Hệ Thống Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 11



Ở đây đã chen chúc rất nhiều người, Hoàng đế, hộ vệ, quan viên, các gia quyến.

 

Mọi người đều kinh hồn bạt vía, không ai nói câu nào.

 

Mặt mày Hoàng đế âm trầm: "Sao lại có lũ quét?"

 

Đúng vậy, ta ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

 

Trăng sáng treo cao, sao trời lấp lánh, là một ngày đẹp trời.

 

Thống lĩnh Cấm Vệ quân quỳ trước mặt hắn: "Hoàng thượng, thần đã phái người lên núi điều tra rồi."

 

Ta lại nhìn sang Tống Thanh Ảnh đang run rẩy.

 

Hệ thống của nàng ta dường như không ổn định, lúc sáng lúc tối.

 

[Mọi người, sao lại bùng phát lũ quét? Sử sách cũng không ghi chép mà.]

 

[Đừng nói là sử sách không ghi chép, nhìn ngọn núi này xem, đất đai khô cằn, cây cối tươi tốt, căn bản không thể bùng phát lũ quét được.]

 

[Mọi người, lũ quét đã nhấn chìm bãi săn, Hoàng đế chắc chắn sẽ hồi cung vào sáng sớm mai, Đại Hoàng tử không bị ngã ngựa què chân, Hoàng hậu cũng không bị ngất xỉu.]

 

Mí mắt Tống Thanh Ảnh giật giật, nàng ta có vẻ bất an.

 

[Vậy vào mùa xuân năm sau, Hoàng hậu vẫn sẽ vì sinh nở mà một xác hai mạng sao?]

 

Một xác hai mạng?

 

Ta run lên, hít sâu một hơi, lặng lẽ cười.

 

Vậy mà lại trong cái rủi có cái may, biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta.

 

Hơn nữa còn là loại dễ tránh nhất.

 

Trở về ta sẽ bảo mấy nữ y kia phối thuốc tránh thai cho ta.

 

25  

Cực nhọc lắm mới đợi đến lúc trời sáng, Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm: "Kết thúc chuyến đi săn, hồi cung."

 

Cuối cùng ta cũng có thể thở phào.

 

Trên đường trở về, ta cố ý lấy cớ Nguyên Hoằng bị kinh hãi quá độ để nó cùng ngồi chung xe ngựa với ta.

 

Vừa rồi, Tống Thanh Ảnh cố ý hỏi nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta, ta luôn cảm thấy, nàng ta không có ý tốt.

 

Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi, không còn sức lực để đề phòng Tống Thanh Ảnh nữa.

 

Trên đường đi, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện.

 

Cho dù ta đã đưa Nguyên Hoằng lên xe ngựa, vẫn không thể phòng bị được Tống Thanh Ảnh và hệ thống kỳ lạ của nàng ta.

 

Không hề báo trước, con tuấn mã kéo xe của ta bỗng nhiên hí vang một tiếng.

 

Nó giơ cao hai chân trước lên, hất văng mã phu, giẫm đạp rất nhiều cung nữ đi theo, rồi bị Cấm Vệ quân chạy tới bao vây.

 

Nhưng nó lại không sợ đao kiếm sắc bén, liều lĩnh xông ra ngoài, mang theo hai mẫu tử ta xông ra khỏi đường lớn, lao vào rừng cây rậm rạp bên cạnh.

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta vén rèm lên, nhìn thấy Tống Thanh Ảnh cũng đang thò đầu ra ngoài, ánh mắt hai chúng ta chạm nhau.

 

Nàng ta hoảng hốt rụt đầu lại.

 

Nhưng khoảnh khắc đó, đã đủ để ta nhìn rõ.

 

[Mọi người, đây là một cơ hội tốt, đủ để Hoàng hậu và con trai nàng ta cùng chết.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

[Tôi đã đổi từ hệ thống ra cuồng linh tán có thể khiến súc sinh phát điên, trộn với mê hồn tán lấy từ chỗ Đức phi, liều này đủ để hạ gục một con voi. Tôi không tin, Hoàng hậu và con trai nàng ta còn đường sống.]

 

[Streamer, có phải Hoàng hậu biết cưỡi ngựa không!]

 

[Biết cưỡi ngựa thì sao? Chẳng lẽ còn có thể thuần phục được ngựa điên à?]

 

[Mọi người, đừng lo lắng, nếu Hoàng hậu may mắn không chết, chúng ta sẽ đổ tội cho Đức phi là được.]

 

Ánh mắt Tống Thanh Ảnh tối sầm lại, vẻ mặt còn điên cuồng hơn cả con ngựa điên kia.

 

26  

Chỉ trong chớp mắt, con ngựa điên đã mang theo chúng ta chạy càng lúc càng xa.

 

Ta bị ngã đập đầu vào vách xe, đầu óc choáng váng.

 

Nhưng, ta phải tự cứu mình.

 

Ta cắn răng, cố gắng bò ra khỏi xe ngựa, ngồi lên càng xe, nắm chặt dây cương và cố gắng thuần phục con ngựa.

 

Nhưng một khắc trôi qua, vẫn không có tác dụng.

 

Không kịp nữa rồi, nếu tiếp tục về phía trước, ta nhớ phương hướng đó là vách núi.

 

Không thể đi tiếp nữa.

 

Ta hét lớn: "Nguyên Hoằng, đưa con d.a.o găm của con cho ta."

 

Nguyên Hoằng ôm chặt càng xe, vươn người về phía trước, đưa d.a.o găm cho ta.

 

Ta nắm chặt, đ.â.m mạnh vào cổ bên trái con ngựa.

 

Con ngựa điên hí vang một tiếng, giơ cao hai chân trước, giống như sắp đứng thẳng dậy.

 

Máu nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta.

 

Cánh tay trái của ta bị nó kéo lê, đau nhói.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

 

Nhưng may mà, con ngựa điên đã đổi hướng.

 

"Nguyên Hoằng, chuẩn bị, chúng ta nhảy xuống xe."

 

"Phương hướng này, một khắc nữa, sẽ là bùn đất nhão nhoẹt do lũ quét chảy xuống lúc nãy. Chúng ta nhân cơ hội nhảy xuống đó."

 

Trong xe ngựa đang chạy như bay, ta thò đầu ra nhìn mặt đất.

 

Lúc sắp đi qua một bãi bùn, ta đ.â.m một nhát d.a.o vào yết hầu con ngựa và hét lớn: "Nguyên Hoằng!"

 

Con ngựa điên ngã xuống đất, xe ngựa đột nhiên chậm lại.

 

Ta và Nguyên Hoằng gần như đồng thời lăn xuống, ngã vào bãi bùn.

 

Ta đầu váng mắt hoa, toàn thân dính đầy bùn đất và máu.

 

Nguyên Hoằng dường như bị dọa sợ, run rẩy gọi: "Mẫu hậu."

 

Hai chân ta bị đập vào đá, chân đau đến mức ta phải hít sâu một hơi, lau bùn đất trên mặt.

 

"Nguyên Hoằng, mẫu hậu không sao."

 

"Giữ được mạng rồi, không tệ."

 

"Nguyên Hoằng đừng sợ, chờ về cung, mẫu hậu sẽ báo thù cho con."