Khi tất cả còn đang hoang mang, một giọng nói uyển chuyển như nước vang lên giữa không trung. Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng lại kiên định, không hề có chút dao động.
“Ta có cách phá bỏ trận pháp này!”
Mọi ánh mắt lập tức quay lại.
Một cô nương đang lơ lửng trên không trung, cưỡi trên một thanh phi kiếm!
Rõ ràng khí thế chỉ ở cấp Đấu Vương, nhưng không hề có dấu hiệu đấu khí hóa cánh—nàng bay lượn hoàn toàn nhờ phi kiếm!
“Là tu sĩ!”
Một người nhanh trí lập tức nhận ra thân phận của nàng.
“Thì ra là cô nương của Nhất Nguyên Môn, tu sĩ duy nhất trong Đại Hội!”
Một vị trưởng lão cau mày, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn mang theo chút hoài nghi.
“Tiểu cô nương, Linh Lực quả thực thần bí, nhưng ngươi cũng thấy đó. Bốn vị Đấu Tông chúng ta hợp sức vẫn không thể phá vỡ trận pháp này. Ngươi làm sao làm được?”
Phương Ngọc vỗ nhẹ lên ngực, đôi mắt cong lên đầy tự tin.
“Yên tâm, ta có cách.”
Không chờ ai chất vấn thêm, nàng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh, tay vung lên tạo ra một trận pháp cách âm, sau đó thấp giọng thì thầm với bốn người còn lại.
Ngoài trận pháp, Yến Võ Đế vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống.
Trong mắt hắn, đám người phía dưới chẳng khác nào một lũ chuột đang vùng vẫy trong lồng nước—vô ích!
Chỉ cần trận pháp còn đó, không ai có thể thoát!
Nhưng một hồi sau, cả năm người đột nhiên nhìn nhau gật đầu.
Một vị trưởng lão trầm giọng:
“Được rồi, thử lại thêm một lần nữa!”
Lần này, không phải bốn người, mà là năm người cùng nhau đối mặt với Huyết Nhiên Trận.
Bốn cường giả Đấu Tông tung hết toàn lực, thi triển lại những chiêu thức mạnh nhất của mình, nhưng lần này…
Tất cả công kích đều tập trung vào một điểm duy nhất!
Năng lượng bùng phát dữ dội, trời đất chấn động!
Cơn bão nguyên lực dâng trào, hội tụ lại thành một mũi nhọn mang sức mạnh phá hủy tất cả!
Trên đài cao, Yến Võ Đế hừ lạnh, đấu khí đen cuộn trào, điều động toàn bộ sức mạnh của trận pháp để chống đỡ.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc trận pháp sắp sửa tiếp nhận toàn bộ đòn tấn công—
Phương Ngọc không hề ra tay!
Nàng chỉ đứng yên, trên môi là nụ cười gian xảo, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Và ngay giây tiếp theo—
Cả người Yến Võ Đế rợn tóc gáy!
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, một cảm giác nguy hiểm tột độ bao trùm lấy hắn!
“Hỏng rồi!”
Hắn vội vã quay đầu nhìn lại!
Nhưng đã quá muộn!
Trước mặt hắn, lồng pháp trận vẫn sừng sững, nhưng ở phía xa, bên ngoài trận địa, ngay một góc tường thành nơi dân chúng đang chen chúc chạy trốn—
Một vòng dịch chuyển không gian đột nhiên xuất hiện!
Và luồng công kích hủy thiên diệt địa mà hắn vừa điều động để chống đỡ chỗ này—
Lại bị dịch chuyển thẳng đến góc yếu nhất của trận pháp!
Một tia năng lượng như sét đánh ngang trời, oanh kích thẳng xuống điểm yếu nhất!
ẦM!!!
Một vụ nổ kinh thiên động địa!
Toàn bộ trận pháp rung chuyển dữ dội, từng tia huyết quang vặn vẹo, không gian chấn động đến mức gần như sụp đổ!
Và rồi…
Trận pháp từ nơi bị đánh trúng bắt đầu nứt vỡ, từng mảng kết giới đỏ thẫm đổ sụp, như một tòa thành bị hủy diệt từ nền móng!
Sóng xung kích lan rộng, những mảng tường pháp trận sụp đổ như hiệu ứng dây chuyền, cuối cùng toàn bộ Huyết Nhiên Trận vỡ vụn, sụp đổ hoàn toàn!
Trận pháp đổ ngược lại ngay vị trí của Yến Võ Đế, hóa thành từng luồng tàn dư ma khí, cuộn trào lên trời, rồi tan biến!
Chiến cuộc nghịch chuyển – Một tia hy vọng!
Bốn vị Đấu Tông mừng rỡ hét lớn!
“Thành công rồi!”
