Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 212: Tôn Ngộ Không.…có chút cẩn thận?



Năm tháng nơi hạ giới trôi qua như khói sương mộng mị. Mới đó thôi mà đã mấy trăm năm trôi qua — tựa như chỉ mới một cái nhấc tay, thế gian đã đổi khác.

Từ ngày con hầu tử còn chưa biết nói, chưa biết tên mình là gì, cho đến khi được sư phụ ban tên Tôn Ngộ Không.

Từ kẻ hoang dã sinh ra từ đá, nay đã thành đệ tử áo xanh, mắt sáng như sao, lông mày gọn gàng, cả người toát lên khí chất thanh tu. Hầu tử lúc này, không múa gậy nghịch ngợm, mà lại... cầm một cây chổi, đang quét lá giữa sân thiền viện.

Thân hình nhỏ nhắn, dáng vẻ bình thản, từng đường nét đều toát lên sự trầm mặc sâu lắng, tựa như đã thông hiểu một phần Thiên Đạo. Đôi mắt kia, tuy còn mang chút nét ngây thơ, nhưng lại như muốn xuyên thủng tầng mây cao kia, khám phá hết thảy bí mật cõi thế gian.

Từ xa, một thân ảnh bạch y đứng dưới mái hiên, ánh mắt từ ái như gió xuân. Lam Vân Lão Tổ vuốt râu khẽ cười.

Chưa từng có đồ đệ nào khiến hắn hài lòng đến vậy!

Phải mất mấy năm khổ công giáo hóa, từng bước dẫn dắt, răn dạy nghiêm khắc xen kẽ từ bi, hắn mới có thể xoay chuyển bản tính hoang dã của con hầu tử.

Không ngờ, khi được dẫn đúng đường, tư chất của Tôn Ngộ Không lại kinh người đến vậy — ngộ tính cao siêu, học một hiểu mười, chỉ cần gợi ý liền tự mình diễn hóa ra đại đạo huyền diệu.

Không nghi ngờ gì nữa, đây đích xác là hóa thân từ Ngũ Sắc Thần Thạch, sinh linh từ trong Hỗn Độn sinh ra, vốn đã nằm ngoài Tam Giới Ngũ Hành, sinh ra đã là kỳ tài hiếm có.

Chỉ bằng con đường thanh tu tự nhiên, chưa từng dùng đến ngoại vật, lại có thể tự cảm ngộ Tiên Khí của thiên địa, trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi mà bước vào hàng ngũ Kim Tiên — việc này truyền ra e rằng đủ để chấn động cả Tiên Giới.

Lam Vân liếc nhìn về gốc cây cách đó không xa, nơi có một thiếu niên áo xám đang… há hốc miệng, biểu tình như thể muốn nhét cả ba quả trứng gà vào một lúc mà vẫn không hiểu nổi cái gì đang xảy ra.

“Hắc hắc… bằng hữu tốt, ngươi không ngờ đâu, đúng không?”

Thiếu niên kia không phải ai khác, chính là Dương Phàm, giờ phút này giả dạng một đệ tử dưới trướng Lam Vân, từ lâu đã âm thầm ẩn thân trong tiểu viện, muốn tận mắt quan sát quá trình thành đạo của Tôn Ngộ Không.

Hắn không khỏi dở khóc dở cười.

Hầu ca này... hoàn toàn không giống Tôn Ngộ Không trong trí nhớ!

Không thấy khí phách ngang tàng, cũng chẳng thấy cái lối ngông cuồng “đại náo thiên cung”. Thay vào đó là một dáng vẻ cẩn trọng, ngoan ngoãn, ngay cả bước chân cũng nhẹ như gió xuân, lại còn biết quét sân quét lá?

Ặc… thật sự là Tề Thiên Đại Thánh?

Trong lúc hắn còn đang mải nghĩ lung tung, tiếng chuông đồng ngân lên từ phía điện lớn, âm thanh thanh tịnh vang vọng như ngân nga từ tâm linh:

“Chúng đệ tử, tập hợp! Sư phụ hôm nay giảng đạo!”

Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng đặt chổi xuống một bên, vén áo bước về phía Chính Điện, bước đi nhẹ nhàng, mười phần quy củ.

Dương Phàm liếc mắt theo, trong lòng chỉ còn biết thở dài — ai bảo Lam Vân là thánh thủ cải tạo khỉ?

Tại Chính Điện, mọi người đã an tọa đầy đủ. Trầm hương đốt nghi ngút, đạo vận bao phủ từng viên ngói, khiến linh khí nơi đây như đặc lại.

Lam Vân Lão Tổ bắt đầu giảng bài, chủ đề hôm nay là sự dung hòa giữa Đạo Đức Kinh, Thần Đạo, cùng Nho Đạo, ba đạo hợp nhất, lấy nhân nghĩa lễ trí tín làm cốt lõi, lại dẫn dắt người nghe từ pháp tu tâm đến pháp tu thân.

Khi lướt qua Tôn Ngộ Không, Lam Vân dừng lại nửa nhịp. Hôm nay con hầu này dường như không tập trung, thần hồn lơ lửng, ánh mắt đăm chiêu về đâu đó.

Lão Tổ không nói gì, chỉ lấy cây quạt xếp trong tay, bốp bốp bốp — nhẹ nhàng gõ ba cái lên đầu hầu tử.

Tôn Ngộ Không giật mình, ôm đầu, đảo mắt một vòng, rồi lập tức… quỳ xuống, nghiêm chỉnh vái lạy ba lạy đầy kính cẩn, không chút tức giận.

Lam Vân như chẳng quan tâm, chỉ khẽ mỉm cười, lại quay người tiếp tục giảng đạo, âm thanh vang vọng trong đại điện như nước chảy mây trôi.

Dương Phàm, từ phía cuối điện, nhìn cảnh ấy mà trong lòng cảm xúc hỗn loạn khó tả.



Đêm buông xuống Phương Thốn Sơn, sương mù nhẹ lượn lờ quanh những cành tùng cội bách, ánh trăng bị che khuất bởi từng tầng mây dày đặc, khiến vạn vật chìm trong sắc xám huyền ảo.

Giữa khoảng không u tịch ấy, một bóng hình quỷ mị như từ hư vô sinh ra, thân pháp nhẹ như khói sương, lướt qua tầng tầng trận pháp mà không phát ra chút tiếng động nào.

Bóng dáng ấy lao về phía Chính Điện, từng bước chân như ẩn chứa khí cơ linh động, không hề thua kém bất kỳ đệ tử chân truyền nào của tiên môn.

Tôn Ngộ Không.

Hầu tử áo xanh, hai mắt lấp lánh ánh sao, hơi thở khẽ phập phồng vì hưng phấn. Hắn dừng lại trước cửa phòng sư phụ, tay nhẹ nhàng áp lên cánh cửa, ánh mắt liếc ngang liếc dọc dò xét.

“Không khóa.” – Hắn thầm nghĩ, khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh.

Chầm chậm đẩy cửa ra, hắn lẻn vào trong. Ánh trăng từ ngoài rọi vào chiếu lên chiếc võng mây, nơi Lam Vân Lão Tổ đang nằm nghiêng quay lưng lại, áo đạo bào nhè nhẹ đung đưa theo nhịp thở.

Tôn Ngộ Không nhích từng bước nhẹ, rồi khẽ lay vai sư phụ, giọng rì rầm như sợ kinh động đến trời đất:

“Sư phụ… sư phụ… tới lúc rồi…”

Lam Vân nhếch khóe môi, vẫn nhắm mắt:

“Tới lúc gì cơ?”

Hầu tử ngây thơ như nai vàng:

“Không phải… ban sáng sư phụ đánh con ba cái, là ra hiệu đêm nay canh ba đến để truyền đạo sao?”

Lúc này Lam Vân mở mắt, ánh nhìn đầy bất đắc dĩ:

“Thế sao ngươi không nghĩ là ba giờ chiều, mà lại nhất định là canh ba đêm?”

