Hệ Thống Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 3



Ngoài ra, người được thị tẩm nhiều nhất, là Bạch tần vào cung năm ngoái.

 

Nàng ấy là cô nương được nuôi dưỡng trong gia đình thư hương, có tài văn chương lại ngoan ngoãn, đúng kiểu người Hoàng đế thích.

 

Nếu đã được Hoàng đế sủng ái, vậy thì ta cũng nên giúp nàng ấy một phen.

 

Ta lập tức sai người đi làm việc này: "Đến chỗ Bạch tần, bí mật nhắc nhở nàng ấy đôi điều, nói với nàng ấy rằng ——"

 

"Gần đây Hoàng đế muốn đến núi Thái Sơn để phong thiện, có thể thấy là một người cố chấp, lại thích làm việc lớn."

 

"Nếu nàng ấy viết vài bài thơ ca ngợi Hoàng đế rồi dâng lên, chắc chắn sẽ được Hoàng đế yêu thích."

 

Ta dừng lại một chút, rồi lại nhớ ra một chuyện.

 

"Còn có Lý tài nhân mới vào cung, người giỏi nhảy múa kia nữa."

 

Đó cũng là một cô nương xinh đẹp dịu dàng, nụ cười rất ngọt ngào.

 

"Bảo với nàng ấy, Hoàng đế thích nhất là vòng eo thon thả, nhảy múa uyển chuyển nhẹ nhàng. Mấy ngày nữa chính là tiệc sinh thần của Hoàng đế, bảo nàng ấy hãy nắm chắc cơ hội."

 

Hoàng đế ưa thích mỹ nhân.

 

Vừa hay, trong đại cung này, 3000 giai lệ, mỹ nữ nhiều như mây.

 

Lâu dần, liệu ai còn nhớ đến cái gọi là bạch nguyệt quang kia nữa chứ?

 

06  

Ngày hai mươi bảy tháng ba, là sinh thần của Hoàng đế.

 

Trong bữa tiệc tối hôm đó, Bạch tần dâng lên một bài thơ có tên là "Tụng đức thi".

 

Nào là mở mang bờ cõi, thánh minh vô biên, công đức sáng ngời, đều được dùng hết cả.

 

Bài thơ khiến Hoàng đế vui vẻ cười to, ngay lập tức ban thưởng phong hiệu "Tuệ" cho nàng ấy.

 

Còn Lý tài nhân thì dâng lên một điệu múa.

 

Nàng ấy mặc áo trắng, uyển chuyển trên tiếng trống, cả người nhẹ nhàng uốn lượn, như chim én bay qua mái hiên mùa xuân.

 

Hoàng đế nhìn đến ngây người.

 

Tối hôm đó tuy không triệu nàng ấy đến thị tẩm, nhưng ngày hôm sau đã phong nàng ấy làm mỹ nhân.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bọn họ đều vô cùng nổi bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Tống Thanh Ảnh, bạch nguyệt quang kia, ngược lại không còn được chú ý nữa.

 

Nàng ta gây sự vài lần, thậm chí còn lấy cớ thân thể không khỏe, muốn gọi Hoàng đế đến.

 

Nhưng nàng ta lập tức bị Tuệ tần nhẹ nhàng đuổi đi.

 

Trong lòng nàng ta căm tức, nhưng lại hận lây sang ta.

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

 

Trong buổi thỉnh an, nàng ta nhìn chằm chằm ta hồi lâu rồi chất vấn: "Hoàng hậu nương nương, người xúi giục Tuệ tần và Lý mỹ nhân tranh giành ân sủng với ta, là có ý gì?"

 

[Nữ nhân già này, bản thân không giữ được Hoàng thượng, lại còn ghen tị với người được sủng ái, thậm chí còn chủ động nhét người vào phòng Hoàng thượng, đúng là một người vợ tốt mà.]

 

Thật kỳ lạ, rõ ràng là Hoàng đế bạc tình, nàng ta không hận hắn thay lòng đổi dạ, lại hận ta nhét người cho hắn.

 

Ta cười nói: "Ảnh tần muội muội nói gì vậy, đều tỷ muội trong đại cung, Hoàng thượng sủng ái ai, không sủng ái ai, đâu phải do bổn cung quyết định."

 

Tống Thanh Ảnh tức giận: "Người..."

 

[Streamer, cô có gì mà tức giận chứ? Chẳng phải cô đã sớm biết Hoàng hậu là người như thế nào rồi sao?]

 

[Đúng vậy, trong sử sách ghi chép, Hoàng hậu hiền lành đức độ, không ghen không tị, quản lý hậu cung đâu ra đấy. Không phải chỉ là một bảo mẫu thôi sao? Cô không mau nhân lúc Hoàng hậu còn sống, tranh thủ lúc hậu cung yên ổn mấy năm nay mà nhanh chóng sinh con dưỡng cái, bồi dưỡng tâm phúc, nuôi dạy con cái, suốt ngày đối đầu với Hoàng hậu làm gì?]

 

[Mọi người, tôi nhìn Hoàng hậu chướng mắt quá, ngoài việc quản lý hậu cung cho Hoàng đế ra, nàng ta còn có ý nghĩa tồn tại gì nữa chứ? Nàng ta có biết mình muốn gì không? Nàng ta dám cãi lại Hoàng đế một câu không? Nàng ta chính là con sâu bám vào đàn ông mà sống.]

 

[Không được, cơn tức này ta nuốt không trôi, xin mọi người tặng quà đi, tôi muốn tích điểm để đổi một số thứ.]

 

Ta liếc nhìn bọn họ vài cái, thấy bọn họ cãi nhau ồn ào, thú vị vô cùng.

 

Người như Tống Thanh Ảnh, ngây thơ ngu ngốc, kiêu ngạo và tự phụ.

 

Có lẽ nàng ta không hiểu, muốn đứng vững trong hậu cung, ngoài sự sủng ái của Hoàng đế ra, còn cần có quyền thế.

 

Ta là Hoàng hậu, thứ ta tranh giành chưa bao giờ là sự sủng ái hão huyền từ Hoàng đế.

 

Mà là quyền thế được chia ra từ hoàng quyền.

 

Đó là chỗ dựa để ta an thân lập mệnh, là chỗ dựa cho Hoàng tử của ta tranh giành ngôi vị Thái tử, là sự bảo đảm cho sự vinh quang của mẫu tộc ta.

 

Trong "sử sách" mà bọn họ biết, chỉ ghi lại sự hiền lành thục đức của ta khi quản lý hậu cung cho Hoàng đế.

 

Nhưng lại không thấy được dã tâm thu thập quyền lực, nâng đỡ Hoàng tử của ta.

 

Nếu không phải ta c.h.ế.t sớm, ta mới là người chiến thắng cuối cùng.