Tây Phương Cực Lạc, ánh sáng vàng lặng lẽ phủ đầy không gian tĩnh lặng.
Dưới bóng Cây Thế Giới, Dương Phàm thu lại một quân cờ trắng cuối cùng, khẽ khom người hành lễ với hai vị Phật Mẫu đang ngồi nghiêng trong màn đạo khí.
— “Chư vị, một chuyến này... phải đi trước rồi.”
Từ Bi Phật Mẫu và Thanh Tịnh Phật Mẫu, cả hai cùng khẽ gật đầu, mắt mang ý cười:
— “Chí Tôn đi thong thả, đừng quên giữ vững đạo tâm.”
Dương Phàm quay lưng, tay áo nhẹ cuốn gió.
Thân hình hắn hóa thành một đạo quang ảnh trắng bạc, xuyên không mà đi. Thế nhưng—không dùng đến truyền tống, cũng không mượn thiên luân, chỉ dùng… thân pháp thuần tốc lực, bay giữa tầng trời như kẻ đang đuổi theo chính mình.
Trên đường, hắn một tay chắp sau lưng, tay còn lại đưa lên xoa xoa cằm.
Lông mày khẽ nhíu.
— “Đông Hải?”
— “Tiểu Thanh và Ngọc Dao rủ ta... dẫn các nàng đi dạo Đông Hải?”
Hắn hơi nghiêng đầu, lòng đầy khó hiểu.
— “Chỗ đó có cái gì mà xem? Ngoài nước thì là... nước...”
— “Mà lại là Long Tộc địa bàn!”
— “Nơi ta đã... rất rất rất lâu rồi không dám bước chân tới...”
Dương Phàm hít vào một hơi, mắt dần trầm xuống.
Bởi vì—
Hắn nhớ rõ lắm, lần cuối cùng ghé Đông Hải...
Hắn lỡ tay cho Long Quảng Long Vương đội nón xanh.
Mà không phải một cái nón.
Là ba cái liền một lúc!
Cái đầu tiên là lần hắn vừa phi thăng lên Tiên Giới, vì thử nghiệm trồng cây mà chạy đến tận Long Tộc, rồi “lỡ tay” làm dịu một vị thiếu phụ mất con nhưng lại không biết nàng chính là Long Thanh Tâm—phi tử chính thất của Long Quảng!
Lần thứ hai là... không đùa giỡn, mà thật tâm bị ép “tình nguyện”. Tình cảm gian díu ấy kéo dài suốt mấy vạn năm trong thời kỳ “cưỡi song long”, cũng là thời điểm mà Thanh Hải và Thanh Mộc xuất hiện trong bụng Thanh Tâm
Rồi cuối cùng trước khi đi, Long Thanh Tâm vẫn còn cố thêm một đứa nữa….là Thanh Vân…lúc trước hồi đóng vai phàm nhân, tiểu nữ này liền đã đến làm phiền hắn
Dương Phàm càng bay, mặt càng tái.
Hắn không ngu.
Hắn biết Long Quảng chắc chắn biết, ba đứa nhỏ ấy... kiểu gì cũng không phải con của mình.
Chỉ là...
Lão rồng ấy chưa bao giờ nói một lời.
Không hờn.
Không nhắc.
Không đòi.
Không đánh.
Thậm chí còn đưa Thanh Hải, Thanh Mộc làm Thần Long trấn giữ các đại giang Nhân Tộc, được cúng bái đầy đủ, đưa Thanh Vân lên làm Thánh Nữ Long Tộc?
Dương Phàm lòng càng rối.
— “Không lẽ... là ta tự đa tình? Nghĩ lòng người nhỏ mọn như mình?”
— “Hay là… tập tính Long Tộc nó... đặc biệt?”
Nghĩ đến đây, hắn ngừng bay giữa không trung, ánh mắt đờ đẫn nhìn mây trời.
Rồi... bất giác hắn nhớ tới một tiết mục cũ từng coi trong lúc du hành nhân gian: Thế giới động vật – tập về loài rắn.
Hình ảnh mờ mờ hiện lên trong đầu hắn: đám rắn giao phối cuộn chồng lên nhau, rối rắm như nồi canh thiên đạo.
— “Rắn… cũng là loài giao phối loạn nhất…”
— “Mỗi mùa là bu một đống... ai ra trước ai sau cũng không nhớ…”
Dương Phàm lẩm bẩm.
Mặt tái mét.
— “Thôi chết…”
— “Ta cho Long Vương đội nón… vậy Long Vương có đội lại cho ta không?!”
Ý nghĩ này vừa trồi lên, tim hắn nhói một cái, mặt đen lại như đáy biển Hỗn Độn.
Không ổn rồi!
Không chừng... mình cũng có vài đứa con không rõ cha?
Không được! Ta phải tin tưởng nàng!
Nhưng... nếu không tin thì phải tin ai?
Dương Phàm cắn răng, tay siết lại.
