Lúc này, giữa biển tinh không mênh mông, các giới đã gần như chìm dưới bóng của Thần Cơ Đế Quốc.
Toàn bộ Tinh Huy Linh Giới, từ Đông Hải yêu mạch, Bắc Thần Tinh Lâm, đến Trung Vực Cổ Thành... tất cả hoặc đã thuộc về tay Dương Phàm, hoặc là… thuộc về tay các nàng của hắn.
Chỉ còn một nơi—
Tây Huyền Châu.
Nơi đó là đất của Tây Phương Tịnh Thổ—đạo tràng muôn đời bất động, giới cấm của Phật Môn vạn kiếp.
Dương Phàm thở dài, nhìn khắp bốn phương đã chẳng còn chỗ nào dung thân, liền lặng lẽ lấy ra một chiếc áo lam giản dị, thu hồi linh áp, lật tay một cái, bay thẳng về phía tịnh thổ.
Vừa đáp vào giới môn.
Ầm một tiếng nhẹ nhàng như chuông sớm gõ giữa mây trời.
Một vầng kim vân bỗng cuộn xuống từ mười tầng mây, đáp thẳng trước mặt hắn.
Trên đám mây—là một vị hòa thượng.
Đầu trọc, mắt sáng, thân khoác cà sa màu bạc, tay kết thiền ấn, phía sau hiện ra vòng kim luân chín tầng chậm rãi xoay tròn.
Hòa thượng cúi đầu, chắp tay thi lễ:
— “Chí Tôn, mời ngài theo bần tăng.”
Dương Phàm đảo mắt nhìn kỹ, ánh sáng từ đỉnh đầu đối phương quả thật không giống thường nhân, lại ẩn ẩn tỏa ra cổ khí Phật Đạo thâm hậu, tựa như… từng bước qua thời không vạn kiếp.
Ánh mắt hắn khẽ chớp, bước lên tường vân một cách nhẹ nhàng:
— “Không biết… Phật Tổ đạo hiệu xưng là gì?”
Hòa thượng quay đầu, mỉm cười từ bi:
— “Bần tăng hiện nay thủ trì Tịnh Thổ, hiệu là… Quá Khứ Phật Tổ.”
— “Chí Tôn cứ gọi một tiếng… Quá Khứ Phật là được.”
Dương Phàm nghe xong, khựng người nửa giây, rồi khẽ lẩm bẩm như gió xuân vờn tai:
— “Nhiên Đăng… Cổ Phật?”
ẦM!
Gương mặt vị Phật Tổ bỗng cứng đờ.
Từ ánh mắt từ bi hóa thành kinh hãi, từ nụ cười hóa thành sét đánh giữa mây.
— “Ngươi…!”
— “Ngươi sao biết tên ta?!”
— “Không thấy ngươi vận dụng thần niệm hay đạo thuật đoán mệnh nào cả!!”
Dương Phàm vô tội nhún vai, ánh mắt lấp lánh như hồ nước mùa thu:
— “A, ta thấy tay ngài cầm cái đèn lam lửa, nên đoán đại thôi mà…”
Nhiên Đăng cúi đầu nhìn xuống bàn tay.
Quả nhiên—một chiếc đăng lam cũ kỹ đang cháy rực lam hỏa yên tĩnh như nước.
Lặng ba nhịp.
Phật Tổ chép miệng, nhanh chóng nhét đèn vào tay áo, miệng niệm Phật hiệu:
— “Nam mô… đúng là... không nên khoe mấy món này…”
Ánh mắt già nua khẽ đảo lên trời, trầm tư như suy niệm đạo nghĩa, nhưng thực ra là đang tự kiểm điểm một cách nghiêm túc:
“Lần sau về Linh Sơn… nhất định phải nói với Văn Thù, Phổ Hiền, Quan Âm, Địa Tạng… các vị đừng có tay nào cũng cầm pháp bảo đi nghênh đón nữa!”
“Người ta không cần dùng thần thông cũng nhận ra từng vị một… xấu hổ thật sự!”
Dương Phàm đứng bên, cười thầm trong bụng, mắt vẫn bình thản nhưng trong lòng thì giãy giụa:
“Không ngờ... giới Phật Môn, ai ai cũng là dân... ‘cosplay truyền đạo’. Gặp ai cũng giắt đồ nghề lòe thiên hạ.”
