Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà

Chương 35: Có Một Đơn Hàng Lớn Sắp Đến



Chỉ cần nhường chỗ là có thể nhận được 5.000 tệ, hầu hết mọi người đều đồng ý, nhưng người thứ 4 bắt đầu trở mặt.

"Tôi xếp hàng gần nửa tiếng đồng hồ rồi, 5.000 tệ sao đủ? Phải 10.000 tệ! Chuyển tiền cho tôi, tôi sẽ nhường chỗ cho cô."

Nói xong, hắn còn liếc nhìn Vân Tử Cẩm từ đầu đến chân với ánh mắt đầy ý nghĩa.

Vân Tử Cẩm lập tức lạnh mặt, bỏ qua hắn ta và hỏi người thứ 10.

"Xin chào, 5.000 tệ đổi vị trí, anh có thể ra phía sau xếp hàng lại được không?"

"Được! Tất nhiên là được!"

Anh ta xếp hàng chưa đầy một tiếng đã kiếm được 5.000 tệ, chẳng phải còn hơn cả tháng lương 7-8.000 tệ sao? Nhìn kẻ kia trở mặt, giờ chắc hối hận đến thắt ruột rồi!

Vân Tử Cẩm không nói nhiều, bảo chàng trai đưa mã thanh toán ra, cô trực tiếp quét mã chuyển tiền.

"Này này! Cô hỏi tôi trước mà! Tôi không đòi 10.000 tệ nữa, 5.000 tệ tuy ít nhưng tôi tạm chấp nhận vậy."

Vân Tử Cẩm chẳng thèm để ý, đi thẳng đến vị trí của người thứ hai, phía sau là Linh Nhất đến Linh Thất lần lượt xếp hàng.

Người đàn ông bị kẹp giữa các vệ sĩ của Vân Tử Cẩm, bị Linh Nhị liếc nhẹ một cái, lập tức im bặt.

Khi nhân viên báo hiệu họ có thể vào, Vân Tử Cẩm trả luôn vé cho cả 7 vệ sĩ.

Nhưng cô không ngờ, số tiền 5.000 tệ vừa chuyển và tiền vé cũng được hệ thống xác nhận là hoàn thành nhiệm vụ tiêu tiền.

Dù vài chục ngàn tệ này so với số dư 5 triệu tệ chỉ là giọt nước trong biển cả.

Nhưng sau khi xác nhận chỉ cần có người thấy cô tiêu tiền, hệ thống sẽ tính là có khán giả và ghi vào hạn mức nhiệm vụ, Vân Tử Cẩm thở phào nhẹ nhõm.

May là không cần phải rao hàng hay cố tình thu hút sự chú ý của người khác.

Bước vào bảo tàng, nhìn những cổ vật trưng bày, Vân Tử Cẩm có cảm giác như đang lạc vào khung cảnh lịch sử.

Tuy nhiên, cô chưa đi được bao lâu thì phát hiện có người đang quay phim livestream.

Vân Tử Cẩm từng nghe nói một số bảo tàng cấm chụp ảnh, nhưng livestream ngay trong bảo tàng thì cô mới thấy lần đầu.

Nhưng nhìn trang phục của họ, có lẽ là nhân viên bảo tàng, đây là livestream do bảo tàng tự tổ chức?

Vân Tử Cẩm nghe họ giới thiệu, vô thức đi theo, vừa nghe thuyết minh vừa tham quan.

Nhóm 8 người của cô rất dễ gây chú ý, mấy người làm livestream sớm đã phát hiện Vân Tử Cẩm luôn đi theo họ.

Nhìn biểu hiện, có vẻ cô đang chăm chú lắng nghe và hoàn toàn không dùng điện thoại quay phim.

Người dẫn chương trình liếc mắt ra hiệu cho phụ tá, người này hiểu ý, tạm biệt khán giả rồi rời khỏi ống kính.

Sau đó, hướng về phía Vân Tử Cẩm đi tới.

Vân Tử Cẩm đang say sưa nghe thuyết minh, ngẩng đầu lên thì thấy phụ tá kia tươi cười tiến về phía mình.

Cô có làm gì sai không?

Vân Tử Cẩm lập tức tự kiểm tra bản thân.

"Xin chào, tôi thấy bạn đã theo dõi phần thuyết minh của chúng tôi rất chăm chú. Bạn có phiền xuất hiện trên livestream không? Chúng tôi muốn làm một phần hỏi đáp ngẫu nhiên."

"Tôi sẽ đeo khẩu trang."

Vân Tử Cẩm lấy khẩu trang và kính râm ra đeo.

Phụ tá: ...

Cô gái xinh đẹp thế này, sao lại không muốn lộ mặt nhỉ?