— “Không được! Tuyệt đối không được để Long Quảng trả đũa!”
— “Ta là Chí Tôn cơ mà!”
Nhưng nói thì nói vậy...
Tay trái hắn lại khẽ run lên khi nghĩ đến Long Thanh Tâm—nữ tử từng khiến hắn lún sâu không gỡ.
Dáng người như ngọc, giọng nói lạnh như sương, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Da thịt lúc chạm vào như nước lạnh đầu đông, nhưng lại cuốn lửa trong lòng như thiêu như đốt.
Chuyện ấy...
Một khi đã bắt đầu thì...
Không nghỉ giữa giờ!
Nếu không phải hắn giả chết một lần, chỉ sợ đã bị nàng... “bắt ở lại Đông Hải vĩnh viễn.”
Dương Phàm rùng mình.
Toàn thân nổi da gà.
Một tay ôm trán, một tay bóp thái dương.
— “Không xong…”
— “Lần này xuống Đông Hải… là tự chui đầu vào tổ rồng!”
…
Khi ánh sáng từ thân ảnh Dương Phàm xé tan tầng mây cuối cùng, bay đến nơi cổng Nam Thiên Môn, hắn còn chưa kịp thở ra một hơi thì—
Bước chân lập tức khựng lại.
Trước mắt hắn, là một hàng bốn nữ tử đã đứng chờ sẵn từ bao giờ. Không nói một lời. Cũng không cần gió bay áo lụa. Nhưng chỉ đứng yên đó, cả thiên giới như sáng bừng một khung cảnh bất phàm.
Từ trái sang—
Ngọc Dao mặc một bộ váy lụa màu nguyệt thủy, tóc dài như mực vén sang một bên, gương mặt dịu dàng như nước đầu xuân, trong mắt là ánh sáng thuần khiết, nhưng lại khiến người ta có cảm giác một khi quay lưng thì ân hận cả đời.
Kế bên là Tiểu Thanh, thân khoác một lớp sa mỏng xanh lục, tay cầm một nhành trúc non, tóc buộc cao nghịch ngợm. Nàng cười tươi như hoa, ánh mắt long lanh như nước hồ lay động
Bên phải là Dương Uyển, tức Tây Vương Mẫu – thân vận đạo bào hoàng kim, thêu bằng ngân chỉ hình đài sen và thiên hà, lưng đeo ngọc kiếm, trán đính châu tử khí. Dáng đứng uy nghiêm như quân chủ, nhưng… ánh mắt nàng lại khẽ ngước về phía hắn, trong ánh nhìn ấy mang theo một tia chờ đợi nhè nhẹ, giống như… đợi lời hứa từ kiếp trước.
Và cuối cùng—là người khiến Dương Phàm phải khựng bước thêm một lần nữa.
Đắc Kỷ.
Một thân y phục hồ vũ đỏ rực, eo thon như tơ lụa, mỗi bước chân như rót lửa vào lòng người. Tóc nàng xõa dài, đuôi cáo khẽ lay trong gió, ánh mắt như sóng nước mùa hạ gợn lên dưới ánh trăng, vừa mị hoặc, vừa lạnh lùng.
Mà nàng—chính là Cửu Vĩ Hồ Ly, hiện đang quản lý cả bộ tộc Thiện Yêu ở Đông Hải, là người có thế lực ngang hàng một vực chủ!
Vừa thấy nàng, Dương Phàm trong lòng liền gắt khẽ:
— Hừm! Đúng là hồ ly tinh!
— Mới nghe phong phanh có chuyện ở Đông Hải, liền biết đường “bám gió mà tới”!
— Không cần truyền phù, không cần lời mời—tự động có mặt. Cái gọi là “linh mẫn như hồ”, quả nhiên không sai!
Ánh mắt Đắc Kỷ chạm tới, khóe môi cong lên như nụ sen nở trễ, không hề che giấu gì sự “biết quá nhiều” của mình:
— “Chí Tôn, thật là trùng hợp… ta vốn đang ở gần Đông Hải tuần tra Thiện Yêu, vừa nghe có chuyện liên quan đến Thần Trụ và pho tượng... liền nghĩ, người thế nào cũng xuống.”
Dương Phàm cười gượng:
— “Thật... trùng hợp...”
Tiểu Thanh chen vào, ôm tay hắn ngọt ngào:
— “Phu quân về rồi à? Bọn thiếp chờ mãi, giờ thì cùng đi Đông Hải nhé~”
Ngọc Dao nhẹ nhàng nói theo:
— “Phu quân chẳng phải nói sẽ cho các nàng dạo hết Tam Giới sao? Vậy hôm nay… đi một vòng thủy vực trước.”
Dương Uyển gật đầu, thần sắc vẫn cao quý như mẫu nghi:
— “Thiếp đã dặn Đế Quân Tây Vực thay phiên trực nhật rồi, hôm nay... rảnh một ngày.”