“Không trách được… đến cả Quá Khứ cũng đeo đèn!”
Tường vân lướt qua từng tầng mây, ánh sáng nơi Tịnh Thổ dần hiện rõ dưới chân, cảnh vật yên ả như niệm, linh khí như sương, vô số pháp hoa rơi từ không trung như mộng cảnh.
Mà ở giữa tầng trời yên tĩnh đó—
Dương Phàm âm thầm siết tay.
“Tịnh Thổ... đúng là chốn sạch sẽ.”
“Hi vọng... sẽ không bị làm phiền quá nhiều…”
…
Tầng mây tan nhẹ.
Tường vân hạ xuống phía tây cực cảnh của Tây Huyền Châu—nơi ánh kim không lóa mắt, mà ấm áp như ánh nắng đầu xuân.
Trước mắt Dương Phàm, một thân ảnh khổng lồ hiện dần—Cây Thế Giới Cực Lạc.
Rễ cắm sâu vào linh mạch địa tâm.
Thân cây dựng giữa hư không, vươn cao đến tận tầng mây thứ chín.
Lá phát ra ánh vàng nhu hòa, tán rộng như chư thiên, bên dưới là hàng ngàn hàng vạn Phật tử đang tụng niệm, mỗi tiếng niệm rơi xuống là một đóa liên hoa mở rộ trong hư không.
Dương Phàm khẽ hạ người từ tường vân, chưa kịp chạm đất—
“Phụ thân!! Người trở về rồi!!”
Một bóng người mảnh mai như lụa mây, tốc độ nhanh như chớp bỗng lao ra, ôm chặt lấy hắn trước sự sững sờ của chúng phật tử.
Dương Phàm suýt mất thăng bằng, mắt giật giật:
“Tịnh Yên…?”
Phải rồi—chính là Tịnh Yên.
Nàng—hóa thân của Cây Thế Giới Cực Lạc, là kết tinh giữa hắn và hai vị Phật Mẫu trong một lần... "hợp đạo tạo khí", thiên sinh địa dưỡng, nửa đạo nửa sinh linh, vừa là pháp bảo, vừa là nữ nhi không danh không phận.
Mà cũng vì vậy—nàng rất thích nhào tới gọi hắn là “Phụ Thân”.
Chúng phật tử xung quanh ban đầu còn đang tụng niệm đều hóa đá.
Sau đó—
ẦMMMM!!
Từng hàng từng lớp đồng loạt sụp xuống quỳ bái, âm thanh vang khắp tịnh thổ:
Tịnh Yên mỉm cười ngọt ngào, hai tay vẫn ôm eo hắn, đôi mắt long lanh như đang cố tình... không làm gì sai.
Chết thật… con bé này lại chơi chiêu rồi!
Từ xa, một bóng người phiêu phiêu đáp xuống, áo bạch kim bay lượn trong gió đạo, ánh sáng từ sau lưng kết thành một vòng pháp luân mờ nhạt—Diệu Dương Bồ Tát, nữ thần hộ pháp của Tây Thổ, khẽ chắp tay:
— “Chí Tôn, người… cuối cùng cũng về đến Cực Lạc.”
Dương Phàm miễn cưỡng chắp tay, khóe miệng giật giật, gượng cười như người mới đi lạc ra khỏi hậu cung:
— “Không dám, không dám… Chữ Phật Tổ này… ta thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn…”
— “Gọi vậy… có khi thiên đạo nghe được lại tưởng ta phỉ báng Phật Môn…”
Diệu Dương chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm, ánh mắt dừng lại phía sau hắn.
Từ xa xa, tiếng chuông ngân lên chín tiếng, kim quang trải đầy tầng trời như thác đổ.
Hai bóng người hiện thân.
Một vị khoác y phục ngà ngọc, dung nhan trong suốt như thần hoa tụ linh, khí chất tịnh như hồ trời không gợn.
Một vị tóc dài phủ lưng, mắt như nước xuân, thần uy trầm lặng mà bất khả xâm.
Hai vị Phật Mẫu—Quá Khứ và Hiện Tại, hai người từng cùng hắn sáng tạo nên Cây Thế Giới Cực Lạc.
