nhõm, một tia bất đắc dĩ, và một tia cảm khái lặng lẽ lướt qua tâm hồn.

“Thì ra… là như vậy.”

Ta từng gieo đạo, nhưng chưa từng nghĩ… sẽ có nơi xem ta là đạo nguồn.



Sau một hồi giao tiếp cùng các tộc nhân, Dương Phàm đi theo Nữ Oa rời khỏi Đỉnh Mộc Huyền, tiến sâu vào trung tâm đại địa Bắc Thần Châu.

Càng tiến vào, linh khí mộc hệ càng nồng đậm đến độ đậm đặc như sương đặc hóa thành thể. Không khí nơi đây không cuốn theo gió, mà vận hành như nhịp đập của một sinh mệnh khổng lồ—tựa như cả vùng đất này đang sống, đang thở… đang lặng lẽ nhìn hắn.

Và rồi, Dương Phàm dừng lại.

Phía trước—một cây cổ mộc chọc trời, thân thẳng như trụ thiên, từng tầng cành lá rải rác như tầng mây, ánh sáng lục kim từ thân cây tỏa ra, không gay gắt mà lại ôn hòa, ấm áp như vòng tay mẫu thân.

Cây Thế Giới.

Một trong những cây mà năm xưa hắn từng tự tay gieo xuống.

Vậy mà bây giờ—một cây đã cao hơn mười vạn trượng, đạo vận xoắn chặt vào địa mạch Bắc Thần Châu, đủ sức điều khiển khí cơ một châu, thậm chí còn không thua kém gì cây Cực Lạc Tây Phương mà Phật Môn lấy làm Thần Mộc trấn giới.

Chỉ có điều… khi Dương Phàm đến gần cây này, năng lượng “Swamp Thing” trong cơ thể hắn—tàn dư của một bản ý chí cổ xưa từ một chiều giới khác—lại cộng hưởng mãnh liệt.

Từng mạch lạc trong thân thể hắn rung lên.

Từng tia linh quang trong rễ cây đồng điệu.

Hắn có thể cảm giác rất rõ—chỉ cần khẽ nhấc tay, hắn có thể… điều khiển cả Bắc Thần Châu này như điều khiển một thân thể sống!

Loại cảm giác này… tuyệt đối không tồn tại ở Cực Lạc Giới.

Không phải là thứ có thể mượn, mà là thứ… thuộc về hắn.

Phía sau, các Tinh Linh thiếu nữ lẫn Mộc Nhân khổng lồ đều mừng rỡ, ánh mắt sáng rực như thấy Thần Linh hiện thế.

— “Là thật rồi! Phụ Thần quả nhiên đã trở lại!”

— “Chỉ có bản thể mới khiến Cây Thế Giới cộng hưởng như vậy!”

— “Ngài… chính là cội nguồn của chúng ta!”

Dương Phàm chỉ thở dài, nhưng trong đáy mắt lại lóe qua một tia u minh lạnh lẽo.

Chẳng trách…

Chẳng trách Nữ Oa chứng đạo thành Thánh chỉ dùng nhánh của cây này…

Bởi vì... nền tảng của cả vùng đất này vốn đã là của nó gieo xuống.



Ngay dưới tán cây rộng như trời đổ, một bàn gỗ hình xoắn ốc đã được chuẩn bị từ trước. Dương Phàm và Nữ Oa ngồi đối diện nhau. Gió nhẹ lướt qua vòm lá, tiếng lá cây va chạm như chuông cổ gõ lên từng tầng khí vận.

Nữ Oa nhẹ nhàng nâng tay, mở ra một tầng kết giới ngũ sắc, rồi chậm rãi hỏi:

— “Không biết đạo hữu đến đây, rốt cuộc muốn điều gì?”

Dương Phàm mỉm cười, mắt ánh lên một tia ấm áp:

— “Lần này… ta đến là để giúp huynh trưởng của đạo hữu—Thuận Hy.”

Nữ Oa ánh mắt mở lớn, trong đáy mắt không giấu nổi kinh ngạc:

— “Ngươi… thật sự có cách sao?”

Dương Phàm khẽ gật đầu:

— “Hiện tại, phải chăng Thuận Hy vẫn đang nghiên cứu Hồng Mông Tử Khí, tìm cách chứng đạo thành Thánh?”

Nữ Oa thở ra, chậm rãi gật đầu:

— “Phải. Nhưng đã bao nhiêu năm, huynh ấy vẫn chưa cảm ứng được một tia thiên cơ nào. Như thể… tất cả đều sai hướng.”

Dương Phàm đưa tay chỉ xuống lòng đất:

— “Vì thiên cơ của hắn… không nằm ở đây.”

— “Chân cơ hội thành Thánh—nằm tại Nhân Tộc.”

Nữ Oa khẽ nhíu mày, mày ngài cong nhẹ như sóng nước, định hỏi thêm thì—

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên từ phía sau.

— “Nếu đã là chuyện của ta… chi bằng để ta tự hỏi thẳng.”

Thuận Hy đã đến.

Y phục đạo nhân màu xanh thẫm, khí chất nhã nhặn như gió đầu thu, ánh mắt sáng ngời không tạp niệm. Hắn bước ra từ sau thân cây, nơi rễ chằng chịt quấn lấy thần niệm thiên địa.

Hắn khẽ chắp tay:

— “Dương đạo hữu đến, chấn động cả Bắc Thần Châu, ta sao có thể không hay?”

— “Ngươi nói… cơ hội chứng đạo của ta, nằm ở Nhân Tộc?”

Dương Phàm mỉm cười:

— “Không sai.”

— “Hiện giờ khí vận Nhân Tộc đang như nhật dương giữa thiên không, chỉ cần góp thêm một vị đại năng nữa, là có thể triệt để phá thế kiềm hãm của Yêu Đình phía Đông.”

— “Ngươi ra tay, đúng thời—dựa theo khí vận Nhân Tộc, đạo quả của ngươi sẽ được dẫn dắt. Lúc ấy—dù là Thánh Nhân, hay Hỗn Nguyên Đại La, đều chỉ là chuyện sớm muộn.”

Thuận Hy trầm mặc, ánh mắt bất giác liếc qua muội muội của mình—Nữ Oa, ánh mắt nàng lộ rõ lo lắng.

Hắn khẽ cười.

— “Nếu quả thực… đó là cơ hội, thì… ta đi.”

— “Đạo không chờ người. Cơ duyên không hai lần gọi.”

Dương Phàm gật đầu, ánh mắt như sao băng lướt qua:

— “Rất tốt.”

— “Vậy phải nhanh lên—bánh răng số mệnh sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.”

Bên trên, Cây Thế Giới khẽ rung động, như tán thành, như tiễn đưa.

Mây trên trời nhẹ xoay vòng, một luồng ánh sáng lặng lẽ từ tầng khí mộc dâng lên, rọi lên lưng ba người đang ngồi bên dưới.

Một bước này—

Có thể xoay chuyển đại thế tam tộc.

Cũng có thể… mở ra vận mệnh nghịch thiên của một vị tân Thánh Nhân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com