Ngộ Không ngẩn người, mắt trợn tròn như chuông đồng, một tay đập nhẹ lên tay kia, chợt tỉnh ngộ:

“Ồ… ra là vậy!”

Lam Vân lườm một cái:

“Ta còn tưởng ngươi ngủ quên.”

Tôn Ngộ Không cười hắc hắc:

“Xin lỗi sư phụ… đồ đệ nhất thời kích động quá.”

Lam Vân thở dài, thân ảnh từ từ đứng dậy. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai đệ tử:

“Thôi được, lần này không chấp với ngươi. Cũng đến lúc rồi, hôm nay… ta sẽ truyền thụ cho ngươi chân chính pháp thuật!”

Nghe câu ấy, Tôn Ngộ Không như nổ tung trong lòng. Hai mắt hắn mở lớn, hào quang bừng sáng, khóe môi run run đầy hưng phấn. Cuối cùng! Cuối cùng thì sư phụ cũng bắt đầu truyền cho hắn thần thông chân chính rồi!

Lam Vân giơ hai ngón tay:

“Ta có hai chương, mỗi chương là một hệ thống pháp thuật hoàn chỉnh.”

“Hệ thứ nhất: Thất Thập Nhị Huyền Công.”

“Hệ thứ hai: Thiên Cương Tam Thập Lục Biến.”

Hầu tử nhíu mày, đầu ngón tay khẽ gõ cằm, nội tâm vận chuyển cực nhanh. Nhưng chỉ sau nhịp thở, hắn liền tươi cười rạng rỡ, nắm lấy cả hai ngón tay của sư phụ, ánh mắt lấp lánh như ngân tinh:

“Sư phụ! Đồ đệ chọn cả hai! Có được không?”

Lam Vân ngẩn ra, rồi bật cười sảng khoái:

“Ha ha ha! Thông minh! Vậy ta sẽ truyền trọn bộ Huyền Công cho ngươi!”

Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt:

“Vậy sao sư phụ còn chia ra làm gì?”

Lam Vân thu lại nụ cười, ánh mắt sâu thẳm:

“Để thử xem ngươi có lòng cầu tiến… hay chỉ muốn chọn dễ dàng.”

“…”

Ngộ Không gật gù, miệng “ồ” một tiếng nhưng trong lòng cũng âm thầm kính phục. Sư phụ, quả là người thâm sâu khó lường.

Không nói thêm lời, Lam Vân vung tay lên, một luồng thanh quang sáng rực như dải ngân hà hóa thành kim tuyến rót thẳng vào tâm hồn của hầu tử.

Trong khoảnh khắc ấy, thần niệm Ngộ Không rung động, như thấy Trời Đất mở ra, vạn pháp hiện bày, 72 biến hóa, 36 pháp thiên cương, từng tầng tầng đạo vận như những dòng suối bất tận chảy vào não hải hắn.

Hắn quỳ sụp xuống.

Miệng lẩm bẩm, mắt không rời khỏi từng đạo huyền văn đang lóe sáng trong thức hải.

“Lợi hại thật… Đây mới là… chân đạo Thần Thông…”



Tôn Ngộ Không ngồi bất động giữa làn quang hoa bao phủ, ánh sáng từ thể nội phản chiếu thành từng tầng từng lớp kim tuyến, vờn quanh thân thể như cánh sen vàng nở rộ giữa hư không.

Tâm hải hắn rung động từng hồi, mỗi một đạo huyền văn trôi qua đều như khắc vào cốt nhục. Chưa đầy ba mươi hơi thở, hầu tử đã hoàn toàn nhập định, không còn chút phân niệm nào với ngoại giới.

Lam Vân Lão Tổ đứng bên cạnh, ánh mắt dần thu liễm nụ cười. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ra màn đêm ngoài khung cửa, như thể xuyên qua tầng mây mà nhìn về hướng Thiên Đình xa xăm.

Thì thào một câu không rõ là nói với ai:

“Dương Phàm à… con khỉ này không dễ xài đâu…”



Nửa canh giờ sau.

