Trần Nhiễm định lên tiếng thì Đường Dương nói tiếp.
“Có phải em gặp rắc rối gì không? Em không cần nói ngay đâu, nếu em không muốn kể, chị cũng không ép. Nhưng nếu em cần người giúp, chị sẽ cố hết sức.”
Khoan đã, suy nghĩ này đi xa quá rồi đó!
Trần Nhiễm không ngờ trong đầu Đường Dương lúc này đã dựng xong một phim dài tập, còn tưởng cô ấy đang trốn bị truy sát nữa cơ!
Chứ đầu bếp giỏi vậy, sao lại đi làm thuê ở võ quán?
“Không có gì đâu, đây là truyền thống nhà em.” Trần Nhiễm vội giải thích. Cô kể sơ về chuyện năm xưa của “trù thần” Trần, cuối cùng chốt lại: “Nói đơn giản là, làm ở nhiều nơi, học cách nấu hợp với từng người, coi như một kiểu rèn luyện.”
Giờ thì cô đã học được cách phát lực đúng bài rồi, nêm nếm trong điều kiện ít muối cũng giỏi hơn.
Cô thậm chí đã dần hiểu rõ cái gọi là “nhạt mà vẫn có vị” mà ông Hứa từng nói.
Và nhân lúc này, Trần Nhiễm cũng nói luôn: “Thật ra, chắc em cũng không ở đây lâu đâu, nhiều nhất là một tháng. Nhưng trước khi đi, em sẽ viết lại thực đơn cho võ quán. Huấn luyện viên tự nấu hay thuê đầu bếp mới, đều dùng được.”
“Thì ra là vậy…” Đường Dương trầm ngâm.
“Nhưng nếu thật sự có chuyện gì, nhất định phải nói cho chị biết đấy. Khi em rời đi, cả võ quán sẽ tiễn em đàng hoàng.”
Mấy ngày nay, ai cũng thấy rõ Trần Nhiễm nghiêm túc thế nào trong công việc.
“Ai muốn làm khó em, phải bước qua chị trước! Nếu thật sự bị truy sát, chị cũng sẽ tìm chỗ giấu em kỹ càng!”
Trần Nhiễm cười gượng, không biết làm sao dập tắt mấy suy nghĩ bay tận mây xanh của Đường Dương. Đúng lúc ấy, bên ngoài bắt đầu ồn ào.
“Kỳ lạ, dạo này sao nhiều người đến võ quán này thế nhỉ. Đừng lơ đãng, tập trung!”
Trần Nhiễm đang đứng tấn có chút ngại ngùng.
Cô biết rõ lý do, chắc chắn là mấy người hâm mộ kéo đến nữa rồi!
Nhưng mà bảo cô tự nhận là fan đến vì mình thì… hơi ngại quá, chẳng khác nào nhận mình là ngôi sao vậy.
Đường Dương vỗ vai cô, chỉnh lại tư thế lần nữa, rồi đi thẳng ra cổng võ quán.
Trời đất ơi, người đâu mà đông quá vậy!
Đã là mùa đông, nhưng Đường Dương vẫn mặc bộ đồ tập màu trắng. Cô ấy bước vài bước ra cửa, nhìn thì tưởng chỉ đi thong thả, vậy mà chỉ vài bước đã vượt qua một quãng sân dài.
Nhìn là biết cao thủ rồi!
Bị khí thế của cô ấy áp đảo, mấy người đang đứng ở cổng cũng nhỏ giọng hẳn đi.
“Chuyện gì vậy?”
Đường Dương quét mắt nhìn quanh: “Tôi là chủ võ quán này. Có chuyện gì thì cứ nói.”
“Tôi muốn học võ!”
“Đúng đấy! Tôi cũng muốn đăng ký học võ!”
“Tôi nữa! Tôi kéo tạ được 60 ký đó, chủ quán xem tôi có hợp không!”
Mới yên lặng được chưa đầy nửa phút, vừa nghe Đường Dương hỏi, cả đám lập tức ồn ào như cái chợ.
“Huấn luyện viên, cô nhìn tôi đi! Tôi không yếu đâu, leo thẳng mười tám tầng lầu cũng không sao!”
Đường Dương nheo mắt, lướt nhìn cả đám người đang háo hức kia.
Võ quán của cô ấy từ trước đến giờ không nổi tiếng với người ngoài. Bởi nhắc đến Thái Cực Quyền, phần lớn chỉ nhớ đến mấy ông bà già ở công viên múa tay chậm rãi.
Còn Hình Ý thì lại càng hiếm ai biết đến.
Tự dưng hôm nay lại có cả đám người kéo đến xin học, đúng là chuyện lạ.
Đường Dương liếc mắt nhìn Trần Nhiễm ở phía trong.
Xem ra, đầu bếp Trần này nổi tiếng hơn cô ấy nghĩ nhiều.
Nhưng thôi, người ta kéo đến vì mê món cô nấu, vẫn còn dễ chịu hơn là bị truy sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Dương cũng không vạch trần.