Họ chậm rãi bước tới, từng bước như mang theo hoa sen nở rộ dưới chân, khí tức không cần tỏa ra mà tự nhiên khiến hàng vạn phật tử cúi đầu.
Một người nhẹ giọng nói:
— “Dương Phàm đạo hữu, không nên tự xem nhẹ mình.”
— “Trong Tinh Huy Giới này, nếu luận công đức cứu sinh linh, đạo hữu mới chính là người chân quý nhất.”
Dương Phàm gãi đầu, cười khan như bị đè lên mộng đẹp:
— “À… chỉ là… ta trồng mấy cái cây thôi…”
— “Không có gì đáng kể…”
Nhưng hắn không hề hay biết—
Ngay khoảnh khắc đó, sau lưng hắn—
ẦMMM!!!
Một luồng kim quang chói lòa như thái dương vừa mọc, Công Đức Kim Luân của hắn—thứ bị lãng quên từ đời nào không rõ—bỗng dưng... xuất hiện.
To hơn tất cả Kim Luân trong vùng Cực Lạc.
Vàng hơn cả pháp khí thánh niệm của chư vị Bồ Tát.
Tinh tế, hào quang chói rực, hoa văn cổ điển tự xoay tròn, sáng rỡ như nhật luân thiên đạo.
Chúng phật tử nhìn thấy, mắt đồng loạt sáng rực, như vừa nhìn thấy Bản Nguyên Tối Cổ giáng thế:
“Phật Tổ!”
“Phật Tổ!!”
“Vô Thượng Đại Phật Tổ!!!”
Dương Phàm đứng im.
Mắt hắn mở to, miệng há ra không nói được lời nào.
Hắn: ………Ta… bó… tay………!!!
Hắn nhìn sang Tịnh Yên.
Tịnh Yên cười toe, vỗ nhẹ lên Công Đức Luân của hắn một cái:
— “Phụ thân yên tâm! Con sẽ bảo trì nó mỗi ngày nha!”
…
Dương Phàm: “Móa… còn có chuyện bảo trì Công Đức Luân nữa sao?!”
…
Tại trung tâm quảng pháp, giữa một gian thiền thất nhỏ được kết giới tứ trùng che chở, ba người đối diện nhau.
Dương Phàm, ánh mắt nhấp nháy, nhìn hai nữ nhân khoác pháp y tịnh bạch ngồi trước mặt. Một người thần thái thanh u như ngọc lộ đầu thu, một người thì dịu dàng như ánh nắng cuối xuân rọi qua làn khói hương trầm.
Hai vị—Thanh Tịnh Phật Mẫu và Từ Bi Phật Mẫu.
Hắn ngồi đó, trán khẽ giật, trong lòng như có trăm con đạo trùng gặm cắn, cuối cùng khẽ khụ một tiếng, mở lời:
— “Khụ… khụ… Vậy hai vị… không phải là Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên… đó chứ?”
Hai vị Phật Mẫu khẽ nhìn nhau, ánh mắt như gợn nhẹ một tầng nước cũ chưa khô. Một người mỉm cười từ bi, một người gật đầu nhẹ như mây trôi:
— “Đúng vậy.”
— “Thật ra… phải kể lại chuyện khi đó.”
Rất lâu về trước, vào lần cuối cùng Dương Phàm rời khỏi Tây Phương Cực Lạc, khi Cây Thế Giới đầu tiên vừa được hắn gieo trồng xong trong nền đất của nguyện lực.
Theo thời gian, những lời cầu khấn, tâm nguyện từ vạn giới trút về cây ấy như nước đổ về biển. Nhưng nguyện lực vốn không phân thiện ác, không chọn tốt xấu—chỉ cần lòng người tin, là đủ để hội tụ.
Và từ đó…
Tâm ma bắt đầu sinh khởi.
Phật—và Ma—kỳ thực chỉ cách nhau một niệm.
Chính bởi đạo lý ấy, bản thể của hai vị Phật Mẫu khi ấy, Tịnh Trúc và Đề Yên Nhiên, không thể cưỡng lại một mầm mống vừa khởi—
Tình cảm.
Mà oái oăm thay… người gieo mầm tình ấy lại chính là Dương Phàm.
