Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 198: Thiên Địa đảo lộn



(cắt đoạn, nguyên gốc văn của ông trung quốc làm đoạn đưa ngũ đế lên ngôi câu chữ rất nhiều, giọng văn bị lạc sang kiểu âm mưu triều đình nên mình lược bớt)

Phía Đông Nam Thánh Châu. Ngày thứ ba trong tháng Kình Dương

Trời chưa sáng hẳn, nhưng ánh sáng đã không còn là thứ tự nhiên.

Khắp bầu trời phía đông, tầng mây bị chẻ ra bởi đạo quang, yêu khí, lôi văn, linh phù, phù chú, thậm chí cả lưới trận cơ giới, ánh sáng nhân tạo – tất cả đan xen thành một tấm màn hỗn độn, khiến thiên không vặn vẹo như tấm kính bị ai đạp vỡ từ bên trong.

Dưới mặt đất, vạn dặm biển Đông như đang sôi lên từng lớp.

Một bức tường khí đen ngòm kéo dài từ chân trời bên này sang tận chân trời bên kia—đại quân Yêu Tộc.

Yêu thú, yêu binh, yêu linh, yêu tướng, yêu hạm, yêu lâu, yêu ma… tầng tầng lớp lớp, lớp sau cao hơn lớp trước, hình thể đủ mọi dị dạng, linh khí tà mị cuộn trào, sát vận ẩn sâu như lửa cháy ngầm trong sông băng.

Trên trời cao, hai bóng người như vầng nhật thực lập lòe giữa màn đêm yêu khí.

Đông Hoàng Thái Nhật – người mang dòng máu yêu hoàng cổ nhất, thân vận hồng bào, mắt hổ như ánh tà dương cuối thế kỷ.

Đế Huấn – lưng thẳng như đao, khí tức như vực, một thân đạo văn yêu tính như đang rút sạch dưỡng khí nơi hắn đứng.

Thái Nhật khoanh tay nhìn về phía Nhân Tộc, khóe môi nhếch nhẹ:

— “Một nghìn năm… mà vẫn như cũ. Phàm nhân vẫn chỉ biết dựng sắt, bắn đá, lắp trận… Dùng cơ khí mà mơ đấu thiên đạo?”

Đế Huấn cười nhạt:

— “Khí cụ có thể thay đạo, nhưng không thay nổi linh hồn.”

— “Hôm nay... là ngày Nhân Tộc trả lại Thiên Đình cho thiên đạo.”

Tiếng yêu binh gầm vang như sấm động từ đáy lòng biển sâu.

Cự thú dưới nước trồi lên, mỗi con dài từ trăm đến ngàn trượng, thân thể mang giáp linh kim, mắt rực đỏ như đèn máu, từng đuôi quất lên tạo sóng cao nghìn trượng đổ về bờ.

Tà khí từ yêu trận đã che khuất ánh dương chân chính.



Nhưng phía Nhân Tộc cũng không yếu nhược như xưa.

Chiến tuyến kéo dài từ chân núi Phù Tang đến tận mép biển Hoài Hà, trải thành mười hai tầng phòng tuyến liên hoàn.

Trên mặt đất, từng cụm trận pháo nguyên lực đã vào vị trí – “Pháo Đồ”, “Đạo Trận Phản Tế”, “Ngũ Hành Nghịch Chuyển Cơ”, “Lôi Xà Liên Kích Đài”, mỗi khẩu pháo đều được khắc đạo văn, linh châm, tinh thạch tụ nguyên, lắp máy cơ giới tinh vi và trận pháp phụ họa.

Mỗi viên đạn bắn ra không chỉ là pháo, mà là một chuỗi công pháp đạo thuật đúc thành tử vong.

Trên không trung, phi hạm nhân tộc dàn hàng theo tầng: “Tụ Linh Vân Hạm”, “Phi Đạo Cơ Linh Trận”, “Quang Vân Tháp Chiến”, “Thiết Hạc Trận”…

Phi thuyền được khảm linh phù, vận chuyển bằng đạo mạch lôi từ thiên, hội tụ khí linh từ trận địa bên dưới và tiếp ứng cho tầng cao.