Đắc Kỷ liếc mắt qua các nàng, giọng lười biếng:
— “Mấy người tranh giành chi dữ, chẳng phải đều cùng một người à?”
Rồi nàng nhìn thẳng vào Dương Phàm, nháy mắt một cái đầy ám chỉ:
— “Còn chưa tính ta nữa.”
Dương Phàm lúc này chỉ muốn... nhảy lùi về Tây Phương cho rồi.
Một bên là ba cái nón xanh treo trong lòng Long Quảng.
Một bên là bốn cái mũ phượng đang chực úp lên đầu hắn nếu còn lảng tránh.
Hắn nuốt nước bọt, tay chống trán:
— “Các nàng... chuẩn bị cả rồi à?”
Tiểu Thanh:
— “Nguyên bộ váy này là phù hợp ở dưới hải lý luôn đó!”
Đắc Kỷ:
— “Thiếp có quyển lệnh thông Long Cung, khỏi cần xin phép.”
Ngọc Dao mỉm cười:
— “Cả pho tượng giống chàng, thiếp cũng đã chuẩn bị tâm lý để xem rồi.”
Tây Vương Mẫu:
— “Còn không đi?”
Dương Phàm cười méo mó.
…
Đông Hải hôm nay không còn là biển trời mênh mông tĩnh mịch nữa.
Tin tức Ngọc Hoàng Chí Tôn Dương Phàm dẫn theo tứ vị nương nương xuống thăm—từ lúc truyền phù chạm mép thủy vực, cả Đông Hải liền chấn động như bị quét qua bởi sóng khí linh vận cỡ đại.
Chưa đầy một khắc sau—
Từ Long Cung Chính Điện đến Thủy Mạch Ngũ Trì, từ San Hô Huyền Thành đến Cổ Tháp Thần Tích, toàn bộ Long Tộc đã lâm vào trạng thái "cửu cung bát loạn nhưng đầy trật tự".
Một đạo lệnh truyền ngầm từ Long Vương Quảng hạ xuống:
— “Quét sạch toàn bộ biển khu vực ba mươi vạn dặm.”
— “Đốt lò khói Hỗn Nguyên Hương, mở mười tám thủy đài, treo cờ nghênh thiên.”
— “Bốn vị Long Vương các phương—tất cả đều phải xuất hiện, không được thiếu mặt!”
— “Các Long tử Long tôn—tự mang thân phận đến diện kiến, không cần lệnh triệu!”
Không ai thắc mắc.
Không ai dám chậm trễ.
Vì người sắp đến—không chỉ là Ngọc Hoàng.
Mà là người năm xưa đã thay Long Tộc chặt đứt Nghiệp Lực Thiên Địa, bày mưu tính kế giúp Long Tộc thoát khỏi dòng luân hồi, dựng lại Đế Hệ Hậu Long, mở ra Chu Thiên Thủy Đạo, để Long Tộc không chỉ sống—mà thịnh!
Trong lòng toàn thể Long Tộc, Dương Phàm chính là—
"Quản Gia Thiên Đạo" của bọn họ.
Danh hiệu ấy dù đã bị người "tự tay hủy bỏ" từ hàng mấy hội nguyên về trước...
Nhưng không ai quên được.
—
Từ xa, giữa vầng sáng linh vận cuộn lên như sao rơi, chín con Long Tiên Hạc kéo Xa Giá Linh Phượng, hạ xuống tầng trời thứ chín mươi bảy, ngay trên đỉnh Thủy Linh Đài.
Dương Phàm đứng nơi đầu xe, áo trắng tung bay, sau lưng là bốn nữ tử—mỗi người một vẻ, nhưng cùng chiếu sáng cả vùng biển không cần ánh mặt trời.
Hắn nhíu mày nhìn xuống.
Bên dưới là hơn mười vạn Long Tộc đang dàn hàng, đủ từ thủy binh đến hậu đài, từ trưởng lão đến long tử thiếu niên.
Mà đứng đầu tiên, chính giữa trung tâm—là bốn vị Long Vương, người áo đỏ, người áo lam, người áo hoàng, và...
Long Quảng—vẫn một thân bào xanh đen, đầu mọc hai sừng rồng, khuôn mặt tươi như hoa vừa nở.
Phía sau hắn ba hàng—
Long Thanh Tâm đứng giữa, áo trắng như tuyết, mái tóc đen xõa dài, môi hơi mím, ánh mắt thì…
Nhớ nhung vô hạn.
Và sát khí mơ hồ.
Dương Phàm nhìn thấy liền... lạnh cả sống lưng.
Nàng đang dùng ánh mắt nói một câu rất rõ:
— "Lâu như vậy mới thèm tới thăm ta? Tý nữa đợi đấy, ngươi biết tay ta!"
— "Đồ ăn xong không chùi mép!"
Sau lưng nàng, ba thân ảnh nhỏ hơn một chút xếp theo hàng.
Thanh Hải – khuôn mặt lạnh lùng, khí chất như nước sông ngầm.