Võ thuật Trung Hoa bây giờ có thể coi là suy thoái, bây giờ đã không còn được chuộng như trước. Võ quán của cô ấy sống được tới hôm nay là nhờ có gia đình để lại. Chứ chỉ dựa vào việc dạy võ, chắc đã sập tiệm từ lâu.
Nhưng biết đâu, trong đám này lại có người thật sự có năng khiếu thì sao?
Nghĩ cho kỹ, nếu Trần Nhiễm chuyển sang chỗ khác làm thuê, có khi cô ấy cũng lén theo sau để nếm thử món mới một lần.
“Được rồi, đã muốn học võ, thì để tôi xem thử có đủ sức không.”
Ngay trước cổng võ quán họ Đường là một khoảng sân rộng.
Nhìn đám người đông nghẹt, Đường Dương không mở cổng. Cô ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ tay lên cửa, rồi nhảy vọt lên, lướt qua cánh cổng sắt cao.
Nói là nhảy, nhưng giống bay hơn!
Chỉ một động tác, đủ khiến đám người trố mắt. Một vài người mê võ từ lâu không kìm được, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Mọi người có thấy không? Nơi nào Trần Nhiễm từng làm thuê đều kỳ lạ hết. Cái nhà ma đó, trò chơi kinh dị mà chất lượng khỏi chê!”
“Đúng vậy, cái quán KTV Bạch Thiên Nga cũng đặc biệt thân thiện với con gái. Tôi còn nhớ rõ mấy tấm poster đẹp mê trong đó!”
“Cái võ quán này nhìn cũng có chút công phu thật đấy…”
Đường Dương khoanh tay sau lưng, đứng thản nhiên ở sân, dáng vẻ cực kỳ điềm tĩnh. Dưới ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, đám người dần dần im lặng.
“Đã đến đây xin học võ, vậy thì đứng tấn thử cho tôi xem.”
Đám người nhìn nhau, cuối cùng từng người một chậm chạp bước ra, đứng tấn trước cổng võ quán.
Dù ai cũng biết học võ sẽ vất vả, nhưng trong đám này, chẳng mấy ai có nền tảng thật sự. Chỉ mới đứng tấn vài phút, đã loại ngay được hơn nửa.
Mấy người bị loại bắt đầu xì xầm, có người còn tỏ vẻ không phục: “Gì chứ, học võ mà cũng phải kiểm tra đứng tấn nữa à?”
“Thì... tôi thấy kiểm tra cũng đúng thôi. Mới đứng tấn mà còn không biết, đòi bái sư học võ thì đúng là hơi quá thật.”
Nhưng mà, may là lần này đoàn người hâm mộ hành động theo nhóm!
Những người bị loại ngày đầu tiên đành ngậm ngùi ra về, còn những nhóm đến sau thì rút kinh nghiệm. Họ lên mạng tìm video, tranh thủ tập đứng tấn sơ sơ trước khi đến.
“Rất tốt, ít ra cũng biết đứng tấn. Nhưng mà võ quán họ Đường chủ yếu dạy Thái Cực Quyền, nên cần biết chút ít kiến thức nền tảng. Tôi hỏi thử, người họ Dương sáng lập ra Thái Cực Quyền là ai?”
Một khoảng im lặng...
Vậy là, tới ngày thứ ba, những người đến võ quán không chỉ biết đứng tấn, mà còn cầm theo cả xấp giấy in, miệng thì thầm học thuộc lòng như ôn bài kiểm tra.
“Dương Lộ Thiền! Người họ Dương sáng lập Thái Cực Quyền là Dương Lộ Thiền!”
Cả đoàn người hâm mộ cùng nhau góp sức trả lời đúng, nhờ vậy mà có sáu người lọt được vào trong võ quán.
Dù anh chàng khoe kéo tạ 60kg bị loại, “vua tranh cơm buffet” cũng bị đánh rớt, nhưng Chúc Thần Thần - sinh viên một trường đại học lại bất ngờ chen chân vào được.
Đường Dương liếc nhìn bờ vai to rộng của cô sinh viên kia, không nhịn được đưa tay ấn nhẹ.
“Hồi nhỏ có học võ không?”
Chúc Thần Thần thành thật lắc đầu: “Không ạ, cũng chưa từng tập thể hình. Mẹ em bảo từ nhỏ vai em đã to, mua quần áo rất khó.”
“Ăn khỏe không?”
Chúc Thần Thần có chút ngại ngùng, nhưng vẫn thật thà gật đầu.
Từ hồi tiểu học, cô ấy đã là “vua tranh cơm” nổi tiếng của trường Tiểu học số 7! Em gái cô ấy là Chúc Huống Huống cũng đã sớm nổi đình nổi đám ở trường mẫu giáo vì ăn khỏe chẳng kém chị.
“Ăn khỏe là tốt! Thật sự là rất tốt!”