Giữa trung tâm – một đài chỉ huy khảm toàn bộ địa mạch Đông Châu – nơi đó, ba người đứng sừng sững.

Lý Vô Song – Thiên Hoàng, áo trắng tung bay, ánh mắt nhuốm âm dương, khí tức khiến cả hư không như không dám động.

Hứa Tiên – Địa Hoàng, áo lam trầm ổn, thần thái ôn hòa, nhưng từng lần bước đi như đạp lên long mạch.

Ninh Thái Thần – Nhân Hoàng, áo đạo sĩ đơn bạc, tay nắm văn trục, từng bước thổi dậy gió văn hóa thành mưa kiếm.



Chiến tranh bắt đầu.

Không có khởi đầu. Không có hồi còi. Chỉ có đạo quang bắn lên trời và những tiếng nổ xé toạc tầng khí giới.

ẦM!!!

Một đạo pháo quang từ Nhân Tộc khai hỏa trước, xé gió bay thẳng, lấp lánh năm màu – đây là Pháo Pháp Ngũ Hành Dẫn Khí – mỗi phát bắn trúng yêu sẽ sinh ra ngũ hành phá thân: Kim cắt, Mộc chấn, Thủy nổ, Hỏa đốt, Thổ nghiền.

Một con yêu sư cao hai mươi trượng bị đánh trúng, thân thể lập tức bị xé thành năm mảnh theo năm hướng.

ẦM ẦM!!

Pháo trận khai hỏa đồng loạt. Trận thứ hai sử dụng “Lôi Quang Chi Tâm”, nhắm thẳng phi hạm yêu tộc – lôi điện tụ lại, bắn ra theo hình cánh quạt. Bầu trời rực lửa, từng chiếc yêu hạm như thiên thạch bốc cháy rơi thẳng xuống biển.

Trên biển, ngư yêu khổng lồ bắt đầu phản công, hô hấp phun ra cột nước linh áp cao ngàn trượng. Nhưng mặt biển đột nhiên rạn vỡ – từ đáy biển hiện lên hàng trăm trận đồ phát sáng – “Trảm Yêu Hải Môn” của Hứa Tiên khai mở.

Linh mạch ngầm bị kéo dậy như vòi rồng, xoắn thẳng vào mạch linh yêu thú, khiến bọn chúng tự nổ tung từ nội phủ.

Trên trời, Lý Vô Song đã ra tay.

Một vầng nhật nguyệt đan xen xuất hiện sau lưng nàng – “Âm Dương Thiên Luân” khởi động, quay đến đâu, yêu trận dạt đến đó.

Một cú xoay, yêu khí vỡ vụn thành từng mảnh đen, từng yêu tướng bị hút vào tâm trận, phân hủy như tro tàn.

Phía nam, Ninh Thái Thần đứng giữa chiến thuyền, hô lớn:

— “Trận ‘Văn Đạo Thập Tự’—Khai!”

Mười hai đạo văn tự bay lên từ mười hai tháp trận, chữ nghĩa hóa hình, từng chữ như đao kiếm, đánh xuống tầng yêu binh.

Một chữ “Trung” đánh tan yêu giáp. Một chữ “Tín” hóa thành lưới. Một chữ “Hiếu” cắt rách linh hồn.

Yêu Tộc gào lên:

— “Tụ lại! Dẫn Thiên Yêu Hồn xuất trận!”

Một cơn lốc yêu khí tụ lại, ngưng thành thân ảnh cao mấy nghìn trượng – Hồn Thể Thiên Yêu, do oán khí yêu binh chết trận mấy vạn năm trước ngưng tụ thành.

Bóng nó che khuất cả trời.

Lý Vô Song khẽ niệm:

— “Phân Âm Tụ Dương—Trảm.”

Một kiếm chém ra, trời đất như bị chia làm hai phần. Bóng yêu tan vỡ, cơn lốc rút xuống biển như bị ép về đáy vực.



Cuộc chiến kéo dài suốt ba canh giờ.