Dân chúng bên dưới nhao nhao bỏ chạy, hàng vạn người lập tức ùa về phía cổng thành, nơi bức tường trận pháp đã hoàn toàn biến mất.
Phương Ngọc khẽ mỉm cười.
Trận pháp này, với bao nhiêu năm đi theo sư phụ và sư mẫu, trong mắt nàng chỉ là loại bình thường.
Chẳng qua mọi người đang bị đặt vào thế hiểm nghèo, sinh tử cận kề nên không thể nhận ra điểm yếu cốt lõi của nó mà thôi.
Trận pháp này không hề mạnh như vẻ bề ngoài—tất cả sức mạnh đều nằm ở sự điều động của Yến Võ Đế!
Mỗi khi có ai tấn công một điểm nào đó, hắn sẽ hội tụ đấu khí tại đó để chống đỡ, đồng thời hấp thu sinh mạng của những người có cảnh giới thấp để gia tăng sức mạnh của trận pháp.
Càng giằng co, trận pháp càng mạnh!
Phương Ngọc chỉ đơn giản lấy ra một vòng dịch chuyển không gian do sư mẫu ban tặng.
Một vòng đặt tại nơi xa nhất của trận pháp—chỗ yếu nhất.
Một vòng nàng cầm trong tay.
Và chỉ cần đợi đến lúc Yến Võ Đế điều động tất cả phòng thủ đến chỗ bọn họ tấn công—
Nàng lập tức dịch chuyển toàn bộ đòn tấn công đến điểm yếu nhất!
Tất cả chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng hiệu quả…
Chính là trận pháp đã hoàn toàn bị phá hủy!
Bên trên đài cao, Yến Võ Đế toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh mét.
Hắn không thể tin vào mắt mình!
Hắn tốn bao nhiêu năm bố trí, dốc toàn lực xây dựng trận pháp, vậy mà chỉ vì một cái đồ vật kỳ dị có thể dịch chuyển công kích…
Mọi thứ tan thành mây khói!
Cả đời hắn chưa bao giờ chịu nhục nhã đến mức này!
Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Phương Ngọc, trong lòng sát khí ngập trời.
“Tiện nhân…! Ngươi đáng chết!”
Phương Ngọc mỉm cười, ung dung đáp lại.
“Muộn rồi, Võ Đế bệ hạ.”
Nàng nhướng mày, giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt.
“Không có trận pháp bảo vệ, ngài… còn có thể sống được bao lâu đây?”
Yến Võ Đế toàn thân chấn động, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm cực kỳ không ổn.
Lúc này, bốn vị Đấu Tông đã đồng loạt xoay người nhìn hắn, sát khí bùng phát như hồng thủy.
Trước đó, bọn họ còn sợ trận pháp.
Nhưng bây giờ, trận pháp không còn nữa.
Vậy thì—
Đã đến lúc lấy đầu của Yến Võ Đế!
Huyết Nhiên Trận hoàn toàn sụp đổ, tất cả thí sinh như cá gặp nước, ánh mắt căm hận đồng loạt hướng về Yến Võ Đế!
"Giết hắn!!"
Chỉ trong chớp mắt, đủ loại đấu kỹ, từ Đấu Linh cho đến Đấu Tông, bùng nổ khắp bầu trời!
Lửa rực cháy, sấm sét gầm vang, kiếm khí tung hoành, hàng trăm đòn công kích mang theo sát ý ngập trời dồn dập lao đến, như một cơn lũ hủy diệt quét về phía Võ Đế!
Yến Võ Đế dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một người! Đối mặt với hàng trăm thiên tài, mỗi kẻ đều dốc hết sức liều mạng tấn công, hắn căn bản không thể chống đỡ nổi!
Trong khoảnh khắc, hắn liên tục bại lụi!
Một chưởng nặng như núi đánh thẳng vào ngực hắn!
Một đạo kiếm quang xuyên thấu bả vai, máu bắn tung tóe!
Một luồng lôi đình cuồng bạo đánh hắn văng xa hơn mấy trăm trượng, cả người đập mạnh xuống nền đá, rên rỉ trong đau đớn!
Yến Võ Đế gục trên mặt đất, hơi thở dồn dập, vẻ mặt không cam lòng!
Hắn ngẩng đầu lên trời, đôi mắt đỏ rực, gầm lên tuyệt vọng:
"Đại nhân! Nếu người còn không ra tay, sẽ không bao giờ có được chìa khóa vào Tiềm Long Động!"
Lời vừa dứt, cả quảng trường như chìm vào bóng tối!
Uy áp khủng khiếp đột ngột giáng xuống toàn bộ Yến Kinh!
Không gian rung động, cả thiên địa như bị bóp méo!
Một giọng nói trầm ổn, hùng hồn nhưng ma mị vô cùng vang vọng khắp không gian:
"Đúng là bại sự có thừa!"
