Kể từ sau hôm đó hắn đều không thấy cô đâu, mà cho dù có đi tìm cô vài lần, cô cũng không ở trong phòng, giống như cô đã bốc hơi khỏi tòa lâu đài này vậy. Rõ ràng cô đang trốn tránh hắn.
Tất nhiên Ngữ Kỳ cố ý làm vậy, thứ nhất, hiện giờ bên cạnh hắn còn có Angelia, nếu không dùng cách này, rất khó khiến hắn dành toàn bộ sự chú ý cho mình. Con người vốn là sinh vật chỉ khi đã mất di rồi mới cảm thấy hối tiếc vì đã coi thường chúng.
Thứ hai, nếu cô tỏ ra không chút nóng giận mà vẫn ở bên cạnh hắn, như vậy thì có vẻ quá mức khép nép nhún nhường, ít nhiều tự hạ thấp mình– là con gái, bình thường có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đến khi bị chạm vào giới hạn thì nhất định phải có chính kiến, nếu không sẽ khiến người ta khinh thường.
Thứ ba, khi độ thân mật đã lên đến mức cao nhất, khi hắn muốn bù đắp cho cô thì việc tạm thời bỏ đi trong một thời gian ngắn, sẽ làm tầm quan trọng của mình trong lòng hắn cao hơn rất nhiều. Có đôi khi, nếu không mất mát, con người ta vĩnh viễn không ý thức được những thứ đó quan trong với mình đến nhường nào.
Cô nghe lời cười cười, cúi đầu xuống, thế nhưng khuôn mặt tiều tụy lại khiến cho nụ cười này trở nên yếu đuối mà mỏi mệt. Hắn khó chịu cau mày.
Mà cô lại không biết điều này, chỉ tập trung liếm dòng máu tươi lạnh như băng đang tràn ra, động tác dịu ngoan như mèo con liếm sữa. Đầu lưỡi khẽ đảo qua miệng vết thương trên da hắn, càng giống như một nụ hôn dịu dàng mà triền miên.
Cô chậm chạp buông tay hắn ra, khẽ lắc đầu: "Tôi không trốn ngài, tôi chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với ngài– cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?."
"Còn cho cô thêm thời gian nữa? Sau đó cô tự biến mình thành cái bộ dạng sống dở chết dở này?" Hắn cười lạnh, túm lấy tay cô, không thèm báo một tiếng đã cưỡng chế bắt cô về lâu đài, đưa thẳng cô về phòng.
Cô bị hắn ném vào một cái quan tài phủ dày lông thiên nga, nghe thấy tiếng nói khàn khàn rõ ràng của hắn truyền trên đỉnh đầu: "Nếu như ngươi dám không tham gia yến hội ngày mai..." Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cười vô cùng ma mị "Cô sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
....
Nếu hắn đã nói thế, Ngữ Kỳ cũng sẽ vì không làm hắn mất mặt mà tham gia. Dù sao mục đích của cô là làm cho hắn thích cô, mà không phải là khiến quan hệ của cả hai trở nên xa cách.
Nhưng đến hôm sau, vẫn có hai tên Vampire chuyên trách đến ép cô đến đại sảnh. Mấy trăm ngọn nến đang cháy, khiến cho nơi bình thường vẫn lạnh lẽo u ám trở nên sáng như ban ngày. Trên chiếc bài trải khăn trắng muốt bày những món điểm tâm ngọt cùng rượu, người hầu mặc quần áo chỉnh tề bưng khay đi qua đi lại. Trong âm nhạc du dương, một đôi trai tài gái sắc đang ôm nhau xoay tròn giữa sân nhảy, làn váy sặc sỡ nhiều màu ở không trung vẽ nên những đường cong diễm lệ.
Hai tên Vamprie kia đưa cô đến nơi liền lui xuống, Ngữ Kỳ đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu. Tùy tiện với một ly cocktai đi đến một góc chậm rãi nhấm nháp.
Trong những đôi trai gái đang thấp giọng nói chuyện với nhau, có hai người khiến cô chú ý– trưởng lão Richard và một vị mỹ nữ người Pháp.Cô gần như có thể chắc chắn rằng, cô gái kia hẳn là Elizabeth, nữ chính trong tiểu thuyết này.
Có lẽ do Ngữ Kỳ xuyên đến đã làm cho cho cốt truyện bị thay đổi, Elizabeth không trở thành con nối dõi của Ansel Al Lancaster, nhìn tình huống trước mắt có lẽ là do trưởng lão Richard ủng hộ cô ấy. Điều này dường như khiến cho tất cả mọi thứ đều biến hóa, liên minh giữa con nối dòng với bậc tiền bối đương nhiên là rất lớn mạnh, giờ khắc này ánh mắt Elizabeth nhìn Richard chan chứa sự dịu dàng.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô tỉnh táo lại, nhận ra điệu nhạc đã bị dừng hẳn, nhưng đôi trai gái đang ôm nhau xoay tròn kia cũng không biết đã ngừng lại từ lúc nào, mà những người đang nói chuyện với nhau cũng đã im lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về trước cầu thang xoắn ốc.
Trong sự im lặng tĩnh mịch, có tiếng bước chân quen thuộc truyền từ đằng xa tới, nhẹ nhàng, chậm rãi, lười nhác mà lại tao nhã, Ngữ Kỳ đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến lúc này họ trầm mặc.
Giây tiếp theo, một bóng dáng cao to xuất hiện trên tấm thảm đỏ trải giữa cầu thang.Tất cả Vampire đồng loạt cúi đầu, đồng loạt dùng tư thế kính cẩn tao nhã mà hành lễ.Trong phút chốc, tầm nhìn đang vô cùng chật trội bỗng trở nên vô cùng trống trải, trong mắt Ngữ Kỳ giờ chỉ có một mình hắn.