Bên trong Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, một căn phòng học hiện đại với không gian rộng lớn, ánh sáng dịu nhẹ từ những dãy đèn trần phản chiếu xuống hàng loạt màn hình trôi nổi giữa không trung.
Ở chính giữa lớp học, trên một màn hình ba chiều, hình ảnh tái hiện trận chiến năm đó được chiếu rõ ràng—bầu trời rực lửa, hàng trăm chiến hạm khổng lồ xé gió lơ lửng giữa không gian, vô số Interceptor lao vụt như ánh sao tàn sát từng bóng địch nhân, tiếng nổ đinh tai, những cột khói bốc cao từ xác tàu trận pháp bị hủy diệt.
Ở phía trước lớp học, nữ lão sư mặc quân phục gọn gàng, dáng người thanh thoát nhưng ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm. Nàng giơ tay, chỉ vào hình ảnh một Carrier đang triển khai đội hình Interceptor tấn công vào trận tuyến của Tiên Minh, giọng nói cuốn hút khiến cả lớp say mê theo từng lời giảng:
"Đây chính là trận chiến mở màn đầu tiên của nền Văn Minh chúng ta! Ngày đó, Thần Cơ Đế Quốc đã dùng sức mạnh của công nghệ kết hợp với tu chân, nghiền nát toàn bộ những thế lực bảo thủ cũ kỹ. Từ đây, kỷ nguyên của chúng ta bắt đầu!"
Phía dưới, những học sinh mặc đồng phục Thần Cơ Đế Quốc, trên ngực mỗi người đều mang huy hiệu cánh chim sắt biểu tượng của nền văn minh. Ánh mắt bọn họ rực sáng, hưng phấn theo dõi từng chi tiết trận chiến.
Bỗng nhiên, một học sinh ở hàng ghế giữa rụt rè giơ tay.
"Lão sư… Như vậy Quốc Vương là người như thế nào?"
Cả lớp bỗng chốc lặng thinh.
Nữ lão sư thoáng dừng lại, ánh mắt nàng lộ ra một tia tôn kính khó tả, giọng nói trầm xuống nhưng lại đầy sự sùng kính:
"Ngài là vì sao dẫn lối cho chúng ta, không thể nhắc lại."
"Tuy trong lịch sử không nêu rõ ngài là ai, không ghi chép lại dung mạo, nhưng chính từ sơ khai, chính ngài đã thắp lên ngọn lửa văn minh đầu tiên của nhân loại!"
Cả lớp đồng loạt hít một hơi lạnh, sau đó nhao nhao kinh ngạc:
"Ồ!!!"
Bọn họ không biết Quốc Vương là ai, nhưng bọn họ biết—nếu không có ngài, sẽ không có nền văn minh này!
Nữ lão sư thấy bầu không khí quá kích động, bèn vỗ tay một cái, trở lại giọng điệu thường ngày:
"Được rồi! Bài học tiếp theo của chúng ta hôm nay là—Nguyên Lý Lò Phản Ứng Hạt Nhân!"
"A… giời ạ!!!"
Cả lớp đột nhiên ỉu xìu!
Một học sinh hoảng hốt kêu lên:
"Chết rồi! Hôm qua ta còn chưa ôn bài!"
Phía sau có tiếng cười khúc khích:
"Ngươi xong đời rồi, Lý Tuyên!"
Nữ lão sư nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý:
"Lý Tuyên, lên bảng trả bài!"
"Á… ĐỪNG LÃO SƯ… HIC!!!"
Cả lớp cười ầm lên, tiếng cười rộn rã vang vọng khắp giảng đường.
Trong ánh mắt bọn họ, không chỉ có tri thức, mà còn là niềm tự hào vô tận—bọn họ chính là thế hệ mới của Thần Cơ Đế Quốc, những người sẽ viết tiếp lịch sử huy hoàng!
…
Từ lớp học sôi động trong Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, tầm mắt mở rộng, xuyên qua những đại lộ rực rỡ ánh đèn. Cờ hiệu huy chương mang hình bánh răng và cây đuốc tung bay trên những tòa nhà cao tầng, từng con phố chật kín dòng người, những quân nhân khoác giáp bạc lặng lẽ tuần tra, giữa bầu không khí yên bình nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.
Quốc kỳ của Thần Cơ Đế Quốc—biểu tượng của nền văn minh đã tồn tại hơn 200 năm, vẫn là niềm tự hào của tất cả mọi người.
Xa hơn nữa, vượt qua những khu dân cư, chạm đến vùng biên giới nơi những tường thành khổng lồ vây chặt quanh những cánh rừng nguyên thủy. Đây là tuyến phòng thủ tối thượng ngăn cách nhân loại và yêu thú. Nếu có con nào ngu ngốc lao đến… thì trước hết, chúng phải hỏi thăm hàng trăm khẩu pháo plasma sừng sững trên tường thành!