Hai nữ nhân vốn tu đạo vô dục vô cầu, nhưng vì nguyện lực cộng hưởng với linh căn Cây Thế Giới của hắn, dần dần không thể thoát nổi khỏi tình kiếp—đến mức linh tâm dao động, suýt nữa đọa ma.
Nếu để cho thế nhân biết rằng hai vị Phật Mẫu cao quý lại lún sâu trong ái luyến, thì chẳng những Phật môn tổn uy mà cả đạo thống cũng lung lay.
Vì vậy—
Sau khi trở về từ Tử Tiêu Cung, hai bản thể kia đã trảm ra thân xác mới, đoạn tuyệt tình căn, bỏ lại luyến ái phàm trần.
Pháp thân hiện tại—chính là Thanh Tịnh và Từ Bi của hôm nay.
Hai bản ngã ấy được truyền cho Hồng Mông Tử Khí, bước vào hàng Thánh Nhân.
Còn hai thân bản thể cũ thì ẩn mình tu theo Chí Cao Đạo, sau cùng… nhập cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La.
…
Dương Phàm nghe đến đây, sắc mặt đã bắt đầu… đỏ.
Tay hắn khẽ gãi đầu, trong lòng như có mưa xuân rơi vào hồ tĩnh:
“Chết tiệt… Ta chỉ trồng vài cái cây, chạy trốn chút việc… ai ngờ gieo cả một mớ nhân quả ngổn ngang thế này…”
Phật Mẫu lại nhìn nhau, giọng nói chợt chuyển trầm:
— “Nhưng còn chưa hết.”
— “Ngài còn nhớ, lúc ngài dùng Cây Thế Giới Cực Lạc để ‘chạy trốn’ kia không?”
Dương Phàm mặt đỏ hơn.
— “Ờ… nhớ.”
Hai vị Phật Mẫu hạ mắt, gương mặt trang nghiêm hơn trước:
— “Chính vì chuyện đó mà một kẻ… cũng bị giải thoát khỏi phong ấn.”
— “Tên của nàng—Phù Mộc Vân.”
— “Là mẫu thân của ngài.”
Lúc này, Dương Phàm suýt nữa ngã khỏi đệm thiền.
Hai mắt hắn mở to, miệng lắp bắp:
— “Phù Mộc Vân?”
Dương Phàm lúc mở ra Âm Dương Đạo cùng với Lâm Uyển Tuyết cũng thông qua Thiên Đạo biết được sự tình này nhưng không rõ nét bằng hai vị phật mẫu kể lại chi tiết
Năm xưa bị phong ấn dưới Phù Tang Thụ trên Thái Dương Tinh, bởi vì quá mức cường đại, đã chạm vào cảnh giới Thiên Đạo cấp!
Phật Mẫu gật đầu:
— “Kể cả Tỳ Thiên Lão Tổ khi chưa hợp Thiên Đạo… cũng bị nàng đánh đến ‘trên trời không cửa, dưới đất không đường’.”
— “Chính trận chiến ấy, giữa nàng và Lão Tổ, đã đánh nát Tiên Giới—chia cắt ra bốn đại châu như ngày nay.”
Dương Phàm lặng thinh.
Ánh mắt hắn mông lung, rồi khẽ gật đầu:
“Mẫu thân ta… mạnh thật.”
“…Mà ngu nhất là ta lại… thả bà ấy ra.”
“Nếu giờ gặp lại, e rằng vẫn bị đánh cho như trâu nằm ruộng.”
Phật Mẫu thở nhẹ:
— “Sau đó, Phù Mộc Vân không phá hoại cây Thế Giới…”
— “Mà bắt… hai bản thể chúng ta đi mất.”
— “Về sau bị Tỳ Thiên Lão Tổ – lúc này đã hợp Thiên Đạo – liên thủ các Thánh Nhân vây giết… nàng bị đánh cho chạy mất, nhưng không ai biết cuối cùng nàng biến mất ở đâu.”
Dương Phàm nghe đến đây, trầm mặc.
Mọi mảnh ghép cuối cùng đã ráp lại.
Nhân quả khởi từ hắn.
Chúng sinh luyến bởi hắn.
Phật – Mẫu – Ma – Tổ – Đạo… tất cả đều vướng chân trong một mạng lưới lạ lùng mà gốc rễ… là một hành động trồng cây năm nào.