Tôn Ngộ Không chậm rãi mở mắt.

Linh quang nơi mi tâm tán đi, nhưng nơi đáy mắt lại lấp lóe ánh kim dị quang. Hắn đứng dậy, vận thử một hơi pháp lực, hai tay kết ấn cực nhanh—soạt!, một luồng hào quang phóng ra từ bàn tay, hóa thành một đạo pháp ảnh giống hệt bản thân, đứng cách đó ba bước.

Tự thân phân ảnh!

Pháp thân sơ cấp!

Hắn gật đầu, tay trái lại vẫy nhẹ một cái, cả người tức thì biến mất như làn khói, chỉ để lại một tàn ảnh nhàn nhạt trên không trung.

Thiên Cương Thân Pháp – Ảnh Ẩn Tán Hình!

Một loạt thần thông vận chuyển mạch lạc không chút vấp váp, pháp lực lưu chuyển trôi chảy như nước suối xuân. Nếu không tận mắt thấy hắn mới vừa tiếp nhận pháp môn, e rằng ai cũng sẽ tưởng hắn đã tu luyện từ ngàn năm trước.

Lam Vân nhẹ hít sâu một hơi.

“Chỉ cần truyền pháp một lần… đã vận dụng đến tầng thứ ba mươi sáu…”

Hắn liếc nhìn Tôn Ngộ Không, không nói gì thêm, chỉ xoay người đi vào trong, tay áo nhẹ phất như đạo vân cuốn sương.

Tôn Ngộ Không lặng người đứng giữa sân. Một lúc sau, hắn cúi đầu nhìn hai tay mình, trong mắt hiện ra ánh nhìn thật dài.

Không là vui mừng.

Cũng chẳng kiêu hãnh.

Mà là... như đang đo đếm điều gì.

Một lời tự nói như tiếng gió mỏng thoảng qua:

“…Cũng chưa đủ mạnh.”



Ở nơi xa hơn, cách cả tầng trời, giữa một biển mây lặng lẽ, Dương Phàm ngồi trên một phiến đá phủ đầy linh thạch.

Tay phải hắn chống má, tay trái vuốt nhẹ một quân cờ trắng.

Ánh mắt hắn không nhìn bàn cờ trước mặt, mà lại nhìn xuyên qua từng lớp không gian—thẳng đến bóng lưng của một con hầu tử đang trầm mặc giữa sân thiền viện.

“Con khỉ này... không giống bản gốc.”

Hắn lẩm bẩm.

“Không kiêu ngạo. Không hiếu chiến. Không ngu dốt. Cũng không bộc phát ngẫu nhiên.”

“Chỉ im lặng tiếp thu, rồi nhanh chóng áp dụng.”

Dương Phàm xoay nhẹ quân cờ trên tay, rồi buông một tiếng thở dài.

“Loại này... mới thật sự đáng sợ.”



Phía sau hắn, một bóng áo trắng đáp xuống. Là Tây Vương Mẫu.

Nàng ngồi đối diện hắn, rót một chén linh trà, đưa qua, ánh mắt không nhìn hắn mà dõi theo vầng linh vận nơi xa:

“Hắn học xong bao lâu rồi?”

“Vừa tròn nửa canh giờ.” Dương Phàm đáp, nhấp một ngụm trà.

Tây Vương Mẫu khẽ gật đầu, trầm giọng:

“Nửa canh giờ học xong ba mươi sáu biến, ba mươi sáu huyền công, ngộ thông cả hai hệ.”

“Khả năng này... chỉ có thể dùng một từ.”

“Nguy hiểm.”

Dương Phàm cười khẽ:

“Càng nguy hiểm… mới càng hợp vai.”

Tây Vương Mẫu nghiêng đầu:

“Chàng định để hắn ‘diễn’ tới đâu?”

Dương Phàm lắc đầu, ánh mắt mơ hồ như nhìn thấy một tương lai chưa ai viết:

“Ta không định gì cả.”

“Ta chỉ gieo mầm…”

“Còn nó... sẽ tự chọn hướng mọc.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com