Xuất phát từ thành tích trước đây của Vân Tử Cẩm tại trung tâm thương mại Cẩm Thịnh, tất cả các cửa hàng quần áo nam trong khu mua sắm đều háo hức chờ đợi khi biết cô sẽ mua trang phục cho 7 vệ sĩ đi cùng.
Trong khi đó, Hạ Chi Quân và hai người còn lại tuy đang chọn váy dạ hội cho Hạ Kiều Kiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn để ý đến động tĩnh của Vân Tử Cẩm tại Cẩm Thịnh. Khi nghe tin cô không ngần ngại chi tiền triệu chỉ để mua quần áo cho những vệ sĩ, lòng Hạ Chi Quân chợt dâng lên một cảm giác ghen tị khó hiểu. Là anh trai ruột của Vân Tử Cẩm, anh chưa từng nhận được món quà nào từ cô, vậy mà những người vệ sĩ kia lại có được đặc ân đó. Anh không hiểu nổi, Vân Tử Cẩm không phải kiểu người mù quáng trong tình yêu, tại sao lại có thể hào phóng đến mức chi hàng chục triệu cho trang phục của vệ sĩ?
“Chi Quân! Chi Quân!”
Giọng nói của Trương Di Cầm kéo anh trở về thực tại. Anh chợt nhận ra mình lại một lần nữa bị thu hút bởi Vân Tử Cẩm.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Đã chọn xong váy dạ hội chưa?”
Ban đầu, Hạ Chi Quân không định tham gia buổi mua sắm này, nhưng vì không thể từ chối sự nài nỉ của Hạ Kiều Kiều, anh đành đồng ý. Nhìn cô em nuôi thoải mái chọn váy với vẻ đỏng đảnh, rồi lại nghĩ đến hình ảnh Vân Tử Cẩm mua quần áo cho đàn ông khác, lòng anh chợt thấy nặng trĩu. Nhưng lý do vì sao, anh không thể diễn tả được. Theo anh, Vân Tử Cẩm quả thực đã quá đáng, họ là người thân của cô, nhưng thái độ của cô lại quá lạnh nhạt, không được ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Kiều Kiều.
“Xong rồi, thời gian gấp quá không kịp đặt may, nên chỉ có thể lấy một mẫu chưa lên kệ. Mẹ đã thỏa thuận với họ, chiếc váy Kiều Kiều chọn sẽ không bán cho ai khác. Thứ con gái mẹ thích phải là độc nhất vô nhị. Hôm nay họ sẽ chỉnh sửa theo số đo của Kiều Kiều, ngày mai giao đến nhà, con nhớ nhắc người theo dõi việc này.”
Trương Di Cầm ra lệnh một cách đương nhiên.
“Con biết rồi, nhưng mà…”
“Còn chuyện gì nữa?”
Sau khi chọn xong váy, bà định dẫn Hạ Kiều Kiều đi mua thêm trang sức phối hợp, nên giọng điệu có chút bực bội.
“Trang phục dạ hội của Vân Tử Cẩm, mẹ không giúp cô ấy chọn sao?”
Hạ Chi Quân nghĩ, Vân Tử Cẩm lần đầu tham dự tiệc, có lẽ không am hiểu về váy dạ hội, nên muốn nhờ Trương Di Cầm hỗ trợ. Dù bà không thể đối xử với cô như với Hạ Kiều Kiều, nhưng dù sao cô cũng là con ruột, không thể bỏ mặc được.
“Nó không thích mẹ, thứ mẹ chọn chắc nó cũng chẳng ưng. Mẹ không muốn tự rước phiền vào thân. Đằng kia còn mấy bộ, con cứ mua đại một cái theo số đo của nó là được, dù sao nó cũng không biết gì.”
Trương Di Cầm chỉ tay về phía góc cửa hàng, nơi treo mấy chiếc váy tồn kho, giá cao nhất cũng không quá hai mươi triệu. Trong khi đó, bộ váy Hạ Kiều Kiều chọn, sau khi giảm giá cho thành viên, vẫn lên đến hơn một trăm triệu.
Hạ Chi Quân nhìn mẹ, anh chợt hiểu vì sao Vân Tử Cẩm không muốn trở về Hạ gia. Nếu là anh, có lẽ anh còn tuyệt tình hơn thế. Anh im lặng theo sau hai mẹ con, nhưng không lâu sau, trợ lý gọi điện báo có việc công ty cần anh xử lý.
“Mẹ, công ty có việc, con về trước. Mẹ và Kiều Kiều cứ mua sắm thoải mái, sau đó bảo họ ghi nợ vào tài khoản của con.”
