Vân Tử Cẩm đeo kính râm nên dù có tập trung nhìn vào màn hình ảo trước mặt, cũng không ai phát hiện được điều gì bất thường.
Thông tin trên màn hình ảo hiện lên rõ ràng và ngắn gọn:
[Vương Mẫn Lệ, mẹ của bệnh nhân bạch cầu Thẩm Đồng Đồng. Chồng cô vì phải làm nhiều việc cùng lúc để kiếm tiền trả viện phí nên đột ngột qua đời do nhồi m.á.u não.
Hiện nợ bệnh viện: 206.471 tệ.
Chi phí phẫu thuật: 200.000 tệ (chưa thanh toán).]
Những dòng chữ này khiến trái tim Vân Tử Cẩm thắt lại. Cô đẩy nhẹ kính râm lên để đảm bảo nó vẫn ổn định, rồi đứng dậy hướng về quầy thu phí, Linh Nhất lặng lẽ theo sau.
"Bà Vương, khoản nợ viện phí của bà đã lên tới 200.000 tệ rồi. Bệnh viện đã rất thông cảm và cho gia đình bà thêm thời gian, nhưng số tiền này quá lớn. Các cổ đông đang gây áp lực, mong bà sớm thanh toán. Chúng tôi cũng đã tìm được người hiến tủy phù hợp, nhưng chỉ có thể tiến hành phẫu thuật sau khi bà đóng đủ viện phí. Xin bà cố gắng chuẩn bị sớm, nếu không, mọi chuyện có thể xảy ra biến cố."
Người hiến tủy hôm nay đồng ý, nhưng biết đâu ngày mai họ lại đổi ý? Bệnh viện đã từng chứng kiến những trường hợp như vậy.
"Tôi biết, tôi rất cảm ơn sự thông cảm của bệnh viện, nhưng tôi thực sự... thực sự không thể gom đủ số tiền này. Đây là 50.000 tệ tôi vừa vay được, tôi sẽ cố gắng trả nốt! Xin đừng ngừng điều trị cho con gái tôi, chúng tôi muốn chữa trị..."
Vương Mẫn Lệ vội vàng lấy ra một gói vải bọc kín, mở ra và đưa số tiền cho nhân viên thu ngân.
"Khoan đã!"
Giọng nói của Vân Tử Cẩm khiến Vương Mẫn Lệ dừng lại, nhân viên thu ngân cũng ngước lên nhìn về phía cô. Thấy một cô gái đeo khẩu trang và kính râm kín mít, cả hai đều ngơ ngác. Nhưng khi nhìn thấy Linh Nhất đứng phía sau, họ im lặng, thậm chí người cứng đờ.
"Bà ấy nợ bệnh viện bao nhiêu? Tính cả phí phẫu thuật và điều trị sau này, tổng cộng là bao nhiêu?" Vân Tử Cẩm tiến đến quầy, Linh Nhất vẫn đứng im như tượng.
"Tổng... tổng cộng khoảng 500.000 tệ, nhưng con số chính xác thì tôi không rõ..."
"Quẹt thẻ." Vân Tử Cẩm đưa chiếc thẻ đen vào quầy.
"Gì... gì cơ ạ?" Nhân viên thu ngân không hiểu ý cô.
"Tôi bảo quẹt thẻ! Cần thanh toán bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu... À, quẹt nhiều hơn một chút, nếu thừa thì trả lại cho bà ấy, coi như tiền bồi dưỡng sau điều trị." Vân Tử Cẩm lắc lắc tay, ra hiệu cho nhân viên nhanh lên.
"Cô..." Vương Mẫn Lệ không biết nói gì, dù khuôn mặt Vân Tử Cẩm được che kín, nhưng bà cảm thấy cô như một thiên thần.
"Cô ơi, chúng tôi cần xác thực khuôn mặt để thanh toán, cô có thể bỏ kính râm và khẩu trang xuống được không?" Nhân viên thu ngân nhìn Vân Tử Cẩm đầy nghi ngại.
Vân Tử Cẩm: "...Tôi che mặt là để không bị nhận ra mà."
Nhưng nếu không bỏ khẩu trang, cô sẽ không thể giúp người khác trả viện phí. Vân Tử Cẩm tháo kính râm và khẩu trang: "Được chưa? Mau quẹt thẻ đi, quẹt nhiều vào, đừng để sau này lại thiếu tiền."
"Được rồi! Xin chờ một chút!" Nhân viên thu ngân thấy khuôn mặt xinh đẹp như hoa khôi của Vân Tử Cẩm, cũng hiểu vì sao cô phải che chắn kỹ đến vậy.