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người cảm thấy vai nặng trĩu, thân thể cứng đờ như bị hàng vạn ngọn núi đè lên, không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay!
Trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ xuyên ra từ hư không, năm ngón tay vươn xuống như muốn chộp lấy cả thế giới!
Không một ai có thể phản kháng!
Chỉ thấy bàn tay nhẹ nhàng vươn tới, bắt lấy Yến Võ Đế, sau đó kéo hắn vào trong một thông đạo không gian!
"Không xong!"
Bên dưới, Phương Ngọc giật mình nhìn lên, ánh mắt ngưng trọng.
"Cách vật thủ không? Đây là thủ đoạn của cường giả Đại Thừa trở lên sao?"
Bên cạnh nàng, vị trưởng lão phụ trách Đại Hội sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, giọng nói run rẩy:
"Không… Đây là Đấu Thánh cường giả!"
Cả đám người nghe vậy, tim như ngừng đập!
Một kẻ như thần linh, có thể giết chết bọn họ chỉ bằng một cái búng tay, lại đang ra tay bảo vệ Yến Võ Đế sao?!
Ở một góc khác, Tiêu Phong sắc mặt trầm trọng, âm thầm trò chuyện với Diêu Lão trong nhẫn:
"Sư tôn, Đấu Thánh xuất thủ! Chúng ta phải làm sao?"
Diêu Lão im lặng một lúc, sau đó trầm giọng nói:
"Không cần lo, Tiêu nhi. Tên này cách cả một lục địa, chỉ đang dùng đại thần thông để cứu kẻ dưới trướng hắn mà thôi, không phải bản thể giáng lâm."
Nghe vậy, Tiêu Phong thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt!"
Dù sao, nếu thật sự có một Đấu Thánh xuất hiện ngay tại đây, thì e rằng toàn bộ Yến Kinh đã sớm hóa thành tro bụi!
Nhưng chưa kịp thả lỏng, một giọng nói tràn đầy tức giận nhưng có chút kỳ quái bỗng vang lên, làm tất cả phải giật mình.
"Trời ạ! Cứ để tên đó đi như vậy sao!!?"
Mọi người quay lại nhìn—là Phương Ngọc!
Nàng bực bội dậm chân, đôi mắt lóe lên tia xảo quyệt.
Các trưởng lão nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy dài.
"Tiểu thư… Đấu Thánh xuất thủ, chúng ta có thể làm gì chứ?"
Phương Ngọc cười bí hiểm.
"Xem ta đây!"
Trước ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, nàng lấy ra một vật thể hình hộp vuông, ở giữa có một quả cầu nhỏ đang liên tục áp súc năng lượng khủng bố!
Cả đám toát mồ hôi lạnh!
Cái quái gì vậy?
Diêu Lão trong nhẫn của Tiêu Phong cũng suýt ngã ngửa.
"Cái thứ này… Lỡ mà phát nổ thì mười tòa thành cũng nổ thành bụi mất!"
Nhưng Phương Ngọc chẳng hề bận tâm.
Nàng nâng vật thể đó lên, nhắm thẳng vào bàn tay khổng lồ trên trời.
"Ăn ta mấy phát Gia Tốc Đạn!"
Tiếng xé gió vang lên!
Ánh sáng lóe lên chói lòa!
Chỉ thấy những tia sáng mỏng như sợi tơ lao vút lên trời, nhanh đến mức không ai có thể theo kịp bằng mắt thường!
Trong khoảnh khắc—
Những phát đạn nhẹ nhàng xuyên thấu bàn tay khổng lồ như cắt qua giấy mỏng!
Năm ngón tay lập tức cụt mất ba ngón!
Yến Võ Đế hai chân bị bắn cho tan thành mây khói!
Toàn trường hít một hơi lạnh đến tận óc!
Bọn họ vừa nhìn thấy cái quái gì vậy?!
Trên bầu trời, một tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp không gian!
"Chết tiệt! Đám kiến hôi các ngươi dám làm bị thương bản Thánh?! Các ngươi sắp đến tử kỳ!!"
Nhưng bàn tay đó cũng không dám giả bộ cứng rắn nữa, vội vã rút lui, biến mất vào hư không!
Bỏ lại một đám người vẫn còn há hốc mồm nhìn Phương Ngọc!
Nàng chớp chớp mắt, cười tủm tỉm.
"Nhìn gì? Có muốn ăn mấy phát đạn không?"
Tất cả lập tức quay đầu, không dám nhìn nữa!
Đùa à?!
Ngay cả Đấu Thánh cũng bị bắn cho què chân què tay, bọn họ sao dám khiêu khích?!
Nhưng trong đám đông, vẫn có một số người ánh mắt lấp lóe tham lam, muốn giật lấy món vũ khí này từ tay nàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Từ đầu đến giờ, nàng đã lấy ra bao nhiêu bảo vật nghịch thiên?