"Vậy bạn chuẩn bị đi, người dẫn chương trình sẽ tới ngay."

Vân Tử Cẩm gật đầu, Linh Nhất và Linh Nhị đứng hai bên như hai vệ sĩ.

Phụ tá: Giới trẻ bây giờ ra đường đã cần mang theo vệ sĩ rồi sao?

"Xin chào! Tôi là phó giám đốc Bảo tàng Phương Đồ Đế Kinh. Xin hỏi quý danh của bạn là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Họ Vân."

"Cô Vân, có thể cho biết lý do đến bảo tàng hôm nay không?"

"Tình cờ đi ngang qua."

Phó giám đốc: ...

"À... Có thể thấy tính cách cô Vân rất phóng khoáng! Vừa rồi thấy cô nghe thuyết minh rất chăm chú, vậy có thu hoạch được gì không?"

Mộng Vân Thường

Ánh mắt phó giám đốc đầy mong đợi.

"Biết thêm một số kiến thức mà trước giờ ít tiếp xúc. Vừa đi qua khu trưng bày lụa, tôi rất muốn mua loại tương tự."

Phải nói, trong xương tủy Vân Tử Cẩm vẫn chứa đựng tình yêu sâu sắc với văn hóa Hoa Hạ.

Nhìn thấy lụa, cô đã thấy rất đẹp, không mua được bản gốc thì mua loại tương tự cũng được chứ?

"Ồ! Vậy là cô Vân rất thích lụa. Bảo tàng chúng tôi có hợp tác với xưởng lụa, nếu cô thích, chúng ta có thể trao đổi thêm bên ngoài."

Nghe Vân Tử Cẩm muốn mua lụa, mắt phó giám đốc sáng rực.

Mấy năm gần đây, đồ thủ công truyền thống ít được giới trẻ mua, xưởng lụa hợp tác với bảo tàng kinh doanh rất ảm đạm.

"Được, chị tiếp tục livestream đi."

Vân Tử Cẩm không quen bị camera theo dõi, cảm giác rất kỳ cục.

Khi trả lời cũng có phần gượng gạo.

Phó giám đốc lại liếc mắt ra hiệu cho phụ tá, sau đó tiếp tục livestream.

"Cô Vân, vừa rồi cô nói muốn mua lụa, có thể trao đổi với tôi.

Chúng tôi có cả thành phẩm và nhận đặt hàng theo yêu cầu."

"Xưởng lụa của các bạn ở đâu? Có mẫu cho tôi xem không?"

Dù rất thích lụa trong bảo tàng, Vân Tử Cẩm cũng không muốn bỏ ra số tiền lớn mà nhận về hàng kém chất lượng.

"Cô yên tâm, xưởng lụa này đã hợp tác với bảo tàng nhiều năm, chất lượng tuyệt đối đảm bảo.

Có mẫu đây, cô đợi tôi đi lấy!"

Gặp được khách hàng tiềm năng, phụ tá bỏ luôn livestream, chạy đi lấy mẫu lụa.

Sợ Vân Tử Cẩm tham quan xong rồi đi mất, cô ta chạy đi chạy về trong chớp mắt.

"Cô... cô Vân, đây... đây là mẫu lụa, tuy là sản phẩm mới làm nhưng công nghệ giống hệt trong bảo tàng."

Phụ tá thở hổn hển một lúc mới lấy lại hơi.

Mở hộp ra, bên trong là vài mẫu lụa, nhưng do chạy vội nên chúng bị rối tung lên.

Vân Tử Cẩm lấy một mẫu ra, sờ vào rất mềm mại, chỉ cần lơ là là trượt khỏi tay.

"Tôi muốn đặt hàng theo yêu cầu, trao đổi với chị là được chứ?"

Vân Tử Cẩm không quên nhiệm vụ tiêu 5 triệu tệ hôm nay.

Nếu có thể tiêu hết số tiền này ở đây, cũng không tệ.

Phụ tá không biết rằng, một đơn hàng lớn sắp rơi trúng đầu mình.

"Được, được ạ! Cô còn nghe thuyết minh không? Nếu muốn đặt hàng, chúng ta cần vào văn phòng trao đổi chi tiết."

Phụ tá sợ nếu bảo Vân Tử Cẩm rời đi ngay sẽ khiến cô không vui.

"Không sao, khi nào muốn nghe tôi sẽ quay lại. Giờ đi bàn về đặt lụa trước."

Dù thích nghe thuyết minh, nhưng nhiệm vụ tiêu tiền quan trọng hơn.

"Vậy mời cô đi hướng này, chúng ta vào văn phòng nói chuyện."