"Cô có thể đeo lại rồi ạ, chỉ cần xác thực một lần thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộng Vân Thường
Vân Tử Cẩm: "...Lần đầu tiên thấy làm việc tốt mà bị nghi là kẻ xấu."
Theo yêu cầu của Vân Tử Cẩm, nhân viên thu ngân quẹt 600.000 tệ, đủ để trả nợ và thanh toán phí phẫu thuật, còn dư gần 200.000 tệ đủ cho các chi phí sau này.
Vân Tử Cẩm và Vương Mẫn Lệ rời quầy thu phí, nhường chỗ cho người sau. Những người xếp hàng phía sau đều nhìn cô với ánh mắt mong đợi, hy vọng cô cũng sẽ giúp họ như vậy. Tiếc là, Vân Tử Cẩm không có ý định đó.
"Thực sự cảm ơn cô rất nhiều! Đây là 50.000 tệ tôi vừa gom được, cô nhận tạm đi! Xin cho tôi số liên lạc, tôi nhất định sẽ trả lại cô sớm!" Vương Mẫn Lệ không ngờ mình lại may mắn đến thế!
Lúc này, Vân Tử Cẩm đã đeo lại kính râm và khẩu trang. Bị cảm ơn nhiệt tình như vậy, cô cảm thấy ngại ngùng.
"Không cần đâu, tôi làm vậy là vì bản thân thôi! Hôm qua tôi đi chùa xem bói, trụ trì nói tôi sắp gặp hạn máu, cách hóa giải là làm nhiều việc thiện. Tôi trả tiền viện phí cho bà là để giải hạn cho mình đấy! Bà trả lại tiền, hạn của tôi không được hóa giải thì sao? Không được trả! Bà trả là tôi giận đấy!"
Vân Tử Cẩm nhanh trí bịa ra một lý do, càng nói càng thấy nó hợp lý.
"Giải hạn bằng tiền, lý do hay đấy chứ!"
"Nhưng..." Vương Mẫn Lệ lúng túng, bà không muốn nhận ơn huệ mà không đền đáp, nhưng nếu trả tiền lại khiến ân nhân gặp hạn thì sao?
"Tôi không trả tiền thì lòng tôi không yên... Xin cho tôi làm gì đó để báo đáp, dọn dẹp, nấu ăn, tôi đều làm được!"
Bị Vương Mẫn Lệ nài nỉ mãi, Vân Tử Cẩm đành nhượng bộ.
"Bà muốn trả ơn thì được, nhà tôi đang thiếu một quản gia, nhưng công việc này đòi hỏi khả năng quản lý tốt, bà làm được không?"
Từ lâu, cô đã muốn tìm một người giúp việc nữ để cân bằng với đám vệ sĩ toàn đàn ông trong nhà.
"Tôi làm được! Trước khi con gái tôi bệnh, tôi từng làm giúp việc cho nhiều gia đình giàu có, khi quản gia bận, tôi đều thay thế được!" Nói về công việc cũ, Vương Mẫn Lệ rạng rỡ hẳn lên.
"Vậy thì tốt quá. Khi nào con gái bà phẫu thuật xong và ổn định, hãy đến tìm tôi, tôi sẽ giữ chỗ quản gia cho bà."
Vân Tử Cẩm liếc nhìn Linh Nhất, anh ta lập tức lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Vương Mẫn Lệ.
"Đây là danh thiếp của tôi, khi nào bà có thể đi làm, hãy gọi cho tôi."
Tấm danh thiếp này được làm sau buổi đấu giá từ thiện của Lục thị, màu vàng lấp lánh, nếu không dùng nữa còn có thể đem nấu chảy bán lấy tiền.
"Cảm ơn cô! Vân tiểu thư!" Vương Mẫn Lệ nhìn thấy tên Vân Tử Cẩm trên danh thiếp.
"Bà mau về với con gái đi, ở đây lâu quá, cháu sốt ruột rồi."
Vân Tử Cẩm đã tìm được nhân vật thứ hai đáp ứng yêu cầu của mình:
[Trần Quân Sinh, cha của bệnh nhân Trần Hi bị bỏng nặng 75% do hỏa hoạn. Vợ ông vì không chịu nổi gánh nặng viện phí đã bỏ đi, hiện ông và bố mẹ cùng gánh chi phí chữa trị cho con gái.
Hiện nợ bệnh viện: 75.684 tệ.
Chi phí điều trị dự kiến: 250.000 tệ.]