Nhân Tộc tử thương hàng ngàn, nhưng yêu binh đã mất đến một phần ba.

Không phải vì tu vi.

Mà vì sự kết hợp—của đạo – cơ – trận – văn – và con người.

Từ chiến hạm, y sư tu hành tiếp máu đạo thạch cho binh sĩ. Từ phi trận, từng nhóm cơ tu dùng linh cánh chuyển pháo trận liên hoàn. Ở hậu phương, đạo viện không ngừng chuyển phù văn chi viện qua truyền tháp.

Cả một chủng tộc—đang chiến đấu như một cơ thể sống, từng tế bào đều có ý chí.



ẦMMMMMMMMM——!!!

Trên trời cao vạn trượng, Thái Nhật sắc mặt giận dữ, gân xanh nổi trên trán, ánh mắt đỏ như lửa thiêu tinh không.

— “Lui quân?”

— “Sâu kiến cũng dám khiến Yêu Đình ta lui bước?”

Một tiếng rống vang vọng như nhật diệm nổ tung giữa đêm đen, khiến mây trời cuồn cuộn như bị xé toạc.

Thái Nhật vung tay, giữa hư không lập tức hiện ra một chuông đồng cổ kính, đường kính trăm trượng, thân chuông khắc hình nhật quỷ, long xà, yêu ma cổ sử quấn quanh, ở chính giữa là bốn chữ cổ đại: Đông Hoàng Thái Cổ.

Đông Hoàng Chung.

Chuông này… không đơn thuần là pháp khí.

Đó là tín vật Hoàng quyền tối cao của Yêu Tộc thời Hồng Hoang, từng một chưởng đánh sập ba tòa đạo sơn, chấn chết tám vạn thần binh Thiên Môn.

Giờ khắc này, nó lại xuất hiện trên chiến trường Nhân Tộc.

Thái Nhật lao lên không, hai tay nâng chuông, tóc đỏ tung bay như mây máu, thân thể tỏa ra yêu diệm ngút trời.

— “Ngươi gọi là pháo? Gọi là đạo khí? Gọi là thiên luân?”

— “Vậy xem thử một đạo Hoàng Chung—sâu kiến có còn biết chiến không!”

ẦM——!!

Chuông được tế khởi. Cả thiên không vỡ tan.

Tầng tầng không khí bị ép thành sóng xung kích nhìn thấy được bằng mắt thường, chấn nát linh kết, lôi phù, pháp trụ, đạo mạch… từng lớp từng lớp pháp trận Nhân Tộc bị nghiền vỡ như giấy mỏng.

“Đông Hoàng Chung trấn!”

Chuông đập xuống từ trời. Tựa như thiên thể rơi xuống, mang theo lực trấn áp vạn vật, tiếng ngân của nó xuyên thủng màng nhĩ, xuyên qua hồn phách, khiến không ít phàm binh trong hàng ngũ Nhân Tộc rụng linh hồn tại chỗ, gục xuống như rạ!

Sát khí yêu tộc bốc cao, quân Nhân Tộc lùi về mấy trăm dặm, từng người sắc mặt trắng bệch, thậm chí có kẻ hai chân run rẩy không gượng dậy được.

Thái Nhật cười lớn giữa không trung:

— “Một cái chuông thôi đã khiến đạo lý của các ngươi gãy vụn!”

— “Vậy thì còn gì để nói nữa!”



Ngay lúc đó—

Một tiếng quát vang vọng khắp chiến địa.

“LÊN!!”

Giọng nói như phá vỡ cả sự sợ hãi đang tràn ngập trong lòng vạn quân Nhân Tộc. Giọng nói ấy… mang theo đạo vận của một kẻ đứng sau mọi nền móng, mà lại không ngồi trên ngai vàng nào.

Từ sau trận tuyến, năm bóng hình đồng loạt xuất hiện, phóng vọt lên tầng không, đứng ngay trước mặt Đông Hoàng Chung đang rơi xuống.

Chỉ một thoáng.

Thần quang xuất thế.