TẦM NHÌN PHÓNG RA XA HƠN!
Xung quanh Cây Thế Giới, những tàu bay khổng lồ đậu trên các bến cảng không gian, vô số phương tiện giao thương tấp nập, dòng người hối hả bốc dỡ khoáng sản, linh thạch, nguyên liệu hiếm, từng kiện hàng được niêm phong, đưa lên tàu, bay đến các hành tinh khác trong hệ sao này.
Nhưng đó vẫn chưa phải là toàn cảnh!
VIỄN CẢNH VƯỢT RA KHỎI HÀNH TINH!
Trên quỹ đạo Hệ Sao, nếu dùng ánh mắt của Kim Tiên, có thể thấy tám hành tinh của hệ mặt trời này đều đã bị chiếm lĩnh!
Mỗi hành tinh… đều có Cây Thế Giới bén rễ!
Mỗi hành tinh… đều có nhân loại sinh sống, làm nhiệm vụ khai thác, phát triển!
Dựa vào điều kiện khí hậu, địa chất, từng hành tinh lại mang một vẻ khác biệt. Nhưng tất cả đều thuộc về nền văn minh Thần Cơ Đế Quốc!
Và hôm nay—
Hành tinh cuối cùng, Hành tinh Số 8, đã đến lúc được khai phá!
…
Trên bề mặt Hành Tinh Số 8
Dương Phàm đứng trên vùng đất hoang sơ đầy đá sỏi, khí tức hắn bình lặng như biển sâu. Hai trăm năm… đủ để một con người biến đổi rất nhiều!
Khi xưa, hắn mới chỉ là một cá nhân mạnh mẽ trong nền văn minh này.
Bây giờ…
Hắn chính là cột trụ của nền văn minh!
Sau trận chiến năm ấy, Thần Cơ Đế Quốc đã thống nhất toàn bộ hành tinh gốc, sau đó dần mở rộng viễn chinh ra không gian. Cứ mỗi 30 năm, họ lại chiếm lĩnh một hành tinh, phát triển, biến nó thành một phần của Đế Quốc.
Và giờ đây…
Hắn sẽ gieo hạt giống sự sống đầu tiên trên hành tinh này!
Dương Phàm chắp tay, một luồng sáng xanh hiện ra trong lòng bàn tay, phát ra khí tức sinh mệnh vô tận.
"Hình thành đi!"
Hắn vỗ nhẹ tay xuống mặt đất.
ẦM!
Luồng sáng xanh thẩm thấu vào tâm Hành Tinh, như một mạch nước ngầm lan tỏa!
SỰ SỐNG MỚI BẮT ĐẦU HÌNH THÀNH!
Mặt đất khẽ rung động, từng khe nứt nhỏ xuất hiện. Một chiếc mầm xanh nhú lên, rồi đột ngột bùng nổ, hóa thành một thân cây khổng lồ, vươn cao hàng nghìn mét trong nháy mắt!
Những rễ cây khổng lồ cắm sâu vào đại địa, từng tán lá trải rộng che phủ cả bầu trời.
Chỉ trong vài phút—
Một Cây Thế Giới mới đã được sinh ra!
Những cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của sinh mệnh, hòa cùng với ánh sáng nhàn nhạt từ mặt trời của hệ sao này.
“Chậc, ta có nên hô một tiếng Mộc Độn, Cây Thế Giới hàng đản không ta?.”
Nhưng khi hắn quay đầu lại, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm nghị.
Phía sau hắn, chính là cả một quân đoàn!
Từng binh sĩ mặc giáp chiến đấu, từng chỉ huy đứng nghiêm chỉnh, từng khoa học gia cầm sổ tay ghi chép, hàng trăm cặp mắt đều dõi theo hắn!
Việc Dương Phàm trồng Cây Thế Giới trên mỗi hành tinh đã trở thành một nghi thức thiêng liêng—một cột mốc mở ra kỷ nguyên mới!
Mọi người không ai dám thở mạnh, tất cả đều đứng nghiêm trang, vẻ mặt đầy kính sợ.
Ngay cả một câu đùa cũng có thể trở thành lời tiên tri!
Đây là sự khởi đầu của bước tiến ra Hệ Thiên Hà!
Dương Phàm cảm thấy chút chunnibyo nổi lên, nhưng dưới ánh nhìn sùng kính của mọi người, hắn chỉ đành nghiêm túc chắp tay ra sau lưng, giọng nói vang vọng khắp chiến trường:
"Công cuộc khai hoang đã hoàn thành!"
"Bắt đầu xây dựng căn cứ, thiết lập mạng lưới năng lượng! Từ hôm nay, Hành Tinh Số 8 thuộc về Thần Cơ Đế Quốc!"