14
Từ đó về sau, mọi chuyện đều êm xuôi.
Ta ngày ngày xử lý công việc trong cung, dạy dỗ Hoàng tử của ta là Nguyên Hoằng.
Lúc rảnh rỗi thì ta đi uống trà trò chuyện với các phi tần quen biết để g.i.ế.c thời gian.
Mọi người trong cung đều an phận thủ thường.
Hoàng đế cũng không còn sủng ái riêng ai nữa.
Như vậy mới là hậu cung mà ta thích, mọi người đều ngang hàng nhau, hòa thuận vui vẻ.
Ai cũng đừng có ý đồ xấu xa gì.
Nhưng mà, cảnh đẹp luôn chẳng được lâu dài.
Tống Thanh Ảnh lại giở trò.
Sau khi bị cấm túc năm tháng, nàng ta lặng lẽ lấy lại được sự sủng ái.
15
Việc Tống Thanh Ảnh được sủng ái trở lại cũng không phải không có lý do.
Vào tháng Tám, trong cung lan truyền một số lời đồn.
Nào là lúc mang thai Hoàng đế phải mười hai tháng thì mới hạ sinh ra long tử.
Ngày Hoàng đế đăng cơ, có trăm loài thú đến triều bái, là minh quân do trời định.
Hoàng đế đến Thiên Đàn tế trời, xuất hiện mây đỏ rực khắp trời, có thể thấy đức hạnh của Hoàng đế, đến cả trời đất cũng phải thần phục.
Ừm, kỳ lạ thật đấy, khiến ta không thể hiểu nổi.
Nhưng Hoàng đế lại thích, đã ban thưởng cho rất nhiều người.
Kết quả là, lời đồn này không những không lắng xuống mà còn lan truyền rầm rộ hơn.
Ta lặng lẽ sai người đi điều tra, sau đó tra ra được lời đồn đầu tiên là được truyền ra từ cung của Đức phi.
Người này, tâm tư thâm sâu vô cùng.
Lúc mới vào cung, nàng ta được sủng ái một thời gian, nàng ta dựa vào sự sủng ái đó mà đối đầu với ta khắp nơi, không ít lần gây khó dễ cho ta.
Ta phải tốn không ít tâm tư mới đè nàng ta xuống được và nâng đỡ Thục phi lên đối đầu với nàng ta, thế nên hậu cung mới yên ổn được mấy năm nay.
Tiếp tục điều tra, ta nghe được từ cung nữ quét dọn ở điện Minh Nguyệt, Tống Thanh Ảnh đã từng gặp Đức phi vào lúc nửa đêm qua khe cửa của điện Minh Nguyệt.
Hai người này đã liên thủ với nhau.
Thật sự không thể phòng bị được mà.
Không biết, Tống Thanh Ảnh tung ra lời đồn "Hoàng đế là người phi thường, minh quân do trời định", là muốn giở trò gì đây?
Hệ thống của nàng ta, còn có công dụng thần kỳ nào nữa sao?
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cuối tháng Tám năm Ninh An thứ tám, tại điện Minh Nguyệt của người đang bị cấm túc, xuất hiện Phượng hoàng bay lượn.
Lúc ta chạy đến nơi, vừa hay nhìn thấy một con chim lớn kéo theo chiếc đuôi rực rỡ, bay múa quanh Tống Thanh Ảnh.
Bộ lông đuôi lộng lẫy lướt qua y phục của ta, ta thử đưa tay ra chạm vào, nhưng ngón tay lại xuyên qua.
Là ảo ảnh sao?
Là trò mới do hệ thống phát sóng trực tiếp kia tạo ra ư?
[Woa, streamer đẹp tuyệt vời.]
[Các Hoàng đế thời xưa thích nhất là mấy trò dị tượng từ trên trời rơi xuống này. Streamer tạo ra Phượng hoàng ảo, chẳng phải là nắm chắc việc được Hoàng đế sủng ái trở lại rồi sao?]
[Mọi người, tôi còn phải cảm ơn mọi người nữa, nếu không có quà của mọi người, tôi cũng không có điểm để đổi Phượng hoàng đâu.]
Đổi bằng điểm sao?
Lần đổi trước để bắt chước chữ viết của ta, là lúc nàng ta mới vào cung một tháng.
Lần này đổi Phượng hoàng, là lúc nàng ta bị cấm túc năm tháng.
Xem ra, hệ thống này cũng không phải hỗ trợ vô điều kiện cho Tống Thanh Ảnh.
Vậy nếu ta muốn đối phó với nàng ta, chẳng phải là ta càng có cơ hội chiến thắng hơn sao.
Lúc Hoàng đế chạy đến, Tống Thanh Ảnh xòe tay áo ra, uyển chuyển khuê vũ.
Tay áo dài của nàng ta lướt qua long bào của Hoàng đế, nàng ta mềm giọng làm nũng:
"Hoàng thượng, trước kia là thần thiếp hồ đồ, lại dám nghĩ đến việc phóng hỏa để cầu sủng ái, đấy là lỗi của thần thiếp."
"Hoàng thượng, chàng hãy tha thứ cho thần thiếp có được không?"
[Mọi người, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, các người phải giúp tôi đấy.]
[Dù sao Hoàng hậu cũng sống không quá ba năm, tôi không cần phải đối đầu với nàng ta.]
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
[Tôi chỉ cần khiến Hoàng đế sủng ái mình là được rồi, có hắn, tôi muốn gì mà không có được chứ?]
Nàng ta mặc áo trắng đứng ở nơi đó, giống như thần nữ không nhiễm bụi trần.
Hoàng đế nhìn đến ngây người.
Tống Thanh Ảnh nhân cơ hội nói: "Hoàng thượng, chàng là minh quân ngàn năm có một, thần thiếp cùng chàng lớn lên bên nhau, nhờ có phúc khí của chàng nên thiếp mới may mắn nhìn thấy Phượng hoàng."
[Phượng hoàng là loài chim mang đến điềm lành, tôi không tin Hoàng đế sẽ không động lòng.]
Hoàng đế quả nhiên nhìn nàng ta đến ngây dại, hắn nắm lấy tay Tống Thanh Ảnh đưa ra, ôm nàng ta vào lòng:
"Nàng đã nhận ra lỗi lầm của mình là tốt rồi, sau này, không được tính kế trẫm nữa."
Tống Thanh Ảnh liên tục gật đầu, ôm chặt lấy hắn.
Con Phượng hoàng bay múa quanh Tống Thanh Ảnh cũng ngoan ngoãn đậu lên vai Hoàng đế.