Hạ Chi Quân thường xuyên mua quà cho mẹ và em gái, nên tại các thương hiệu lớn đều có tài khoản riêng.
“Biết rồi, con bận thì cứ đi đi. Mẹ và em con mua thêm chút trang sức rồi về ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì lo lắng sức khỏe của Hạ Kiều Kiều vừa mới xuất viện, Trương Di Cầm cũng không định đi lâu. Sau khi Hạ Chi Quân rời đi, Hạ Kiều Kiều liếc nhìn bà đang chăm chú chọn trang sức, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Mẹ, hình như chị ấy toàn mua quần áo cho mấy người đàn ông kia. Đồ ở Cẩm Thịnh đâu rẻ, chị ấy lớn lên ở trại mồ côi, sao lại có nhiều tiền thế?”
Hạ Kiều Kiều giả vờ ngây thơ hỏi.
Đúng như dự đoán, Trương Di Cầm dừng tay, nét mặt hiện lên vẻ ghê tởm.
“Ai biết nó kiếm tiền kiểu gì! Con đừng học theo nó! Đúng là đồ hồ ly không biết xấu hổ!”
Bà mắng nhiếc Vân Tử Cẩm với thái độ còn tệ hơn người ngoài, không chút tình mẫu tử.
“Mẹ, chị ấy… chắc cũng không cố ý đâu. Đều là tại con, con đã chiếm đoạt vị trí của chị ấy, nếu không phải vì con…”
Mộng Vân Thường
Lại một lần nữa, Hạ Kiều Kiều dùng chiêu nói nửa lời, khiến hình ảnh Vân Tử Cẩm trong mắt Trương Di Cầm càng xấu đi.
“Kệ nó đi! Nó đã nói không muốn về Hạ gia, vậy thì đừng về nữa! Dù bố con và anh con muốn nó dự tiệc của ông nội, nhưng con mới là đại tiểu thư Hạ gia được công nhận, không ai có thể vượt mặt con. Yên tâm, mẹ luôn đứng về phía con.”
Trương Di Cầm vừa hạ thấp hình ảnh Vân Tử Cẩm, vừa an ủi Hạ Kiều Kiều.
“Mẹ, lúc nãy con nghe được câu chuyện giữa mẹ và anh. Con biết mẹ sẽ không bỏ rơi con, nhưng chị ấy cũng là con của mẹ. Nếu con có váy dạ hội, chị ấy cũng nên có một bộ. Chị ấy không hiểu về những thứ này, vậy con sẽ giúp chị ấy chọn!”
Dù không muốn dùng tiền của Hạ gia để mua đồ cho Vân Tử Cẩm, nhưng Hạ Kiều Kiều muốn nhân cơ hội này xây dựng hình ảnh rộng lượng trong mắt mọi người. Vì vậy, cô không chỉ chọn váy cho mình, mà còn “hào phóng” giúp cả Vân Tử Cẩm. Tất nhiên, chất lượng của bộ váy đó thế nào, thì không phải lỗi của cô.
“Được! Nếu con đã nói vậy, mẹ sẽ cùng con chọn cho nó một bộ.”
Trong khi đó, Vân Tử Cẩm vẫn đang bận rộn mua sắm cho các vệ sĩ. Cô không biết rằng yêu cầu tự chọn váy và để Hạ Chi Quân thanh toán giờ đã biến thành việc Hạ Kiều Kiều và Trương Di Cầm sẽ chọn giúp cô.
Sau khi ghé qua nhiều cửa hàng quần áo kỳ lạ, đến lượt Linh Nhất, Vân Tử Cẩm cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng nam bình thường. Ánh mắt cô sáng rực khi nhìn Linh Nhất. Quả nhiên, đứng đầu không phải không có lý do.
“Cái này, cái này, cái này nữa! Lấy hết, cỡ của anh ấy!”
Vừa bước vào cửa hàng, cô đã chỉ tay vào những chiếc áo sơ mi và áo phông đơn giản nhưng đầy tính thiết kế, yêu cầu nhân viên gói lại. Cô nhìn quanh các giá treo quần áo, muốn mua hết tất cả cho Linh Nhất. Có một vệ sĩ với gu thẩm mỹ bình thường quả là điều quý giá.
Nhưng khi quay đầu, cô bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Biểu cảm của cô thoáng chút ngạc nhiên.
“Vân tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”
Lục Vân Khuyết cũng không ngờ, chỉ vì tò mò đến Cẩm Thịnh kiểm tra, anh lại bắt gặp cảnh Vân Tử Cẩm mua sắm thỏa thích. Tuy nhiên, nhìn cửa hàng cô đang đứng, anh không khỏi thắc mắc.