Người đầu tiên, Dương Tiễn – Thuận Hy chuyển thế, khoác đạo giáp màu bạc, con mắt thứ ba sáng lên giữa trán như nhật thần hiện thân, ánh mắt nhìn thẳng vào thân chuông, không hề lay động.

— “Một đạo như Thần Tiễn… hôm nay bắn rụng Kim Ô.”

Ngay lúc hắn đưa tay ra, giữa hư không xuất hiện lệnh bài Cổ Luân, ánh sáng lập tức truyền dọc bốn phương.

Bốn người còn lại lập tức hiện thân.

Na Tra – Linh Châu Tử, tóc đỏ rực rỡ, chân đạp Phong Hỏa Luân, tay cầm Trảm Yêu Xích, ánh mắt bất kham như muốn đốt cháy trời xanh.

Lôi Chấn Linh – Côn Linh Linh, thân giáp tử kim, lôi điện xoáy quanh, vừa hiện thân là bầu trời gầm vang.

Thiên Hóa, con của Hứa Tiên và Tử Bạch, trên người hiện lên cả hai đạo vận: chính đạo của nhân và sát khí yêu, ánh sáng trung hòa thành ngũ sắc đạo vận quanh thân.

Bạch Hạo – đệ tử chuyển thế của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tay cầm thanh văn bút, bên hông là hộp đạo thư, như thể từ trong nhân gian bước ra, nhưng mỗi ánh nhìn lại như lật cả cổ sử.

Ngũ Đế.

Tam Hoàng là gốc rễ.

Ngũ Đế là khí mạch.

Nhân Tộc Tam Hoàng khai Thiên Đình, Ngũ Đế là đao kiếm mở vận mệnh!

Lệnh bài trong tay Dương Tiễn sáng rực lên, lập tức hóa thành ánh vàng kim, truyền qua tay cả năm người.

Một tia nhân vận khổng lồ từ khắp chiến trường truyền về năm thân ảnh.

Dân chúng phương xa quỳ lạy.

Cường giả nhân tộc lập thệ.

Máu đổ từ mỗi chiến sĩ bay lên, nhập vào đạo khí, từ trời cao tụ về tay năm vị Nhân Đế.

ẦMMM!!

Năm thân ảnh đồng thời giơ tay lên trời.

Một hình ảnh vàng kim rực rỡ xuất hiện – là một lưỡi kiếm khổng lồ chưa hoàn chỉnh, chỉ có phần lưỡi, không chuôi, không vỏ – nhưng khí tức đủ để xé rách cả hư không.

Hiên Viên Kiếm.!!!

Chỉ là lưỡi kiếm.

Nhưng…

Đủ để đối đầu với một chuông Hoàng tộc!

Dương Tiễn hét lớn:

— “Ngũ Đế… trấn vận!”

— “Phá CHUÔNG!”

ẦMMMMMMMMMMMMM——!!!

Hiên Viên Kiếm đối chọi Đông Hoàng Chung.

Một bên là lực trấn áp cổ yêu nghìn vạn năm.

Một bên là khí vận Nhân Tộc dồn tụ qua máu xương ngàn đời.

Chuông – Kiếm va chạm.

Cả trời đất nổ tung.

Mặt biển vỡ thành vô số khe rạn, đất liền nứt vỡ hàng vạn dặm, yêu khí bị đẩy lùi, linh khí như sôi trào. Trên trời, từng lớp mây tan ra như bị cắt bởi kiếm ý.

Thái Nhật bị ép lui ba bước, sắc mặt tái nhợt.

Phía xa, Đế Huấn đang giao chiến với Tam Hoàng cũng lập tức nhận ra.

Hắn gằn giọng:

— “Cả Đông Hoàng Chung mà cũng không phá được trận?”

Lý Vô Song chém ra một đạo âm dương luân, cười lạnh:

— “Ngươi nghĩ Yêu Tộc là trời sao? Hôm nay trời có thể… cũng bị thay!”

Đế Huấn giận dữ rống lên một tiếng, khí tức bạo phát.

ẦMMMMM——!!!

Khí tức ấy lập tức ép cả chiến trường tách ra làm hai!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com